Việc đó khiến buổi chiều đi chọn quần áo cô cứ bồn chồn không yên. Dù vậy, xấu
đẹp cô vẫn phân biệt rõ ràng. Cả tòa bách hóa chẳng có bộ đồ may sẵn nào vừa
mắt để làm đồ cưới, cô chỉ chọn được hai bộ đồ mặc nhà kiểu dáng thoải mái, từ
nay không cần phải mặc áo rộng thùng thình của anh chạy khắp nhà nữa.
Lãng mạn thì lãng mạn thật, nhưng cô cũng cần giữ thể diện! Chẳng may có
người vô tình nhìn thấy thì còn ra thể thống gì!
Về phần đồ cưới của hai người, cô quyết định mua vải về thuê thợ may. Thời này
có những người thợ tay nghề cực khéo, không thua kém gì đồ bán sẵn đắt cắt
cổ ở bách hóa, cộng thêm thiết kế của cô, chắc chắn sẽ khiến mọi người kinh
ngạc. Đây là lần đầu kết hôn, cô không muốn chuẩn bị quá hời hợt.
Chu Ứng Hoài nghe cô nói muốn tự thiết kế đồ cưới thì tán thành cả hai tay hai
chân. Người vốn thanh lãnh như anh mà khóe miệng cứ vểnh lên tận trời, Trình
Phương Thu nhìn mà không nỡ nhìn thẳng.
Chốt xong vải vóc, họ còn đi mua mấy gốc hoa hồng tháng năm màu hồng và hoa
dành dành trắng, rồi ghé hiệu sách mua giấy đẹp để tự viết thiệp mời.
Sau một hồi loay hoay thì trời đã muộn. Hai người xách túi lớn túi nhỏ vội vã về
nhà, gặp bà Dương Lệ Quần đang đi xuống ở cầu thang. Nói đi cũng phải nói lại,
họ mới giáp mặt gia đình này hai lần, nhưng lần nào cũng chẳng mấy vui vẻ. Trình
Phương Thu không phải kiểu người chịu để mình chịu thiệt, cũng không có ý định
lấy lòng đối phương, cô đoán bà ta cũng nghĩ vậy nên chọn cách lờ đi.
Nhưng ai ngờ Dương Lệ Quần lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cười hớn
hở chủ động chào hỏi: “Đồng chí Chu, đồng chí Trình, hai người mới đi ngoài phố
về à?”
Nghe thấy thế, Trình Phương Thu ngạc nhiên ngẩng đầu. Theo thói quen không
đánh người đang cười, cô nhàn nhạt đáp: “Vâng”
Có lẽ thấy thái độ cô bình thường, Dương Lệ Quần cũng không tự làm mình mất
mặt, nghiêng người nhường đường. Trình Phương Thu và Chu Ứng Hoài cảm ơn
một tiếng rồi bước nhanh lên lầu.
“Chuyện gì thế nhỉ?” Trình Phương Thu không hiểu bà ta đang diễn vở kịch nào.
Chu Ứng Hoài cũng nhíu mày. Anh không quen biết gia đình đó, do dự một giây
rồi nói: “Có lẽ chỉ muốn giữ quan hệ tốt với hàng xóm thôi”
Trình Phương Thu gật đầu, nhanh chóng quẳng chuyện này ra sau đầu. Vừa vào
cửa, cô đã ôm đống hoa ra ban công. Nhưng cô sợ bẩn nên tì người vào khung
cửa, nhìn Chu Ứng Hoài vừa đặt đồ xuống, chớp mắt tội nghiệp: “Anh Hoài, em
không biết làm, anh làm giúp em nhé?”
Chu Ứng Hoài ngước nhìn, thấy ráng chiều đỏ rực cả bầu trời, ánh sáng vàng
cam dịu nhẹ nhuộm khắp ban công. Cô cứ thế nhìn anh đầy mong đợi, như thể cả
thế giới của cô chỉ có mình anh. Một đóa pháo hoa bùng nở trong tâm trí, anh
mím môi bước về phía cô.
Thân hình cao lớn khi đi qua cô đột ngột siết lấy eo cô, ép cô vào khung cửa. Mái
tóc ngắn che bớt cảm xúc trong mắt anh, nhưng không giấu nổi hơi thở nóng
bỏng. Mặt Trình Phương Thu nóng bừng, nhuốm màu rực rỡ như nắng hoàng
hôn.
“Hôn anh một cái, anh sẽ”
Lời chưa dứt, Chu Ứng Hoài đã cảm nhận được một sự mềm mại trên môi mình.
