Trình Phương Thu xua tay, biết đó chỉ là lời khách sáo nên cũng cười đáp: “Chỉ là
chút lòng thành thôi ạ”
Từ Kỳ Kỳ cũng chỉ nhắc qua một câu rồi thôi, sau đó đứng dậy vào bếp rót cho
mỗi người một ly nước. Cả hai đều là những cô gái hoạt bát, cởi mở, cử chỉ lại
lịch sự đúng mực nên không khí rất hài hòa. Chỉ mới nói vài câu, cả hai đã có cảm
giác như gặp lại bạn cũ.
“Thu Thu, đợi đồng chí Chu nhà cô đi làm, tôi sẽ dẫn cô đến tiệm may ở phía Nam
thành phố. Ở đó có bà thợ khéo tay lắm, đồ cưới với cái váy xanh này của tôi đều
là nhờ bà ấy may đấy”
Từ Kỳ Kỳ hào hứng nắm chặt tay Trình Phương Thu, nhắc đến chuyện này là
khóe môi cô nàng không giấu nổi vẻ đắc ý: “Đúng rồi, bộ đồ cưới ở trên lầu, lát
nữa tôi lấy cho cô xem”
“Hay quá!” Mắt Trình Phương Thu sáng lên, “Tôi cũng đang muốn tìm thợ may đồ
cưới, đang lo không biết chỗ nào tin cậy đây”
“Vậy thì phải tranh thủ đi ngay, không là không kịp đâu”
Từ Kỳ Kỳ giảng giải cho cô một lượt về quy định và giá cả của các tiệm may trên
tỉnh. Phải tự mang vải đến bàn bạc kiểu dáng với thợ, sau đó đặt cọc và lấy thẻ
số. Đồ làm xong khách sẽ cầm thẻ đến kiểm tra, nếu không ưng ý có thể yêu cầu
sửa, nhưng chỉ được miễn phí hai lần, quá số đó là phải trả thêm tiền. Cuối cùng
mới là tiền trao cháo múc.
Dù sao cũng là trên tỉnh, quy tắc nhiều hơn mà giá cũng đắt hơn dưới huyện,
nhưng đúng là “tiền nào của nấy”. Thợ may toàn người mười mấy năm kinh
nghiệm, tay nghề giỏi lại nhanh, yêu cầu gì cũng đáp ứng được.
“Vậy ngày mai chúng ta đi luôn” Nghe Từ Kỳ Kỳ bảo sợ không kịp, Trình Phương
Thu hơi cuống, nói xong mới sực nhớ ra mình chưa hỏi xem ngày mai Từ Kỳ Kỳ
có rảnh không. May mà cô nàng gật đầu rất sảng khoái: “Tất nhiên là được rồi, ăn
sáng xong tôi sẽ sang tìm cô”
Sau khi chốt xong việc đó, Từ Kỳ Kỳ bỗng rướn người lại gần Trình Phương Thu,
hít hà một cái rồi ngạc nhiên hỏi: “Thu Thu, cô dùng kem dưỡng da của hãng Hữu
Nghị à?”
“Ngửi cái là biết luôn sao?” Trình Phương Thu vô thức chạm lên má mình. Thời
này mỹ phẩm không nhiều, cô không dám dùng bừa bãi, chỉ mua hộp kem tuyết
để dưỡng ẩm cơ bản. Loại này mùi không nồng, chỉ thoang thoảng, cô bôi từ
sáng, giờ chắc bay mùi hết rồi chứ, sao Từ Kỳ Kỳ vẫn đoán trúng phóc thế kia.
“Hãng này tôi dùng lâu rồi, nhưng sau thấy không hợp nên đổi” Từ Kỳ Kỳ thuận
thế ngồi sát rạt vào Trình Phương Thu, “Cô có muốn dùng thử loại tôi đang dùng
không, tôi thấy ổn lắm”
Phụ nữ mà đã chạm đúng mạch chuyện làm đẹp thì khó mà dừng lại được. Cứ
thế, hai người rủ nhau lên lầu để tham quan đống “bảo bối làm đẹp” của Từ Kỳ
Kỳ, hoàn toàn không để ý đến Chu Ứng Hoài đang ngồi trên ghế sofa đơn với
khuôn mặt ngày càng tối sầm lại.
Chương 49: Người đàn ông tâm cơ
Thấy họ sắp sửa rời khỏi phòng khách, ánh mắt Chu Ứng Hoài lướt qua bàn tay
Từ Kỳ Kỳ đang ôm chặt cánh tay Trình Phương Thu, cuối cùng anh không nhịn nổi
nữa mà lên tiếng: “Cho hỏi nhà còn nước không ạ?”
Câu này thành công thu hút sự chú ý của hai người phụ nữ.
