Trưa hôm đó khi họ đang còn ăn cơm, chợt có tiếng gõ cửa. Chu Ứng Hoài đứng
dậy ra mở, thấy người tới thì hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn chào: “Chị dâu”
“Ngại quá đã làm phiền, tôi đến để xin lại mấy gốc hoa kia” Một giọng nữ chậm
rãi vang lên, lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Trình Phương Thu nhìn theo tiếng nói, sau khi nhìn rõ diện mạo người đó, đồng
tử khẽ giãn ra.
Chương 41: Gặp lại
Người phụ nữ đứng ở cửa mặc chiếc váy dài cổ vuông màu xanh hồ nhạt, eo xếp
nếp phối viền ren trắng, tôn lên vòng eo thon gọn. Cô ấy dáng người cao ráo, đi
đôi giày da nhỏ có gót nên trông càng thanh mảnh.
Mái tóc dài lúc mới gặp giờ đã biến mất, thay vào đó là mái tóc ngắn ngang tai
gọn gàng, đuôi tóc uốn xoăn nhẹ, trên đầu cài chiếc kẹp tóc trắng, trông rất thời
thượng. Cô ấy đứng đó như đóa hoa đình đình ngọc lập, dường như đã gầy đi
chút ít, gương mặt trái xoan nhỏ nhắn, mí mắt một mí hơi rủ xuống, khiến đôi mày
mắt vốn thanh lãnh càng thêm vẻ u sầu.
“Từ Kỳ Kỳ?” Cái tên này nảy ra trong đầu, Trình Phương Thu buột miệng thốt lên.
Người phụ nữ vốn đang tâm trạng không tốt nghe thấy tên mình liền ngẩng phắt
đầu lên. Ánh mắt hai người chạm nhau, cả hai đều thấy sự không tin nổi trong
mắt đối phương.
Từ Kỳ Kỳ trợn tròn mắt, đôi mắt vốn tĩnh lặng như tờ chợt lóe lên tia sáng mới. Cô
ấy nhớ rất rõ gương mặt của Trình Phương Thu, vì chưa từng thấy cô gái nào
xinh đẹp đến thế, lại còn thiết kế cho cô ấy bộ đồ cưới độc nhất vô nhị, ấn tượng
lại càng sâu sắc hơn.
“Đã lâu không gặp, không ngờ lại gặp cô ở đây”
Trình Phương Thu cũng thấy vui mừng, thầm cảm thán duyên phận kỳ diệu. Cứ
ngỡ sau lần vội vã chia tay ở hợp tác xã huyện Ân Xuyên sẽ không còn gặp lại,
không ngờ lại gặp nhau sớm thế ở một thành phố xa lạ.
Cô vừa nói vừa đứng dậy khỏi bàn ăn đi về phía cửa.
Chu Ứng Hoài thấy họ quen biết nhau nên nén lại sự tò mò, lùi sang bên nhường
đường mời Từ Kỳ Kỳ vào nhà. Từ Kỳ Kỳ không khách sáo, bước vào đứng đối
diện với Trình Phương Thu.
“Đúng thế, thật sự không ngờ tới”
“Cô là vợ mới cưới của đồng chí Chu sao?” Vào giờ này mà hai người ở riêng ăn
cơm trưa, Từ Kỳ Kỳ chỉ cần nghĩ chút là hiểu ngay quan hệ giữa họ.
Trình Phương Thu gật đầu, cũng đoán được thân phận của Từ Kỳ Kỳ, liếc nhìn
mấy gốc tường vi ở góc tường rồi trả lời: “Vâng, em mới đến nhà máy được hai
ngày”
“Thật là đáng tiếc, sớm biết cô là đối tượng của đồng chí Chu, lúc đó tôi đã mời
cô đến dự tiệc cưới rồi. Cô không biết bộ quần áo hôm đó cô thiết kế cho tôi đẹp
thế nào đâu” Nghĩ đến cảnh tượng khiến mọi người kinh ngạc hôm ấy, Từ Kỳ Kỳ
không nhịn được mà mỉm cười, nhưng rồi như nhớ ra điều gì, ánh sáng trong mắt
lại lịm đi.
Đẹp thì có ích gì, anh ta cũng đâu có nhìn cô thêm cái nào.
Trình Phương Thu nghe thấy lời đó chỉ cười không nói. Lúc đó cô và Chu Ứng
Hoài còn chưa ở bên nhau, hơn nữa đời người làm gì có nhiều cái “sớm biết”.
Nghe thấy Từ Kỳ Kỳ hài lòng với ý kiến của mình, cô khẽ cong mắt, trong lòng
dâng lên cảm giác thành tựu khó tả.