Bàn tay ôm eo cô lập tức siết chặt thêm vài phần.
“Một cái đã đủ chưa?” Trình Phương Thu cười tinh quái nhìn gương mặt cao quý
lãnh đạm của anh dần hiện lên vẻ hốt hoảng, rồi như yêu tinh ghé sát môi mình
vào môi anh, không chạm hẳn mà dừng lại ở khoảng cách cực gần.
Hừ, ở ngoài không được trêu anh, chẳng lẽ ở nhà cũng không được sao? Huống
hồ nắng quái chiều hôm, hợp để hôn nhau thế này cơ mà?
Chỉ là giây sau, Trình Phương Thu đã như cá gặp nước, luồn qua khe hở giữa hai
người chạy biến vào trong, không một chút do dự. Bởi vì Chu Ứng Hoài vừa hỏi:
“Trong phích còn nước nóng không?”
Ý tứ câu đó rõ ràng quá rồi. Cô chỉ định tung chiêu nhỏ, anh lại định dùng chiêu
cuối, thật không công bằng!
“Giữa thanh thiên bạch nhật mà không biết xấu hổ” Trình Phương Thu ngồi vào
chiếc ghế mới sắm ngoài ban công, thấy người nóng ran, dùng tay làm quạt lấy
mạng mà quạt.
chieu-tro-xinh-dep-la-dai-lao/chuong-70.html]
Chu Ứng Hoài không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt rực lửa, rồi
nhướng mày như đang cáo buộc cô vừa ăn cướp vừa la làng. Cô hừ nhẹ, mặc kệ
sự phản kháng của anh, chỉ huy anh lấy đất và chậu ra, cho đất vào chậu mới rồi
trồng hoa vào, nén chặt, tưới ít nước, cuối cùng đặt vào góc tường để chúng tự
do sinh trưởng. Ban công có thêm vài mầm xanh trông thuận mắt hẳn.
“Em đói rồi, anh đi nấu cơm đi” Trình Phương Thu lấy chân khều khều bắp chân
Chu Ứng Hoài. Anh đang ngồi xổm điều chỉnh vị trí mấy chậu hoa, bị khều liền
ngoảnh đầu lại. Đóa hồng tháng năm lay động cũng không thu hút bằng anh.
Cô lười biếng nép mình trong ghế, ngắm nhìn mỹ nam một hồi rồi khẽ cười:
“Chồng ơi, anh đẹp trai quá”
Động tác đứng dậy của Chu Ứng Hoài khựng lại, anh đứng từ trên cao nhìn
xuống cô, gằn từng chữ: “Trình Phương Thu, anh đã bảo là anh không chịu nổi sự
trêu chọc của em rồi mà”
“Hả?” Trình Phương Thu lập tức tỉnh táo, bật dậy định chạy vào nhà tìm phòng
trốn, khóa cửa lại chờ anh hạ hỏa mới ra. Nhưng vừa đứng lên đã bị anh ôm gọn,
bế bổng lên kiểu công chúa. Hai chân dài của cô không có chỗ để, chỉ biết đạp
loạn xạ trong hoảng loạn.
“Á á á” Cô không ngừng la hét nhưng bị anh chặn họng bằng một nụ hôn. Đợi
đến khi cô bị hôn đến thở hổn hển, không còn sức hét nữa, Chu Ứng Hoài mới
thong thả nhướng mày: “Hét nữa là cả khu tập thể biết đấy”
Cô cắn môi dưới, gương mặt đỏ bừng đầy vẻ hậm hực: “Chu Ứng Hoài, anh
đúng là đồ lưu manh, ngày nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện đó, người ta vẫn còn
đau mà” Nói đoạn, cô vô thức khép chặt đôi chân.
Nghe vậy, Chu Ứng Hoài cau mày: “Để anh xem?” Nói rồi định lật váy cô lên.
Trình Phương Thu cáu kỉnh đánh văng tay anh ra, rồi liếc thấy trên váy có mấy
vệt bẩn rõ mồn một, cô suy sụp hét lên: “Bùn trên tay anh dính vào váy em rồi!
Đây là đồ mới mua đấy!”
“Anh sẽ giặt sạch cho em” Chu Ứng Hoài nhìn lướt qua vẻ không bận tâm, nhưng
thấy cô tức đến đỏ mặt liền bổ sung: “Mua thêm cái mới, đừng giận nữa được
không?”