Từ Kỳ Kỳ bấy giờ mới nhìn thấy cốc nước của Chu Ứng Hoài đã cạn, cô vỗ trán ái
ngại: “Vẫn còn, để tôi đi rót cho anh”
“Làm phiền cô quá”
Chu Ứng Hoài cũng không khách sáo, đứng dậy đưa cốc cho Từ Kỳ Kỳ. Ngay khi
cô vừa khuất bóng vào bếp, anh lập tức nhìn chằm chằm vào Trình Phương Thu.
Đôi mắt lạnh lùng thâm trầm kia phủ một tầng u ám, khi cất lời, giọng anh trầm
xuống mang theo chút ủy khuất nhè nhẹ: “Thu Thu”
Chỉ gọi tên cô một tiếng, anh liền mím chặt môi, im lặng đứng đó nhìn cô. Dáng vẻ
ấy chẳng khác nào một chú cún nhỏ bị bỏ rơi, đáng thương vô cùng.
Thấy vậy, tim Trình Phương Thu hẫng một nhịp. Cô chợt nhận ra hình như từ lúc
vào cửa mình chưa thèm liếc anh lấy một cái, thậm chí quên luôn mục đích chính
đến đây, chỉ mải mê buôn chuyện với Từ Kỳ Kỳ. Còn Chu Ứng Hoài suốt buổi bị
bỏ rơi một góc, chẳng chen được lời nào. Nghĩ đi nghĩ lại, đúng là tội nghiệp thật.
Lòng cô trào dâng một chút hối lỗi, thấy Từ Kỳ Kỳ vẫn chưa ra, cô vội bước tới
nắm tay anh, đầu ngón tay khẽ gãi vào lòng bàn tay anh trấn an: “Em xin lỗi,
em”
“Không sao, em không cần xin lỗi anh, anh hiểu mà. Cô ấy là người bạn đầu tiên
của em ở đây, hai người cứ trò chuyện thoải mái đi” Chu Ứng Hoài ngắt lời cô,
rồi ra vẻ rất hiểu chuyện mà nắm lại tay cô: “Chỉ cần trong lòng Thu Thu có anh là
được rồi”
Thấy Chu Ứng Hoài “biết điều” như vậy, Trình Phương Thu càng thấy áy náy:
“Sắp đến giờ cơm rồi, em hỏi Kỳ Kỳ xong danh sách khách mời là mình về nhà ăn
cơm nhé”
chieu-tro-xinh-dep-la-dai-lao/chuong-78.html]
Chu Ứng Hoài khẽ nhếch môi, đang định đồng ý thì Từ Kỳ Kỳ bưng cốc nước
quay lại.
“Ăn cơm? Hai người hôm nay cứ ở lại nhà tôi ăn đi, chồng tôi nấu món Vinh Châu
ngon lắm”
Gần như ngay khi Từ Kỳ Kỳ vừa mở miệng, Trình Phương Thu đã vội vã buông
tay Chu Ứng Hoài ra, lùi lại hai bước giữ khoảng cách. Vẻ né tránh hiện rõ mồn
một.
Nụ cười trên môi Chu Ứng Hoài tắt ngấm, ánh mắt nhìn Từ Kỳ Kỳ thoáng chút oán
hận và khó chịu. Nhưng cô nàng hoàn toàn không hay biết, đưa cốc nước cho
anh xong lại tiếp tục khoác tay Trình Phương Thu.
Trình Phương Thu khó xử nhìn Từ Kỳ Kỳ rồi lại nhìn Chu Ứng Hoài, ướm lời: “Hay
là để lần sau đi, chúng tôi đến đột ngột quá”
“Đừng khách sáo với tôi, trưa nay chúng tôi mua bao nhiêu thức ăn, bảo đảm đủ
ăn” Từ Kỳ Kỳ tưởng cô lo thiếu đồ ăn nên gạt đi ngay.
Trình Phương Thu mím môi, không tìm được lý do nào khác để từ chối, định
mượn cớ bận làm danh sách thiệp mời để khước từ. Nhưng chưa kịp nói, Từ Kỳ
Kỳ đã như đọc được ý nghĩ của cô: “Đúng rồi, hồi đám cưới chồng tôi có xin bên
nhân sự một bản danh sách nhân viên đấy, nhưng tôi không biết anh ấy để đâu,
đợi anh ấy về tôi bảo anh ấy đưa cho hai người”
Lại bị chặn họng, Trình Phương Thu thực sự không biết nói gì thêm.
“Được rồi, quyết định vậy đi! Thu Thu, đi nào, chúng mình lên lầu xem đồ”
Từ Kỳ Kỳ nháy mắt, thấy mặt Trình Phương Thu vẫn còn do dự, cô đảo mắt nhìn
sang Chu Ứng Hoài vẫn im lặng nãy giờ. Nghĩ đến điều gì đó, giọng cô đột nhiên
trở nên mỉa mai: “Đồng chí Chu cứ tự nhiên ăn chút hoa quả bánh kẹo nhé, chồng
tôi chắc sắp về rồi, lúc đó hai người tha hồ trò chuyện. Vợ anh cho tôi mượn một
lát, anh không nhỏ mọn đến thế chứ?”
