Vì đến sớm hơn dự kiến nên cả nhà có khối thời gian để rong chơi khắp nẻo Kinh
thành. Trình Phương Thu và Chu Ứng Hoài sắm vai “hướng dẫn viên nửa mùa”,
dẫn họ đi chơi khắp nơi, tiện thể trông lũ trẻ luôn.
Hai nhóc tì giờ đã có thể đi đứng vững vàng trên mặt đất, nhưng thỉnh thoảng vẫn
bị vấp ngã. Niên Niên thì khá ổn, ngã xong tự mình lồm cồm bò dậy, hiếm khi thấy
rơi nước mắt. Nhưng Nguyệt Nguyệt lại là một thái cực hoàn toàn khác, ngã ở
đâu là ở đó “khóc đổ trường thành”, đỏng đảnh vô cùng. Nếu không có ai bế lên
dỗ dành nửa ngày, con bé có thể khóc đến ngất đi mới thôi.
Trình Phương Thu vốn không có đủ kiên nhẫn như thế, nhưng Chu Ứng Hoài thì
có. Anh cứ một câu “Nguyệt Nguyệt ngoan”, hai câu “cục cưng của ba”, suýt chút
nữa thì chiều con gái lên tận trời. May mà dù có thương yêu đến mấy, hễ đụng
đến vấn đề nguyên tắc là anh tuyệt đối không nuông chiều. Trình Phương Thu
thấy anh vẫn có giới hạn nên cũng không can thiệp quá sâu.
“Mẹ ơi, gió. gió”
Trên thảm cỏ rộng lớn, Niên Niên và Nguyệt Nguyệt mặc hai bộ đồ ngắn tay
màu kem và màu tím, để lộ những cánh tay và bắp chân trắng nõn nà. Mỗi đứa
cầm một chiếc diều nhỏ chạy tới chạy lui, chạy mệt rồi thì giống như hai “quả
pháo nhỏ”, đứa trước đứa sau lao thẳng vào lòng Trình Phương Thu.
Hai nhóc tì đều cực kỳ bám mẹ, lúc nào cũng gọi mẹ ơi mẹ à, giọng sữa ngọt lịm
nghe mà lòng người tan chảy. Trình Phương Thu mỉm cười ôm chúng vào lòng,
thấy mông chúng dính chút cỏ vụn liền đưa tay phủi phủi. Vốn định lau mồ hôi
trên trán cho con, nhưng thấy nhiều quá, cô liền hơi “chê” mà đẩy hai đứa sang
phía Chu Ứng Hoài đang nằm phơi nắng bên cạnh: “Để ba lau mồ hôi cho các con
kìa”
“Hì hì, ba ơi”
Nghe mẹ nói thế, Nguyệt Nguyệt lập tức toét miệng cười, hai bím tóc vung vẩy
một vòng trên không trung rồi “bộp” một cái nhào vào lòng Chu Ứng Hoài. Trẻ con
chẳng biết nặng nhẹ, cú nhào mạnh bạo này suýt nữa thì làm anh “mất mạng”!
Chu Ứng Hoài khẽ nhíu mày, cơn buồn ngủ tan biến quá nửa. Anh lục tìm trong
giỏ dã ngoại lấy ra một chiếc khăn tay, tỉ mỉ lau mồ hôi cho “nàng công chúa nhỏ”,
còn ân cần tết lại bím tóc hơi tuột cho con.
“Thích thật đấy” Từ Kỳ Kỳ đứng bên cạnh cảm thán đầy ngưỡng mộ.
Trình Phương Thu nghe thấy, liền cười nói: “Trong bụng cậu chẳng phải cũng
đang mang một đứa sao? Đến lúc đó cho nó chơi cùng Niên Niên và Nguyệt
Nguyệt”
“Để chơi chung được chắc cũng phải một hai năm nữa, còn xa lắm” Nghe vậy, Từ
Kỳ Kỳ xoa xoa cái bụng vẫn chưa lộ rõ của mình, trên mặt không giấu nổi nụ cười
dịu dàng. Trước khi đến Kinh thành cô còn chẳng biết mình có thai, vẫn là Trình
Phương Thu tinh ý phát hiện ra vài dấu hiệu lạ, đưa cô đi bác sĩ khám mới phát
hiện ra.
