[Xuyên không tái sinh TN70] Niên đại văn, cô nàng chiêu trò xinh đẹp là đại lão

Chương 245



Ngày cửa hàng chính thức khai trương, Trình Phương Thu còn tổ chức cả hoạt

động mua bánh tặng ảnh chụp. Cô đích thân cầm máy, còn dắt theo cả bà Đinh

Tịch Mai – người đã theo cô học chụp ảnh hơn một năm nay – để bà phụ giúp lúc

cô bận rộn, sẵn tiện kiểm tra kết quả dạy bảo bấy lâu.

Cái chiêu này vừa tung ra, cộng thêm hiệu ứng quảng cáo rầm rộ từ trước đó,

quả nhiên đã thu hút rất đông người kéo đến. Ngày khai trương, trong tiệm chật

kín người đến mức không còn chỗ chen chân, đợt bánh thứ nhất rồi thứ hai nhanh

chóng bán hết sạch, cuối cùng họ đành phải đóng cửa sớm hơn dự tính.

Rút kinh nghiệm từ đó, suốt một tuần liên tục họ đã tăng thêm lượng bánh làm ra.

Nhưng bắt đầu từ tuần thứ hai, Trình Phương Thu lại bảo mọi người giảm lượng

cung ứng xuống, bởi vì sau khi sự mới mẻ qua đi, sẽ không có ai ngày nào cũng

mua bánh ngọt để ăn, nên cứ cẩn trọng vẫn hơn.

Quả nhiên, lượng khách giảm dần, không còn đông nghịt như lúc mới bắt đầu

nhưng vẫn duy trì ở mức khá. Lượng bánh chuẩn bị vừa vặn, ngày nào còn thừa

thì họ tự mang về ăn, hoặc phát cho nhân viên trong tiệm như một khoản phúc lợi

mang về nhà.

Sau khi việc kinh doanh của cửa hàng đã đi vào quỹ đạo, Trình Phương Thu nhận

được thông báo về cuộc thi từ đơn vị.

Cơ hội mà cô chờ đợi suốt mấy năm nay cuối cùng cũng đến!

Ngay khi thông báo được gửi xuống, cả đơn vị như sôi sục hẳn lên. Mọi người

tranh giành suất thi đấu quốc tế đến mức suýt sứt đầu mẻ trán, nhưng Trình

Phương Thu hiện đã là quản lý chính thức hoàn toàn không cần lo lắng về việc

này, cô chỉ việc chuẩn bị hồ sơ liên quan và đợi ngày xuất ngoại thôi.

Những nỗ lực bao năm qua cuối cùng đã thấy rõ thành quả. Cô không chỉ có tiếng

nói trong đơn vị, mà trong giới nhiếp ảnh cũng thực sự có một chỗ đứng vững

chắc.

Điều khiến cô hơi bất ngờ là đội trưởng dẫn đoàn lần này lại là một vị đại thụ như

Khúc Trường Huân. Nhưng điều này cũng giúp cô thấy rõ mức độ coi trọng của

quốc gia đối với cuộc thi lần này.

Giây phút máy bay hạ cánh, mọi người đều có chút xúc động, nhưng chờ mãi

chẳng thấy người của ban tổ chức đến đón. Họ mới muộn màng nhận ra mình đã

bị “cho leo cây”. Các thành viên bắt đầu phàn nàn và bất bình, trái lại Khúc

Trường Huân tỏ ra rất bình tĩnh, dứt khoát dẫn mọi người ra khỏi ga, sau đó liên

hệ nhân viên sân bay để tìm xe về khách sạn đã đặt.

Trình Phương Thu lẳng lặng hỗ trợ bên cạnh. Nhờ khả năng ngoại ngữ lưu loát,

không bị nặng giọng địa phương, cô đã giải quyết được không ít rắc rối. Khúc

Trường Huân không nhịn được mà nhìn cô thêm một cái.