“Thế còn nghe được” Khóe môi cô hơi nhếch lên một chút rồi lại cố làm ra vẻ
nghiêm nghị: “Em đói rồi, đi nấu cơm đi”
Chu Ứng Hoài đứng yên tại chỗ, định cúi xuống hôn cô nhưng cô nhất quyết
không cho. Hai người đối đầu trong im lặng, cuối cùng anh thỏa hiệp thở dài, đặt
cô ngồi lên chiếc bàn nhỏ dưới cửa sổ, hai tay chống hai bên hông cô, cúi người
dùng trán cọ vào đỉnh đầu cô đến khi tóc rối bời. Ánh hoàng hôn phủ lên hai
người, khiến hình bóng họ quyện chặt vào nhau.
Trình Phương Thu tưởng anh sẽ đi nấu cơm ngay, thì anh im lặng hai giây, rồi mở
đôi mắt đã vẩn chút sắc đỏ, đáng thương thủ thỉ: “Vợ ơi, anh khó chịu” Có lẽ anh
cũng biết lời sắp nói ra hơi khó mở miệng, nên hạ rèm mi, ghé sát tai cô thì thầm:
“Giúp anh một chút, được không?”
Chương 44: Sự dính dấp ướt át.
Lúc hoàng hôn, ánh sáng vàng rực qua cửa kính chậm rãi tràn vào phòng, trải ra
một dải rực rỡ. Không gian tĩnh lặng đến mức cô nghe rõ nhịp tim mình đang đập
loạn. Khoảng cách quá gần khiến hơi thở của anh bá đạo xâm nhập vào cơ thể,
gợi lên cảm giác ngứa ngáy vô lý.
Hàng mi cô rung rẩy, ánh mắt không tự chủ được mà liếc xuống dưới. Người ta
bảo màu đen che dáng, nhưng sao sự tồn tại của nó vẫn mạnh mẽ thế kia? Một
khối căng đầy như cảm nhận được ánh nhìn của cô, sợ cô không thấy còn nhích
lên một chút, chạm thẳng vào đầu gối cô. Cách lớp vải mỏng, cô dường như cảm
nhận được nhiệt độ nóng bỏng ấy.
Ngón tay cô đặt trên vai anh vô thức cuộn lại, nhưng vì cử động một chút mà
trượt khỏi lớp vải đại cán, chạm vào làn da cổ anh, rồi khẽ lướt qua những đường
gân xanh đang nổi lên. Giây tiếp theo, cô thấy cổ anh đỏ ửng với tốc độ mắt
thường cũng thấy được, yết hầu không yên phận lăn động, hơi thở phả bên tai
cũng nặng nề thêm vài phần.
“Thu Thu” Anh khẽ gọi tên cô như thúc giục, lại như oán trách sao cô không giúp
mà còn tiếp tục trêu chọc anh.
“Suỵt” Trình Phương Thu đặt ngón tay lên đôi môi mỏng của anh. Đốt ngón tay
thon dài trắng trẻo, móng tay hơi ửng hồng, tinh xảo như tác phẩm điêu khắc.
Hai người cùng lúc ngước mắt nhìn nhau, nhịp tim đều lỡ mất một nhịp. Chu Ứng
Hoài mím môi định nói, nhưng đôi mắt đã bị một bàn tay mềm mại che phủ. Tầm
nhìn tối sầm lại, các giác quan khác trở nên nhạy bén hơn, anh chọn cách im
lặng.
Anh cảm nhận được một ngón tay từ môi mình chậm rãi di chuyển xuống dưới,
qua yết hầu, xương quai xanh, lồng ngực rồi đến cơ bụng. Khi chạm vào khuy
quần, anh không kìm được khẽ rên một tiếng, đôi tay chống trên bàn vô thức gồng
lên, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay và những ngón tay thon dài, tạo nên một
cảm giác gợi tình khó tả.
Rõ ràng anh là người đưa ra yêu cầu trước, nhưng lúc này anh lại muốn chủ động
chấm dứt sự hoang đường giữa ban ngày ban mặt này. Thế nhưng lời nói nghẹn
lại nơi cổ họng, mãi không thốt ra được.
Ngón tay cô vẫn tiếp tục, có vẻ một tay khó thao tác, loay hoay mãi chưa cởi
được khuy, mồ hôi li ti lấm tấm trên trán anh, hơi thở nóng hổi ngày một nặng nề.
Cuối cùng khi khuy được cởi ra, anh như trút được gánh nặng, khẽ cúi người
xuống, vô thức muốn tìm môi cô, nhưng bàn tay che mắt anh lại ngăn lại. Chỉ cần
cô khẽ dùng lực, anh đã ngoan ngoãn giữ nguyên tư thế, không dám làm quá giới
hạn.