Trên giường trải bộ ga gối bốn món màu hồng họa tiết hoa nhí, không được thu
dọn nên trông hơi bừa bộn.
Từ Kỳ Kỳ rõ ràng là đã quên mất việc này, cô vội vàng tiến lên kéo lại chăn để che
đi, vuốt ve cho phẳng phiu hơn một chút rồi cười gượng: “Hôm nay tôi dậy muộn
quá, nên là”
Tất cả là tại cái đồ tồi Thường Ngạn An kia, hành hạ cô đến nửa đêm, còn anh ta
sáng sớm ra đã tinh thần sảng khoái đi làm, cả ngày không về nhà, để mặc cô
mệt đến mức ngủ một mạch tới tận trưa, chẳng còn sức đâu mà dọn dẹp giường
chiếu.
“Cô cứ ngồi đây một lát, tôi đi lấy bộ đồ cưới” Từ Kỳ Kỳ thấy hơi ngượng nên chủ
động chuyển chủ đề.
Trình Phương Thu cũng biết ý, đi đến chiếc ghế trước bàn trang điểm ngồi xuống.
Cô vô thức quan sát những thứ trên mặt bàn, toàn là đồ dùng thường ngày của
con gái: mỹ phẩm, dây buộc tóc, kẹp tóc, vòng tay, dây chuyền.
Nhìn một vòng, ánh mắt Trình Phương Thu cuối cùng dừng lại ở một con búp bê
nhồi bông đặt ở góc trên bên trái bàn trang điểm. Đó là hình một chú thỏ nhỏ, lông
trắng như tuyết, nhìn là biết được chủ nhân hết mực yêu chiều.
“Đây là người bạn thân nhất của tôi tặng đấy, cậu ấy đi Thượng Hải học rồi” Từ
Kỳ Kỳ lấy bộ đồ cưới từ trong tủ ra, vừa quay đầu lại thấy Trình Phương Thu đang
nhìn chăm chú con thỏ, ánh mắt cô nàng cũng trở nên dịu dàng hơn.
Trình Phương Thu nghe tiếng quay đầu lại, cười nói: “Đáng yêu thật đấy”
“Mắt thẩm mỹ của cậu ấy chỉ tốt được đúng lần này thôi, cô không biết mấy thứ
trước đây cậu ấy tặng tôi đâu, chậc, toàn là mấy thứ quái quỷ gì đâu không” Từ
Kỳ Kỳ mở miệng là chê bai, nhưng giọng điệu lại nhẹ nhàng, vui vẻ.
Trình Phương Thu nhìn thấu nhưng không nói ra, chỉ khẽ cười rồi nhìn vào bộ đồ
cưới trong tay Từ Kỳ Kỳ, cô không nhịn được mà trợn tròn mắt: “Đẹp quá!”
“Hì hì, đều nhờ bản thiết kế của cô cả đấy” Từ Kỳ Kỳ đặt bộ đồ cưới lên giường
để Trình Phương Thu nhìn kỹ hơn, “Đây là bộ quần áo đẹp nhất tôi từng mặc. Hai
đứa em họ của tôi lúc đó còn bảo sau này muốn mượn bộ này để kết hôn, mà tôi
còn chẳng nỡ đồng ý”
Từ Kỳ Kỳ thực sự rất biết cách khen ngợi người khác, cứ luôn miệng khen cô mắt
nhìn tốt, thẩm mỹ cao, khiến Trình Phương Thu cũng thấy hơi ngại.
“Thu Thu, thực ra tôi sớm đã muốn hỏi cô một câu”
Lúc này tâm trạng Trình Phương Thu đang tốt, thấy Từ Kỳ Kỳ có vẻ thực sự muốn
nói gì đó nhưng lại hơi khó mở lời, cô bèn bảo: “Giờ chúng ta chẳng phải là bạn
rồi sao? Giữa bạn bè thì có chuyện gì mà không hỏi được chứ?”