Vất vả lắm mới đến được khách sạn, nhưng những gì họ nhận được chỉ là một lời

xin lỗi suông đầy hời hợt. Dù điều này khiến người ta phẫn nộ, nhưng ai cũng

hiểu vị thế của nước nhà trong các giải đấu quốc tế vẫn là một con số không tròn

trĩnh, chẳng có danh tiếng gì, nên bị ghẻ lạnh cũng là điều dễ hiểu. Hơn nữa đây

là ở xứ người, với tâm lý “bớt một chuyện hơn thêm một chuyện”, nhiều người

chọn cách ngậm đắng nuốt cay, thay vì lãng phí thời gian vào việc tranh cãi, thà

dành sức để chuẩn bị cho cuộc thi còn hơn.

Thế nhưng, ngay lúc mọi người đang nghỉ ngơi trong phòng, tiếng gõ cửa đột

nhiên vang lên. Lãnh đạo của ban tổ chức cùng người nhân viên kia đã đến tận

nơi trịnh trọng xin lỗi, còn sắp xếp lại cho họ một người dẫn đoàn mới. Sau khi họ

rời đi, ai nấy đều cảm thấy hả lòng hả dạ, tâm trạng cũng tốt hơn hẳn.

Trình Phương Thu ngồi trên chiếc ghế trong góc, thong thả nhấp một ngụm cà

phê, ung dung tận hưởng ánh nắng tuyệt đẹp. Cho đến khi chiếc ghế bên cạnh

xuất hiện một bóng người, cô mới quay sang nhìn. Hai người nhìn nhau, có

những chuyện không cần nói cũng tự hiểu.

Trình Phương Thu thu hồi tầm mắt, khóe môi hơi nhếch lên. Cô cũng chẳng làm

gì nhiều, chỉ là viết một bức thư tố cáo “đầy đủ tâm tư và lý lẽ” thôi, ai bảo cô là

người không chịu được ấm ức cơ chứ. Khúc Trường Huân hiển nhiên đã đoán ra

Cuộc thi thuận lợi bắt đầu vào ngày thứ ba. Sau lễ khai mạc long trọng là vòng thi

đầu tiên. Vòng này sẽ loại tới 80% thí sinh nên ai nấy đều rất căng thẳng. Trình

Phương Thu dù tự tin vào tay nghề nhưng trong thời khắc quan trọng này cô

không dám lơ là. Hơn nữa cô có tính toán riêng, nên ngay từ đầu đã tung ra mười

phần công lực.

Kết quả dĩ nhiên không nằm ngoài dự đoán, cô thành công tiến vào vòng trong.

Ngoài cô ra, trong đội chỉ còn một thành viên khác lách qua khe cửa hẹp để vượt

qua vòng loại.

Những tác phẩm vượt qua vòng một đều được triển lãm tại nhà thi đấu. Thí sinh,

phóng viên và người dân ban đầu đều vây quanh tác phẩm của những ứng cử

viên vô địch đã có tiếng tăm từ trước. Cho đến khi tác phẩm của một gương mặt

Đông phương tình cờ lọt vào tầm mắt mọi người, mọi thứ đều xoay chuyển.

Phong cách nhiếp ảnh táo bạo, hoang dại nhưng không thiếu sự tinh tế đã khiến

mọi người sáng mắt ra, kỹ thuật điêu luyện chuyên nghiệp lại càng làm họ chấn

động. Có thể nói tác phẩm của cô còn xuất sắc hơn cả những ứng cử viên nặng

ký nhất, nhưng trước đó họ chưa từng nghe danh vị nhiếp ảnh gia này.

nang-chieu-tro-xinh-dep-la-dai-lao/chuong-245.html]

Có phóng viên ngửi thấy mùi của một bài viết “bom tấn”, chủ động tìm đến phỏng

vấn. Trình Phương Thu sau khi hỏi ý kiến Khúc Trường Huân đã hào phóng nhận

lời. Cô nói tiếng Anh lưu loát, tư duy logic chặt chẽ, hoàn hảo né tránh những cái

bẫy của phóng viên, khiến họ thấy được sự dịu dàng và đại khí của phương

Đông.

