Đứng sau cô là một người đàn ông cũng vô cùng bắt mắt. Anh mặc bộ đồ đại cán
màu đen, đường cắt may ôm sát như không che giấu nổi thân hình tràn đầy sức
mạnh. Hàng mi dày, sống mũi cao thẳng đến mức khiến người ta ghen tị. Anh
đang thản nhiên đánh giá cách bài trí xung quanh, mỗi cử chỉ đều toát lên khí
chất lạnh lùng, cao quý.
Vẻ ngoài của hai người thực sự quá xuất sắc, hoàn toàn không tìm ra khuyết
điểm, khiến người ta không thể tin nổi ảnh chụp ra sẽ còn kinh diễm đến mức
nào.
Thợ Trương sửa máy xong vẫn chưa đi, định quan sát thêm xem máy còn trục
trặc không, chẳng ngờ lại gặp được đôi vợ chồng trẻ xứng đôi thế này nên cứ
nhìn mãi. Nhìn thấy chiếc váy đỏ của Trình Phương Thu, ông mới sực nhớ hình
như vừa gặp họ loáng thoáng ở cửa, nhưng lúc đó vì vội đi sửa máy nên không
nhìn kỹ.
“Hai người muốn chụp đơn trước hay chụp đôi luôn?” Lý Đào Viễn mở lời phá tan
sự im lặng.
Trình Phương Thu chỉ tay vào Chu Ứng Hoài: “Chụp anh ấy trước đi”
“Được, đồng chí này ngồi xuống ghế là được” Lý Đào Viễn nói xong định điều
chỉnh chiều cao của chân máy cho khớp với Chu Ứng Hoài, nhưng vừa cử động,
ông đã thấy Trình Phương Thu đứng sát bên cạnh, đang nghé đầu nhìn mình.
Lý Đào Viễn thoáng bối rối. Cô đồng chí này sao thế, trước mặt bao nhiêu người
mà cứ nhìn chằm chằm ông thế này, không biết thẹn sao? Vả lại, tuổi ông cũng
đáng tuổi cha cô rồi.
Lý Đào Viễn lặng lẽ lùi lại một bước, tránh ánh mắt của cô. Lúc này ông mới chợt
nhận ra, thứ cô nhìn không phải ông, mà là chiếc máy ảnh trong tay ông!
Nhận ra điều đó, lão Lý đỏ mặt, khẽ tằng hắng một cái. Sau khi chỉnh xong máy,
ông bắt đầu chỉ đạo Chu Ứng Hoài: “Đồng chí ngồi sang trái một chút, lưng thẳng
lên, có thể cười một cái không?”
Chu Ứng Hoài rất thông minh, nói một lần là hiểu ngay, duy chỉ có việc bảo cười
là anh chịu, cười thế nào cũng thấy gượng gạo.
“Đừng cười, em thấy không cười trông ngầu hơn” Từ góc đứng của mình, Trình
Phương Thu có thể thấy hình ảnh hiện lên trong ống kính. Cô ngăn Chu Ứng Hoài
đang cố gượng cười. Gần như ngay khi cô vừa dứt lời, anh liền thu lại nụ cười.
“Chụp ảnh sao lại không cười?” Lý Đào Viễn cảm thấy cô đang phá đám.
“Ai quy định chụp ảnh là phải cười?” Trình Phương Thu bật lại, “Cười gượng thì
thà không cười còn hơn. Vả lại anh ấy sở hữu gương mặt lạnh lùng cao cấp, lúc
chụp ảnh không biểu cảm mới có sức hút chứ”
Nói xong, cô lại hớn hở nháy mắt với Chu Ứng Hoài, giọng nịnh nọt: “Dĩ nhiên, lúc
anh cười cũng rất đẹp”
Trước mặt bao nhiêu người mà cô có thể thốt ra những lời khen ngượng ngùng
ấy, Chu Ứng Hoài thoáng vẻ bất lực, nhưng vành tai đã dần ửng đỏ.
“Hừ” Lý Đào Viễn hừ nhẹ một tiếng. Khách đã yêu cầu vậy ông cũng chẳng nói
thêm, chỉ nhấn nút chụp. Nhưng phải thừa nhận rằng, ảnh chụp lúc anh nghiêm
mặt đúng là đẹp hơn hẳn lúc gượng cười vừa nãy.
Cô đồng chí này hình như có tài thật, lại có cái nhìn riêng về nhiếp ảnh. Quan
niệm này càng được khẳng định trong khoảng thời gian tiếp sau đó.