Nghe cô nói vậy, cơ thể đang hơi căng cứng của Từ Kỳ Kỳ lập tức thả lỏng, nụ
cười trên môi càng rạng rỡ hơn. Cô bảo Trình Phương Thu đợi một lát rồi vào tủ
lục ra hai chiếc váy, treo lên móc, mỗi tay cầm một chiếc đưa cho Trình Phương
Thu xem.
“Cô có thấy gì không?”
Trình Phương Thu so sánh trái phải một hồi rồi chậm rãi lên tiếng: “Chất vải giống
nhau, kiểu dáng khác nhau”
Gần như chỉ liếc mắt một cái, cô đã nhận ra chiếc váy bên tay phải Từ Kỳ Kỳ
chính là chiếc váy lần trước cô giúp thiết kế, còn chiếc kia thì không phải.
“Còn gì nữa không?” Từ Kỳ Kỳ mắt sáng rực, hỏi dồn.
Trình Phương Thu mím môi, do dự hai giây rồi thử đáp: “Một cái đẹp, một cái
xấu?”
Dứt lời, Từ Kỳ Kỳ sung sướng nhảy cẫng lên: “Đúng thế!”
“Thu Thu cô không biết có bao nhiêu người hỏi tôi mua chiếc váy này ở đâu đâu,
họ đều muốn mua kiểu giống hệt” Từ Kỳ Kỳ không giấu nổi vẻ phấn khích, cô tiện
tay ném chiếc váy lên giường, chạy đến bên cạnh Trình Phương Thu, đôi mắt đẹp
mở to: “Lần trước có người trả hẳn một trăm đồng để mua lại của tôi, nhưng tôi
không nỡ bán”
“Một trăm đồng?”
Trình Phương Thu cũng trợn tròn mắt, có chút không dám tin. Cô chỉ dựa theo vóc
dáng và gương mặt của Từ Kỳ Kỳ mà tùy hứng thiết kế một chiếc váy, thậm chí
còn chẳng bỏ ra nhiều tâm sức, vậy mà lại được săn đón đến thế sao?
“Đúng vậy, đám con cái cán bộ đó toàn là bọn ‘người ngốc tiền nhiều’ thôi” Từ Kỳ
Kỳ vô thức thốt ra, nói xong mới tự vỗ miệng mình, chẳng phải câu này mắng luôn
cả chính cô sao?
Trình Phương Thu thấy cô nàng đã phản ứng kịp, hai người nhìn nhau rồi cùng
bật cười.
“Nên tôi muốn hỏi cô, nếu cô có thời gian, cô có sẵn lòng giúp họ thiết kế quần áo
không?” Từ Kỳ Kỳ nói xong liền bổ sung thêm: “Tất nhiên là có thù lao”
“Bán bản thiết kế sao?” Đầu óc Trình Phương Thu rất linh hoạt, gần như lập tức
hiểu ra ngay.
“Ý tôi là vậy. Tôi sẽ phụ trách hẹn họ ra, cô chỉ cần giúp họ chọn vải, vẽ mẫu là
được. Một bản thiết kế thu mười đồng, hai đứa mình chia hai tám, hoặc một chín
cũng được”
Từ Kỳ Kỳ mắt sáng lấp lánh: “Chúng ta ở nhà mãi cũng chán, chẳng thà đi dạo
phố, đi ăn với họ cho khuây khỏa, coi như giếc thời gian, mà lại chẳng tốn tiền
túi của mình”
chieu-tro-xinh-dep-la-dai-lao/chuong-79.html]
Nghe đến đây, nói Trình Phương Thu không rung động là nói dối, nhưng mà.
“Kỳ Kỳ, sao cô lại nghĩ đến chuyện làm cái này? Cô chắc là không thiếu tiền
chứ?”