Nghĩ đến đây, Từ Kỳ Kỳ quay sang hỏi: “Hôm qua mình đến chỗ bác sĩ Hạ kiểm
tra, thấy tâm trạng anh ấy có vẻ rất tốt, bộ có chuyện gì vui hả?”
Nghe nhắc đến chuyện này, Trình Phương Thu mỉm cười gật đầu: “Nghe đâu là
cầu hôn thành công rồi”
“Ôi! Thế thì đúng là hỷ sự”
“Chứ còn gì nữa” Nhiều năm chờ đợi cuối cùng cũng tu thành chính quả, nỗi vất
vả trong đó có lẽ chỉ mình anh ấy mới hiểu thấu.
Đúng lúc này, Thường Ngạn An đi mua nước ngọt đã quay về. Vừa nghe thấy có
nước ngọt, cô nàng điệu đà nhất hội là Nguyệt Nguyệt chẳng thèm tết tóc nữa,
chạy vài bước đến bên Thường Ngạn An, ôm chặt lấy bắp chân cậu ấy, ngọt ngào
gọi: “Cam cam” (Nước cam)
“Được rồi” Thường Ngạn An khẽ cười, một tay xoa đầu Nguyệt Nguyệt, tay kia
lấy ra một chai nước cam, dịu dàng hỏi: “Có cầm nổi không con?”
Nguyệt Nguyệt thử sức một chút, rồi dứt khoát tìm kiếm sự trợ giúp từ anh trai:
“Anh ơi, bế. bế”
Nghe tiếng gọi của em gái, Niên Niên lập tức lồm cồm bò dậy từ lòng Chu Ứng
Hoài, chạy đến giúp em bưng chai nước. Hai cái “bánh bao nhỏ” tay bé đến nỗi
chẳng nắm chắc nổi chai nước, nhưng vẫn nỗ lực cùng nhau bưng chai nước về
phía tấm thảm dã ngoại để nhờ ba mẹ mở hộ. Cảnh tượng đó quá đỗi đáng yêu,
khiến mọi người không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Ánh nắng ấm áp tỏa xuống, mang theo hương vị của đầu hạ. Trình Phương Thu
uống xong nửa ly nước ngọt liền đưa cho Chu Ứng Hoài giải quyết nốt, rồi chậm
rãi nằm xuống thảm cỏ, nhắm mắt lại, cảm giác như hơi thở cũng mang theo
mùi hương của hạnh phúc.
Cô thực sự rất hài lòng với cuộc sống hiện tại. Có tiền, có thời gian, và có tình
yêu.
Vừa nghĩ đến đây, sau gáy cô đã có một vòng tay săn chắc luồn vào. Cô thuận
thế lăn vào lòng anh, nhỏ giọng: “Anh Hoài, em yêu anh”
nang-chieu-tro-xinh-dep-la-dai-lao/chuong-244.html]
“Anh cũng yêu em”
Lời hồi đáp của Chu Ứng Hoài vừa dứt thì giữa hai người đột nhiên có một bóng
dáng nhỏ bé mềm mại chen vào. Cả hai cúi đầu nhìn xuống, thấy Nguyệt Nguyệt
với đôi môi còn dính nước cam màu vàng đang cố len vào giữa, miệng còn bô bô:
“Yêu yêu”
“Yêu yêu” Nối đuôi ngay sau là Niên Niên.
Hai anh em phá hỏng hoàn toàn bầu không khí mặn nồng tình tứ. Trình Phương
Thu thật muốn nhấc hai đứa lên cho mỗi đứa một phát vào mông, nhưng con
mình đẻ ra, đánh thật thì lại không nỡ, cuối cùng đành ôm chúng vào lòng, hôn
chùn chụt mấy cái cho bõ ghét.