“Chỗ này để trống nhiều quá, có thể phóng to lên chút không? Đúng rồi, nhấn nút
đó để chỉnh kích thước” “Bố cục và góc chụp này có vấn đề rồi, anh ấy cao một
mét tám tám mà ông chụp trông như một mét năm mươi tám vậy” “Đồng chí này,
đừng đánh sáng từ hướng kia, anh thử đánh từ bên này xem?”
Trình Phương Thu vốn không muốn can thiệp khi người khác đang làm việc,
nhưng cô nhịn rồi lại nhịn, thấy Chu Ứng Hoài bị chụp đến mức thảm hại, cô rốt
cuộc không giữ nổi miệng mà nói vài câu. Cô cứ ngỡ người đàn ông này sẽ mắng
mình một trận lôi đình rồi đuổi ra ngoài như lúc nãy.
Nhưng ông ta lại im lặng một cách lạ lùng, rồi lần lượt điều chỉnh theo lời cô nói.
Trình Phương Thu ngạc nhiên nhìn Lý Đào Viễn. Không chỉ cô, mà cả Lý Trí
Lượng và thợ Trương bên cạnh đều như nhìn thấy ma. Thợ Trương lặng lẽ đứng
sau lưng Lý Đào Viễn, khi nhìn thấy khung hình sau khi được Trình Phương Thu
điều chỉnh, ông há hốc mồm, nhìn cô đầy kinh ngạc, rồi ánh mắt bừng lên sự tán
thưởng và vui mừng không giấu giếm.
Cô đồng chí này đúng là báu vật! Nếu cô có thể đến Hồng Mộng làm việc, có lẽ sẽ
cứu vãn được tình cảnh xuống dốc của tiệm. Nhưng nhìn hai người này đâu phải
hạng thiếu tiền, liệu cô có chịu đến không?
“Được rồi, Thu Thu, đến lượt em chụp đi” Chu Ứng Hoài không thích cảm giác bị
đặt dưới ống kính cho người ta “xoay vần”, nên thấy chụp hòm hòm là anh đứng
dậy ngay. Ánh mắt anh lướt qua vẻ mặt vẫn còn thòm thèm của cô, đáy mắt hơi
tối lại.
Thu Thu có vẻ rất thích chuyện này? Cô đơn thuần là thích chụp ảnh, hay là.
Chu Ứng Hoài nhớ đến người nam sinh trong lời cô, bàn tay buông thõng khẽ siết
chặt thành nắm đấm, môi mím chặt, sâu trong đáy mắt thoáng qua một nỗi u uất
điên cuồng.
chieu-tro-xinh-dep-la-dai-lao/chuong-69.html]
“Cầm túi giúp em với” Trình Phương Thu không nhận ra sự khác lạ của anh, thấy
anh bước tới liền thuận tay đưa túi xách cho anh.
Cảm nhận được sự tự nhiên và tin cậy của cô, cơn ghen tức trong lòng Chu Ứng
Hoài dịu đi ít nhiều. Anh khẽ mỉm cười đáp: “Được”
Thực ra túi của cô vẫn luôn do anh cầm, vì cô từng nói, ra ngoài thì đàn ông phải
có ý thức chủ động xách túi cho phụ nữ, chìa khóa giữ gìn tình cảm nằm ở những
chi tiết nhỏ nhặt này. Từ đó, anh luôn ghi nhớ câu nói này trong lòng.
Trình Phương Thu chụp ảnh nhanh hơn anh nhiều. Cô như bẩm sinh đã biết chụp
thế nào là đẹp nhất, mỗi biểu cảm đều vô cùng linh động và xinh đẹp. Ảnh đơn
của cô chụp rất suôn sẻ, đến khi chụp chung, có cô bên cạnh chỉ dẫn cho anh nên
cũng kết thúc rất nhanh.
“Để lại thông tin liên lạc, khi nào có ảnh chúng tôi sẽ gọi điện báo hai người đến
lấy”
Lý Đào Viễn lấy giấy bút đưa cho Trình Phương Thu. Cô không nghĩ ngợi gì đưa
luôn cho Chu Ứng Hoài để anh viết số điện thoại của khu tập thể xưởng cơ khí.
Hai người mải nói chuyện nên không thấy vẻ mặt kỳ quặc của Tôn Hồng Yến và
Lý Trí Lượng bên cạnh, chỉ có thợ Trương là mỉm cười thấu hiểu, xem ra ông và
Lý Đào Viễn đã nghĩ giống nhau rồi.