Nụ cười trên mặt Từ Kỳ Kỳ nhạt đi đôi chút, cô do dự một lát, định nói dối để lấp
liếm nhưng nhìn vào đôi mắt như có thể thấu thị mọi thứ của Trình Phương Thu,
cô thở dài, cuối cùng chọn cách nói thật. Dù là giữa bạn bè hay đối tác, quan
trọng nhất vẫn là sự tin tưởng, nếu ngay từ đầu đã nói dối thì mối quan hệ này
cuối cùng chắc chắn sẽ biến dạng.
Chương 50: Cổ họng khô khốc
“Trước đây thì không thiếu tiền, nhưng dạo trước công việc của bố tôi xảy ra chút
sai sót. Lúc đó gia đình phải tìm các mối quan hệ để lo lót, tiêu tán gần hết tiền
tiết kiệm, dù cuối cùng cũng chẳng có tác dụng gì mấy”
Từ Kỳ Kỳ nói đến đây thì cười khổ một tiếng, rồi mới tiếp tục: “Nếu không nhờ gia
đình chồng tôi giúp một tay, e là bố tôi hiện giờ không chỉ đơn giản là bị điều về
huyện làm việc đâu”
Vẻ ngoài hào nhoáng chỉ là cái vỏ, nhà nào cũng có nỗi khổ riêng mới là thực tế.
Trình Phương Thu không ngờ lại chạm vào chuyện buồn của Từ Kỳ Kỳ, cô vội tiến
lên vỗ vai cô nàng, giọng trầm xuống đầy ái ngại: “Xin lỗi cô”
“Không sao, cô đâu có cố ý, dù sao cũng qua cả rồi” Từ Kỳ Kỳ nhún vai, nụ cười
lại nở trên môi, “Trước đây có bố nuôi, giờ có chồng nuôi, ngày tháng của tôi vẫn
dễ chịu, chỉ là dù cùng là ngửa tay xin tiền nhưng cảm giác dẫu sao cũng khác
nhau”
Đây cũng là một trong những lý do cô muốn cùng Trình Phương Thu kiếm tiền.
Nói xong, cô nhìn Trình Phương Thu với ánh mắt đầy mong đợi: “Thu Thu, cô thấy
thế nào, có muốn hợp tác với tôi không?”
Hàng mi dài của Trình Phương Thu khẽ run, trong mắt thoáng hiện vẻ phân vân.
Thực ra lúc mới nghe lời đề nghị, sự dao động giữa đồng ý và từ chối là ngang
nhau, vì hiện tại trong tay cô có một khoản tiền nhỏ không hề ít, Chu Ứng Hoài
còn bảo sau này sẽ làm cho cái “kho báu” này đầy đặn hơn. Cô dù có nằm nhà
làm “cá mặn” thì cũng có thể sống một đời tự tại, thoải mái ở thập niên 70 này.
Nhưng sau khi nghe những lời của Từ Kỳ Kỳ, cô đã đổi ý.
“Được, hợp tác”
Tiền là thứ tốt, chẳng ai chê nhiều, sống trên đời không thể thiếu tiền. Thực lực
kinh tế sẽ mang lại cảm giác an toàn và bản lĩnh thực sự, nếu không tại sao bao
nhiêu người lại liều mạng leo lên cao như vậy? Một cuộc hôn nhân luôn tồn tại
nhiều biến số, nhưng có tiền có thể giải quyết được hầu hết các vấn đề trong đó.
Ví dụ như cô và Chu Ứng Hoài, chẳng phải ngay từ đầu cô cũng nhắm vào việc
anh có tiền, có quyền, có thế đó sao? Có thể nói, chỉ cần anh không phạm lỗi
nguyên tắc, cả đời này cô có lẽ sẽ không chọn thay thế anh. Nhưng dù Chu Ứng
Hoài có đối tốt với cô đến đâu, cũng không thay đổi được sự thật rằng tiền của
mình và tiền của chồng có sự khác biệt bản chất. Cái gì của cô mãi mãi là của cô,
còn của chồng thì chưa chắc mãi mãi là của cô.