Chu Ứng Hoài cau mày, không hiểu nổi sự thù địch đột ngột của Từ Kỳ Kỳ. Anh
không nhìn cô mà nhìn thẳng vào Trình Phương Thu: “Thu Thu, em có muốn đi
không? Muốn thì cứ đi đi”
“Đi thôi mà?” Từ Kỳ Kỳ lách vào giữa hai người, nũng nịu với Trình Phương Thu.
Từ Kỳ Kỳ nhiệt tình như lửa, cả người nép sát vào Trình Phương Thu, cơ thể
mềm mại dán chặt lấy cô, đôi mắt to tròn cong như vầng trăng khuyết cười rạng
rỡ. Trình Phương Thu mủi lòng hoàn toàn, không thể thốt ra lời từ chối. Ai mà nỡ
nói “không” với một cô gái xinh đẹp thơm tho như thế chứ?
Vả lại, đúng là cô rất muốn xem đồ cưới của Từ Kỳ Kỳ và mấy loại mỹ phẩm thịnh
hành, nên đành nửa đẩy nửa thuận mà đi lên lầu.
Còn Chu Ứng Hoài. lúc đi đến cầu thang, cô vô thức ngoái đầu nhìn lại. Anh
đang bưng cốc nước, cúi đầu ủ rũ, trông rất mất tinh thần. Trình Phương Thu
cắn môi, cảm giác tội lỗi trào dâng khiến cô có chút hối hận về lựa chọn của
mình.
Nhưng khi đối mặt với Từ Kỳ Kỳ, cô vẫn phải lấy lại tinh thần, nếu không sẽ là
thiếu tôn trọng cả hai bên.
Lên đến lầu, khuất hẳn tầm mắt bên dưới, Từ Kỳ Kỳ bỗng ngừng nói liến thoắng.
Cô vẻ mặt nghiêm túc nắm tay Trình Phương Thu, lo lắng hỏi: “Chồng cô có phải
đang hạn chế cô kết bạn không?”
“Hả?” Trình Phương Thu ngẩn ra một lúc mới phản ứng kịp, vô thức phủ nhận:
“Không có mà”
“Thế à? Tôi cứ thấy kỳ kỳ sao ấy” Thấy Trình Phương Thu khẳng định chắc nịch,
Từ Kỳ Kỳ không để tâm nữa: “Không có thì tốt, chứ không thì đáng sợ lắm”
Nhưng trong lòng Trình Phương Thu lại bắt đầu nảy sinh nghi ngờ. Người trong
cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo. Qua lời nhắc của Từ Kỳ Kỳ, cô cũng thấy
có gì đó sai sai. Nhớ lại những lời Chu Ứng Hoài vừa nói, chẳng phải là kiểu “trà
xanh” điển hình sao? Dùng bộ mặt đáng thương để nói “chỉ cần trong lòng em có
anh là được”.
Nếu không có Từ Kỳ Kỳ chặn họng, chắc giờ này cô đã mủi lòng mà dắt tay anh
về nhà rồi. Đây rõ ràng là một “gã đàn ông tâm cơ”! Vậy mà bấy lâu nay cô cứ
tưởng anh là “chó con” dễ bị bắt nạt!
Rõ ràng lúc mới đến anh vẫn rất bình thường, dường như kể từ lúc Từ Kỳ Kỳ ngồi
sát cô, Chu Ứng Hoài mới bắt đầu giở quẻ. Không lẽ nào, cái “hũ giấm” Chu Ứng
Hoài này đến cả con gái cũng ghen?
Trình Phương Thu bực mình thầm trợn mắt, quyết định lát nữa về nhà phải nói
chuyện nghiêm túc với anh. Dù chưa đến mức hạn chế kết bạn như Từ Kỳ Kỳ nói
(vì nếu thực sự không muốn anh đã chẳng đưa cô đến đây), nhưng cái tính chiếm
hữu có phần cố chấp này cũng cần phải uốn nắn lại, nếu không cứ nuông chiều
mãi sẽ chỉ càng tệ hơn.
Nghĩ vậy, cô hít sâu một hơi, gạt bỏ suy nghĩ để lắng nghe Từ Kỳ Kỳ giới thiệu.
Tầng hai có hai phòng ngủ, một nhà vệ sinh và một phòng sách. Từ Kỳ Kỳ dẫn cô
vào phòng ngủ chính. Cái ban công rộng lúc nãy nhìn từ ngoài chính là của phòng
này. Vào cửa bên phải là một dãy tủ quần áo lớn, bên trái là giường và bàn trang
điểm.