“Niên Niên, Nguyệt Nguyệt, đi thả diều thôi nào, đừng làm phiền ba mẹ nữa” Từ
Kỳ Kỳ và Thường Ngạn An cầm chiếc diều nhỏ vừa dụ dỗ hai cục bột nhỏ, vừa
nháy mắt trêu chọc Trình Phương Thu và Chu Ứng Hoài.
“Gió. gió” Quả nhiên đồ chơi vẫn có sức hút hơn cả, hai cục bột nhỏ không
ngoài dự đoán liền bị dỗ đi mất.
Tại chỗ chỉ còn lại Trình Phương Thu và Chu Ứng Hoài. Anh đưa tay siết chặt cô
vào lòng, mượn bóng râm của chiếc ô che nắng, trao cho cô một nụ hôn nồng
cháy đầy táo bạo.
“Niên Niên, Nguyệt Nguyệt. anh đều yêu cả”
Chương 158: Ngoại truyện 6 – Nhật ký trông con, hai bé ngoan.
Cuộc sống đại học trôi qua nhanh hơn tưởng tượng, chớp mắt Trình Phương Thu
đã sắp tốt nghiệp. Suốt bốn năm, thành tích của cô luôn đứng đầu, học bổng lần
nào cũng có tên. Ngoài ra, cô còn cùng giáo viên hướng dẫn và bạn học tham gia
các cuộc thi lớn nhỏ trong nước, cúp và bằng khen nhận đến mỏi tay. Trong giới
chuyên môn, cái tên Trình Phương Thu coi như không ai không biết, một mình
một ngựa dẫn đầu.
Năm cô học đại học năm thứ hai, đất nước thực hiện cải cách mở cửa, giống như
một quả bom hạng nặng dội xuống, gây ra làn sóng xôn xao. Mọi tầng lớp xã hội
kinh doanh cá thể được đưa ra bàn thảo, việc tiếp tục giữ “bát cơm sắt” hay ra
ngoài làm ăn bắt đầu trở thành cuộc giằng co trong lòng mọi người.
Nhưng Trình Phương Thu thì chẳng hề đắn đo, cô chọn cả hai. Nói là làm, cô nắm
bắt thời cơ được nhà nước hỗ trợ mạnh mẽ, cùng Từ Kỳ Kỳ thuê hai cửa hàng
lớn ngay cổng trường của cả hai, sau đó hợp tác với xưởng may mà Từ Kỳ Kỳ
từng làm việc trước đây, tự sản xuất tự tiêu thụ, bắt đầu kinh doanh quần áo.
Cô và Từ Kỳ Kỳ đích thân thiết kế kiểu dáng. Ban đầu chỉ có trang phục nam nữ
người lớn, sau khi dần đi vào quỹ đạo, họ mở thêm cửa hàng chuyên bán đồ trẻ
em cùng các loại thú nhồi bông và móc khóa đáng yêu mà trẻ nhỏ yêu thích. Thú
nhồi bông và móc khóa làm rất đơn giản, xưởng may có thể làm luôn, tốn ít vải,
giá thành thấp nhưng lợi nhuận lại cao đến đáng sợ. Bởi vì mua một bộ quần áo
có thể người ta còn cân nhắc, nhưng những món đồ nhỏ xinh rẻ tiền thì họ sẽ
mua ngay mà không do dự.
Sau vài tháng kinh doanh, không chỉ thu hồi được vốn mà còn lãi rất lớn. Có tiền
dư dả trong tay, Trình Phương Thu lại nảy ra ý định lấn sân sang mảng ẩm thực.
Nhưng cô không giỏi nấu nướng nên rất phân vân không biết nên mở quán gì.
Đúng lúc này, cô nhớ đến một người.
Năm đó ở Vinh Châu, cô đã giúp đỡ Uông Nguyệt Di khi cô ấy bị mẹ ruột đeo
bám, Uông Nguyệt Di đã gửi tặng một hộp bánh ngọt để cảm ơn. Lúc đó cô đã bị
hương vị của món bánh làm cho kinh ngạc, đến giờ vẫn còn nhớ như in! Nghĩ đến
đây, cô liền dứt khoát gọi điện cho Uông Nguyệt Di đang ở tận Vinh Châu.