Dù cô chưa bao giờ nghi ngờ sự tin cậy của Chu Ứng Hoài, nhưng “không sợ
nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất”, tiền của chính mình mới là hậu thuẫn vững chắc nhất,
cũng là đường lui an toàn nhất. Vả lại, cứ ru rú ở nhà mãi cũng không phải cách,
chẳng thà cùng Từ Kỳ Kỳ ra ngoài làm quen thêm nhiều người, mở rộng vòng xã
giao cũng là một chuyện tốt.
“Thật sao?” Từ Kỳ Kỳ reo lên kinh ngạc, ôm lấy cánh tay Trình Phương Thu lắc
lắc.
Trình Phương Thu nhìn cô nàng như đứa trẻ, không nhịn được vỗ vỗ mu bàn tay
cô, cười nói: “Tôi còn chưa nói hết câu mà”
Nghe vậy, Từ Kỳ Kỳ lập tức lo lắng: “Cô nói đi”
“Đừng chia một chín, cũng đừng hai tám, cô thấy chia năm năm thế nào?”
Đã hợp tác thì phải nghiêm túc, cô rất quý Từ Kỳ Kỳ, mà về mặt tiền bạc cô vốn
không phải người keo kiệt. Kiếp trước, với các trợ lý và đối tác bên cạnh, cô luôn
hào phóng đưa ra mức giá vượt xa mặt bằng thị trường. Và họ cũng không làm cô
thất vọng, mỗi công việc đều được hoàn thành nhanh chóng, mỹ mãn, bớt được
bao công đoạn kỳ kèo, vì tiền đã thỏa đáng thì mọi việc đều dễ nói chuyện. Đây
mới thực sự là đôi bên cùng có lợi.
Huống hồ, Từ Kỳ Kỳ nói chuyện tìm khách hàng nghe có vẻ đơn giản, nhưng thực
ra suy nghĩ kỹ sẽ thấy không hề dễ dàng. Từ việc liên lạc, chốt thời gian, hẹn
người ra mặt cho đến việc duy trì quan hệ. Chỉ nghĩ thôi Trình Phương Thu đã
thấy đau đầu rồi.
“Hả?” Từ Kỳ Kỳ ngẩn ra, khi phản ứng lại được liền vội vàng xua tay từ chối.
Hai người cứ người đẩy kẻ nhường qua lại vài lần, cuối cùng chốt mức chia bốn
sáu: Từ Kỳ Kỳ bốn, Trình Phương Thu sáu.
“Đến lúc đó tôi liên lạc được người sẽ báo trước cho cô hai ngày nhé?”
“Được” Trình Phương Thu gật đầu, ngoài tiệc cưới tổ chức vào cuối tháng ra, cô
chẳng có việc gì bận rộn ở nhà cả.
Bàn bạc xong xuôi, hai người bắt đầu loay hoay với đống mỹ phẩm trên bàn trang
điểm. Con gái ai mà chẳng thích mấy thứ này, chỉ nhìn thôi đã không rời bước
được. Trong đó có rất nhiều món bán chạy nhất ở bách hóa tổng hợp. Qua lời giới
thiệu của Từ Kỳ Kỳ, Trình Phương Thu đều dùng thử một lượt. Cô thích nhất là
một loại dầu bôi mặt hương hoa nhài, hợp với cô hơn loại kem tuyết đang dùng,
không bị nhờn dính.
Cô định bụng lần tới đi bách hóa sẽ mua một hộp, ai dè Từ Kỳ Kỳ thấy cô thích
liền tặng luôn: “Tôi dùng chưa mấy lần đâu, lúc dùng đều dùng cái thìa nhỏ đi kèm
để lấy, cô không chê thì cứ cầm về mà dùng, còn cả loại dưỡng tóc hương hoa
nhài này nữa”
Trình Phương Thu cũng không khách sáo, cười nhận lấy.
Đúng lúc này, một bóng dáng cao lớn xuất hiện ở cửa, cắt ngang cuộc trò chuyện
của họ.