“Vậy thì cảm ơn ông, chúng tôi đi trước đây” Viết xong thông tin, hai người rời
khỏi tiệm ảnh.
Sau khi họ đi, Tôn Hồng Yến mới tò mò hỏi: “Thợ Lý, tiệm mình làm gì có dịch vụ
báo cho khách đâu ạ? Sau này mình thêm vào à?”
Trước đây ảnh rửa xong khách toàn tự canh ngày đến lấy, chưa bao giờ có tiền lệ
thông báo. Lý Đào Viễn không nói nhiều, chỉ vội vã đi lên tầng hai: “Tôi vào phòng
tối một lát, có ai đến chụp thì lên gọi tôi”
Ông đã không đợi được để xem thành phẩm cuối cùng sẽ thế nào. Tôn Hồng Yến
và Lý Trí Lượng nhìn nhau, lần đầu họ thấy thợ Lý sốt sắng như vậy. Thợ Trương
chỉ cười không nói, chào một tiếng rồi ra về.
Rời tiệm ảnh, hai người đến bách hóa. Vì được tiếp xúc gần với chiếc máy ảnh
kia, tâm trạng Trình Phương Thu rất tốt, miệng cứ ngân nga vài khúc nhạc nhỏ.
Đang hát, cô chợt nhớ ra điều gì, liền chọc chọc Chu Ứng Hoài.
“Này, anh hứa hát riêng cho em nghe mà, định bao giờ mới hát đây?”
Trí nhớ anh tốt thế chắc chắn là nhớ rồi, nhưng anh cứ lờ đi không nhắc, thật quá
đáng. Nếu hôm nay cô không nhớ ra, chắc anh định cho qua luôn! Nghĩ đến đây,
cô vểnh môi, tay cũng siết mạnh hơn: “Anh định quỵt đấy à?”
Hai người đang đi sát nhau, hành động này khiến khoảng cách càng thu hẹp. Mùi
hương trên người cô cứ xộc vào mũi làm anh khó thở, yết hầu lăn động mấy vòng
mới nén nổi cơn khô nóng trong lòng. Anh quay sang nhìn cô, chối: “Không có”
Giọng anh hơi khàn, anh vội im bặt, vành tai ửng đỏ. Thế mà cô vẫn vô tư, đôi
bàn tay cứ ở góc khuất người ta không thấy mà véo nhẹ vào hông bụng anh, trêu
cho lửa lòng bốc lên.
“Về nhà hát cho em nghe nhé, được không?” Cô lườm anh một cái đầy nũng nịu,
vẻ mặt rõ là không tin nên mới quấn lấy anh.
Chu Ứng Hoài miết nhẹ lòng bàn tay, định gật đầu nhưng thấy anh im lặng lâu, cô
lại chớp đôi mắt to tròn mọng nước hỏi lại: “Được không mà?” Cái đuôi câu nói
như có móc câu, khuấy đảo tâm trí anh hỗn loạn.
“Được”
Dứt lời, anh túm lấy bàn tay đang làm loạn của cô bóp nhẹ, hạ thấp giọng đầy bất
lực: “Đang ở ngoài đường đấy”
Ở ngoài thì sao? Trình Phương Thu ngơ ngác ngước nhìn, đập vào mắt là đôi
đồng tử đỏ vẩn đục đầy u tối của anh, cô sực nhận ra điều gì đó, mặt đỏ bừng vội
rụt tay lại: “Em. em không cố ý đâu”
Cô chỉ muốn nũng nịu để anh đồng ý thôi, không hề có ý trêu chọc anh giữa bàn
dân thiên hạ. Nói xong lại thấy lời này chẳng thuyết phục chút nào, cô bối rối mím
môi, bước nhanh về phía quầy bán quần áo. Chu Ứng Hoài thấy cô đi đứng luống
cuống, mắt thoáng ý cười rồi vội đuổi theo.
“Ừ, anh biết” Chu Ứng Hoài nói xong, dừng lại hai giây, nhìn thẳng vào mắt cô
chân thành: “Là tại anh không chịu nổi sự trêu chọc của em”
Chỉ cần cô khẽ ngoắc tay, anh đã hoàn toàn bại trận.
Trình Phương Thu nghẹt thở trong giây lát. Ánh nắng xuyên qua cửa kính bách
hóa hắt lên người anh, càng tôn thêm vóc dáng hiên ngang. Giọng nói trầm khàn
theo gió lọt vào tai khiến tim cô đập thình thịch, một cảm xúc nóng bỏng lan tỏa từ
nơi trái tim.