Vốn tưởng phải thuyết phục một thời gian, vì làm ăn đối với người thời nay vẫn là
một chuyện mạo hiểm, nhất là Uông Nguyệt Di đang có công việc ổn định tại
xưởng cơ khí, phúc lợi tốt, quan trọng là vững chãi. Nhưng không ngờ vừa mở
lời, Uông Nguyệt Di đã gật đầu đồng ý ngay.
“Chị Thu, em tin chị. Hơn nữa năm đó nếu không có chị, giờ em cũng không có
được cuộc sống thoải mái tự tại thế này. Những năm qua chị đối tốt với em thế
nào em đều ghi nhớ trong lòng, chỉ là năng lực em có hạn nên không giúp gì được
cho chị. Bây giờ chị cần em, gọi điện cho em thế này em vui lắm! Cuối cùng em
cũng có thể giúp chị việc gì đó rồi! Với lại, ở đây em cũng chẳng còn người thân
nào, chị và chị Kỳ đều ở Kinh thành, em cũng muốn lên thủ đô thăm mọi người”
Nghe vậy, lòng Trình Phương Thu dâng lên niềm cảm động, cô khẽ mỉm cười nói:
“Được, em yên tâm, chị sẽ không để em chịu thiệt đâu” Hai người bàn bạc thêm
vài chi tiết rồi cúp máy.
Bây giờ chính sách đã nới lỏng, việc đi lại cũng thuận tiện hơn nhiều. Uông
Nguyệt Di xin nghỉ việc ở xưởng cơ khí, không quản ngại đường xa đến ngay Kinh
thành. Trình Phương Thu đã chọn được mặt bằng, hiện đang sửa sang. Cô định
đi theo phân khúc trung và cao cấp nên đầu tư rất lớn, nhưng nhìn mặt bằng đang
dần hình thành, chút xót tiền ban nãy liền biến thành cảm giác thành tựu.
Trong thời gian đó, Trình Phương Thu còn cùng Uông Nguyệt Di cải thiện vẻ
ngoài và hương vị của bánh ngọt. Nghĩ đến việc phát triển ở Kinh thành, khẩu vị
bánh chắc chắn phải chiều theo sở thích của người dân địa phương, nên Trình
Phương Thu bảo Uông Nguyệt Di thiết kế riêng vài loại bánh độc đáo.
Chỉ là sau khi làm ra, vì cả hai đều không phải người gốc Kinh thành, chỉ biết là
ngon chứ không biết liệu có chinh phục được vị giác của người bản địa hay
không, nên cô đã mời cả nhà Chu Ứng Hoài đến làm “người thử bánh”. Nhưng họ
đều không phải người quá sành ăn, ngoài việc nhận xét ngon hay không thì không
đưa ra được ý kiến cải thiện chi tiết nào.
Đúng lúc này, Đoạn Nguyệt vì vừa hoàn thành một dự án nên được nghỉ phép ở
nhà hơi buồn chán, gọi cho cô mấy cuộc hẹn đi chơi. Trình Phương Thu liền rủ cô
ấy đến nhà ăn bánh, đồng thời muốn cô ấy cho lời khuyên. Ai dè Đoạn Nguyệt
đúng là “thần” thật, cái miệng nhỏ nếm vài miếng là biết ngay dùng nguyên liệu gì,
không chỉ vậy, lời khuyên nào cũng trúng phóc trọng tâm, giải quyết được nỗi lo
của họ.
Thấy cô ấy có thiên phú trong lĩnh vực này, Trình Phương Thu vốn là người quý
trọng nhân tài, lập tức kéo cô ấy góp vốn làm chung. Đoạn Nguyệt ban đầu còn
do dự vì sợ không cân bằng được giữa công việc và cửa hàng, nhưng cô ấy cuối
cùng cũng không thắng nổi cái miệng “dẻo như kẹo” của Trình Phương Thu. Thế
là cô ấy vừa góp tiền vừa góp sức, đến cuối cùng lại là người tâm huyết nhất,
khiến Trình Phương Thu và Uông Nguyệt Di cười không khép được miệng.