Hai người cũng chưa thân thiết lắm, sau niềm vui gặp lại là sự gượng gạo bao
trùm.
Từ Kỳ Kỳ chuyển chủ đề: “Thật sự xin lỗi, tối qua đã hứa cho mọi người rồi, hôm
nay tôi lại phải lấy về” Nhắc đến chuyện này, nụ cười trên mặt cô ấy nhạt đi
nhiều.
“Không sao ạ” Trình Phương Thu tán thành việc trả hoa, lập tức bảo Chu Ứng
Hoài đi tìm túi đựng hoa lại. “Chị có xách nổi không? Để anh ấy mang về hộ chị”
Từ Kỳ Kỳ xua tay: “Không cần, tôi đi xe đạp”
“Vậy được ạ” Trình Phương Thu không nói thêm, nhưng ánh mắt không nhịn
được tò mò nhìn Từ Kỳ Kỳ. Vẻ mệt mỏi trong mắt cô ấy khó mà giấu được, rõ
ràng là tối qua không được nghỉ ngơi tốt. Kết hợp với những lời Chu Ứng Hoài
nói, lòng cô không khỏi thắt lại.
Chu Ứng Hoài nói vợ mới của đồng nghiệp không thích hoa của vợ cũ, giờ Chu
Ứng Hoài xin đi rồi, lẽ ra Từ Kỳ Kỳ phải vui chứ? Sao còn chủ động đến xin lại?
Chẳng lẽ đôi vợ chồng này tối qua cãi nhau vì chuyện này, rồi Từ Kỳ Kỳ phải cầu
hòa nên mới.
Nghĩ đến khả năng này, Trình Phương Thu nhíu mày. Nếu chồng Từ Kỳ Kỳ vẫn
còn nhung nhớ vợ cũ, vậy cưới cô ấy làm gì? Như vậy công bằng với ai?
Nhưng hôn nhân thời này đa số là sống tạm bợ, cưới nhau khi chưa có tình cảm
không hề ít, huống hồ đây là việc nhà người ta, dù sự thật thế nào, cô cũng không
có tư cách quản chuyện bao đồng.
Trình Phương Thu hít sâu một hơi, dời tầm mắt rồi mời: “Hay là chị ở lại ăn chút
gì nhé?”
“Cảm ơn em, chị ăn rồi mới đến”
Từ Kỳ Kỳ xua tay từ chối, mỉm cười với Trình Phương Thu. Thấy sự thiện chí
trong mắt đối phương, cô ấy cười chân thành hơn: “Chị cũng mới gả vào nhà máy
chưa lâu, không có bạn bè gì, nếu em không chê, sau này chị có thể đến tìm em
chơi không?”
“Tất nhiên là được ạ” Trình Phương Thu cũng cười, ai lại không thích làm bạn với
chị gái xinh đẹp chứ?
Chu Ứng Hoài nhanh chóng đóng gói hoa tường vi vào túi lớn, Từ Kỳ Kỳ cũng
chào tạm biệt. Cánh cửa đóng lại, căn phòng trở lại yên tĩnh.
chieu-tro-xinh-dep-la-dai-lao/chuong-66.html]
“Hai người gặp nhau từ trước rồi à?” Anh đóng cửa, thuận tay ôm lấy eo Trình
Phương Thu đi về phía bàn ăn. Câu hỏi mang giọng nghi vấn nhưng ngữ khí lại
rất khẳng định.
“Vâng” Trình Phương Thu kể lại chuyện trước đây cùng Trình Hiểu Hoa lên tỉnh
chọn vải và gặp Từ Kỳ Kỳ ở hợp tác xã như thế nào.
Nói đi cũng phải nói lại, hôm đó Chu Ứng Hoài cũng có mặt, chẳng qua lúc ấy
mấy người tách ra làm việc riêng.
Nghĩ đến điều gì, cô nhìn anh đầy ẩn ý, kéo dài giọng: “Lúc đó hình như có ai kia
đang lén lút mua khăn tay cho em nhỉ?”
Nghe vậy, Chu Ứng Hoài thoáng vẻ mất tự nhiên, vành tai đỏ lên. Thấy cô che
miệng cười trộm, anh bất lực nhếch môi: “Mau ăn đi, ăn xong còn đi chụp ảnh”
“Vâng” Trình Phương Thu hiếm khi thấy anh thẹn thùng, đôi mắt đẹp cong thành
hình trăng khuyết.
Tối qua quá phóng túng, quậy đến nửa đêm mới ngủ nên sáng nay cả hai đều
không dậy nổi. Bữa sáng không ăn, nên bữa trưa Chu Ứng Hoài làm rất thịnh
soạn. Đúng thế, toàn bộ đều do anh làm, mãi đến lúc gần chín Trình Phương Thu
mới được gọi dậy rửa mặt.