Bài báo vừa đăng tải, quả nhiên đã tạo nên một cơn địa chấn. Trình Phương Thu

đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nên khi thấy có bao nhiêu người chuyên môn đến

xem mình trên đường đến vòng thi thứ hai, cô chẳng thấy bất ngờ chút nào.

Độ khó của vòng hai cao hơn vòng một rất nhiều. Trình Phương Thu không hề

kiêu ngạo vì màn thể hiện hoàn hảo trước đó, ngược lại cô càng thêm cẩn thận, tỉ

mỉ hoàn thành nhiệm vụ. Lần này, cô không ngoại lệ tiếp tục thăng cấp, trong khi

thành viên còn lại của đội đã bị loại.

Giờ đây niềm hy vọng của cả nước đều dồn lên vai cô. Nói áp lực không lớn là nói

dối, cộng thêm việc cô là người da vàng duy nhất, lại là nhiếp ảnh gia nữ, sự chú

ý của bên ngoài dành cho cô đạt đến mức cao chưa từng thấy. Dù tâm lý có vững

như bàn thạch, Trình Phương Thu vẫn không tránh khỏi chút lo âu nhỏ. Nhưng

từng kinh qua bao nhiêu cuộc thi, cô hiểu rõ hơn ai hết tầm quan trọng của tâm lý,

nên cô không để nỗi lo ấy lan rộng mà tích cực điều chỉnh bản thân.

Cuối cùng, ở vòng thi thứ ba, cô đã giành chiến thắng thuyết phục với màn trình

diễn không một lỗi nhỏ, đánh bại các đối thủ khác để ôm trọn chiếc cúp vô địch!

Giây phút ban tổ chức xướng tên người chiến thắng, Trình Phương Thu đứng trên

sân khấu không kìm được mà đỏ hoe mắt. Nhìn những ánh đèn flash nháy liên hồi

từ bốn phương tám hướng, nụ cười của cô rạng rỡ hơn bao giờ hết. Cô đã làm

được! Từ nay về sau, lịch sử nhiếp ảnh thế giới đã có một chỗ đứng dành cho nữ

nhiếp ảnh gia của đất nước cô!

Sau cơn xúc động và vui sướng, còn chưa kịp ăn mừng cùng đồng đội, cô đã bị

các phương tiện truyền thông bao vây, lại có cả người của ban tổ chức đến mời

cô trò chuyện chi tiết. Từ chỗ không ai ngó ngàng đến lúc được muôn người săn

đón chỉ cách nhau một chức vô địch, nghe thì đơn giản nhưng con đường này

thực sự gian nan biết bao.

Không lâu sau khi cuộc thi kết thúc, cả đoàn lên đường về nước. Kể từ khi máy

bay hạ cánh, Trình Phương Thu bận đến xoay như chong chóng. Mỗi ngày tham

gia đủ loại cuộc họp cũng chiếm hết thời gian của cô, chưa kể đến vô số bữa tiệc

mừng công.

Mãi mới rảnh rỗi được chút ít, Trình Phương Thu lập tức chạy về nhà dỗ dành các

“bé cưng”. Dĩ nhiên là phải dỗ cả “bé lớn” lẫn “bé nhỏ”. “Bé lớn” thì buổi tối dỗ

bằng hành động thực tế, “bé nhỏ” thì ban ngày dỗ bằng sự kiên nhẫn dịu dàng,

đứa nào cũng không làm cô yên lòng được.

Niên Niên và Nguyệt Nguyệt đã đi nhà trẻ. Đánh giá về hai đứa ở trường đúng là

hai thái cực. Niên Niên càng lớn càng giống Chu Ứng Hoài, hoàn toàn là một quý

ông nhỏ lịch lãm, mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ trầm ổn và lý tính không thuộc về lứa

tuổi này. Nghe cô bảo mẫu nói, Niên Niên có khả năng học hỏi rất nhanh, khiến

người ta rất yên tâm, chỉ là cậu bé không thích chơi với các bạn khác cho lắm, đa

số thời gian đều ngồi một mình xem sách tranh, hoặc là chơi cùng em gái. Nhưng

vì gương mặt tuấn tú, ngay ngắn nên cũng có không ít bé gái cứ thích bám theo

cậu bé, chạy sau mông cậu, chỉ là tính tình Niên Niên lạnh lùng nên chẳng buồn

để tâm thôi.