Trời mới biết lúc nhìn thấy các món trên bàn, cô kinh ngạc vô cùng.
Thịt lợn xào ớt xanh, gà xào ớt khô, đậu phụ Ma Bà, canh trứng cà chua, món nào
cũng đủ sắc hương vị. Nếu không bị Từ Kỳ Kỳ cắt ngang, chắc Trình Phương Thu
đã đánh chén hết bát cơm từ lâu rồi.
Cô không ngờ người trông cao lãnh như anh lại có tài nấu nướng tuyệt vời đến
vậy, chẳng kém gì đầu bếp năm sao.
“Có anh đúng là phúc đức của em mà, anh Hoài nhà em sao lại biết nấu ăn thế
này, yêu anh quá đi mất”
“Thịt gà thơm mà mềm thế, đậu phụ cũng ngấm gia vị nữa”
Cái miệng nhỏ của Trình Phương Thu như bôi mật, lúc khen ngợi cứ nhìn thẳng
vào mắt anh, đánh đúng trọng tâm khiến người ta không thấy giả tạo chút nào,
ngược lại thấy cô vô cùng chân thành.
“Ngon thì ăn nhiều vào, lần sau anh lại làm cho em” Chu Ứng Hoài rõ ràng rất
hưởng thụ, gắp thức ăn cho cô rồi lại múc canh, phục vụ vô cùng chu đáo.
Thời gian này thời tiết rất nắng nóng, giữa trưa mặt trời càng gay gắt.
Từ Kỳ Kỳ đạp xe nhanh hơn, nhưng nhìn những bông tường vi đung đưa trong giỏ
xe, cô lại thấy chướng mắt, lòng dạ rối bời, sắc mặt khó coi hơn vài phần.
“Kia chẳng phải phu nhân phó xưởng trưởng sao? Trời nóng thế này cô ấy đi kiếm
hoa ở đâu thế?”
Trên đường có người thấy Từ Kỳ Kỳ liền kinh hô.
Người bên cạnh vội bịt miệng cô ta lại, nói nhỏ: “Chị chưa nghe chuyện nhà phó
xưởng trưởng à?”
“Chuyện gì cơ?”
Người đó bí mật hạ thấp giọng kể những gì mình biết, nhưng mấy phần thật mấy
phần giả thì chẳng ai hay.
Từ Kỳ Kỳ không biết có người đang bàn tán chuyện nhà mình, mà có biết cô cũng
chẳng bận tâm. Đến trước cửa nhà, cô dựng xe, mở cổng đẩy xe vào. Cô vốn yêu
cái đẹp, không chịu nổi mồ hôi nhễ nhại nên lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán và
cổ.
Lau xong, ánh mắt cô vô thức nhìn về mấy cái hố đất trơ trọi trong bồn hoa giữa
sân. Nắng gắt làm đất khô nứt nẻ, trông càng khó coi.
Cô chau mày, nhấc túi hoa đổ hết tường vi xuống đất với vẻ mặt vô cảm.
Những cánh hoa hồng nhạt vương vãi, trông rực rỡ mà thê lương, giống hệt
người trong bức ảnh mà chồng cô giấu trong phòng sách trên lầu.
Tường vi rất đẹp, cô từng cực kỳ yêu thích, nhưng từ khi yêu anh ta, cô không
còn thích nữa.
Từ Kỳ Kỳ đứng nhìn đống hỗn độn dưới đất một lúc rồi xoay người lấy bình nước
tưới đẫm đất, sau đó ngồi xuống, tự tay trồng từng gốc tường vi vào.
Cành tường vi có gai móc, cô không đeo găng tay, gai đâm vào da thịt, chẳng
mấy chốc tay cô đã đầy vết máu, gần như hủy hoại đôi bàn tay đẹp.
Nhưng cô dường như không thấy đau, mãi đến khi trồng xong tường vi và hai cây
trà mới dừng tay.
Làm xong tất cả, cô chậm rãi mỉm cười.
“Thay quần áo rồi đi thôi”
Chu Ứng Hoài rửa bát xong từ bếp đi ra, thấy Trình Phương Thu đang nhìn thứ gì
đó trong tay thẫn thờ. Nghe thấy tiếng anh, cô giật mình, vội vàng giấu đồ ra sau
lưng, hồi lâu mới đáp: “Vâng”
Thấy vậy, bước chân anh khựng lại, ánh mắt vô thức nhìn ra sau lưng cô, hỏi như
tình cờ: “Em cầm gì thế?”