Nguyệt Nguyệt thì lại khác hẳn, đỏng đảnh lại yêu cái đẹp. Ngày nào bé cũng bắt

bà Đinh Tịch Mai diện cho những bộ váy nhỏ xinh xắn, rồi phải tết đủ kiểu tóc.

Tính tình hoạt bát, nồng nhiệt với tất cả mọi người, hoàn toàn là một “bậc thầy

giao tế” nhỏ tuổi, quan hệ với tất cả các bạn trong nhà trẻ đều rất tốt. Chuyện học

hành cũng chẳng cần lo lắng, có thể nói là hình mẫu học sinh khiến các cô giáo

hài lòng nhất.

Hôm nay Trình Phương Thu đi đón hai nhóc tì tan học. Ở cổng trường, cô thấy

một đám trẻ con vây quanh Nguyệt Nguyệt đi ra, ra dáng một nàng công chúa nhỏ

đích thực. Còn bên cạnh bé, Niên Niên xách cặp giúp em, như một chàng kỵ sĩ

nhỏ. Cảnh tượng này khiến người ta vừa buồn cười vừa thấy ấm áp.

“Mẹ của Niên Niên và Nguyệt Nguyệt khéo đẻ quá đi mất, thật ngưỡng mộ!” “Chứ

còn gì nữa, đáng yêu thế không biết, chẳng bù cho nhóc nhà tôi, ây da, chẳng

muốn nói thêm nữa” “Con trai tôi cứ nằng nặc đòi mời Nguyệt Nguyệt qua nhà

chơi, cô xem lúc nào rảnh dắt cháu qua nhà tôi ăn cơm nhé?”

Đối mặt với sự vồn vã của các phụ huynh khác, Trình Phương Thu mỉm cười ứng

phó vài câu. Có chút không đỡ nổi sự nhiệt tình này, cô vội vàng vẫy tay gọi Niên

Niên và Nguyệt Nguyệt ra nhanh.

“Mẹ ơi!” Nguyệt Nguyệt vừa thấy cô, đôi mắt to xinh đẹp liền sáng rực lên, tung

tăng chạy ra rồi nhào thẳng vào lòng cô. So với em gái, Niên Niên không nhảy

nhót như vậy. Dù nhìn thấy mẹ cậu bé cũng cười rạng rỡ chạy tới, nhưng không

nhào vào lòng mà chỉ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên ngoan ngoãn gọi một tiếng:

“Mẹ ạ”

Trình Phương Thu nhìn con trai mà cứ ngỡ như thấy lại Chu Ứng Hoài thuở mới

quen. Cô cong mắt cười, dang tay ôm gọn cậu bé vào lòng rồi véo nhẹ cái má

nhỏ.

“Mẹ!” Niên Niên có chút lúng túng tựa vào lòng cô, giọng hơi cao lên nhưng không

hề có ý kháng cự hay ghét bỏ, chỉ là đôi mắt to cứ liếc nhìn xung quanh như sợ bị

các bạn nhìn thấy.

Dù sao cũng là trẻ con nên không giấu nổi cảm xúc. Trình Phương Thu vỗ trán,

chà, sao cô cảm thấy con trai mình còn có chút thuộc tính “bụng đen” và kiêu

ngạo nhỉ? Nghĩ đến đây, cô bất giác tự hỏi, Chu Ứng Hoài lúc nhỏ chắc không

phải cũng như thế này chứ? Bé tí đã biết giữ kẽ, giữ hình tượng rồi!

Về đến nhà, Trình Phương Thu lập tức chạy vào bếp kể phát hiện này của mình

cho Chu Ứng Hoài. Người đàn ông đang hầm canh nhướn mày, vô thức liếc nhìn

ra phía phòng khách. Hai cục bột nhỏ đang ngồi ngay ngắn ở bàn ăn làm bài tập,

trông rất ngoan.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.