Bà Cô Cực Phẩm Không Đi Tránh Nạn, Vào Rừng Sâu Săn Mãnh Thú

Chương 321



“Đừng. đừng giếc đệ ấy, đừng mà”

Giọng Chu Tiểu Diệu ngày càng thảm thiết.

Thượng Quan Khuynh Thành nhìn bộ dạng hắn bị ác mộng quấn thân không

thoát ra được.

Nhất thời cũng không do dự nữa, nàng trực tiếp đẩy cửa xông vào.

Sau đó nàng cũng không lại gần, mà cầm ngay cây chổi ở cửa, bước lên vài

bước, dùng đầu chổi chọc chọc vào mặt hắn: “Này, nhị ca, huynh tỉnh lại đi.

tỉnh lại đi”

Chu Tiểu Diệu không tỉnh, trong miệng vẫn kêu gào rất khó chịu.

Thượng Quan Khuynh Thành dùng thêm chút sức.

“Nhị ca, mau tỉnh lại. mau tỉnh lại đi”

Tuyền Lê

“A. Khánh Nhi!”

Chu Tiểu Diệu bật dậy như lò xo.

Vươn tay ôm chầm lấy cái đầu chổi: “Đừng, Khánh Nhi đừng mà”

Thượng Quan Khuynh Thành giật mình, vội vàng buông đầu cán chổi còn lại ra,

lùi lại hai bước.

Trong đáy mắt vẫn còn vẻ sợ hãi.

May quá, may mà nàng không tự mình qua đó gọi hắn dậy.

Nếu không cái ôm vừa rồi là ôm trúng mình rồi.

Thật đáng sợ.

“Nhị ca, nhị ca huynh tỉnh chưa? Không sao chứ?”

Thượng Quan Khuynh Thành chỉ đứng ở cửa, tay bám vào khung cửa.

Gọi liên tiếp mấy tiếng.

Chu Tiểu Diệu lúc này mới hoàn hồn.

Mắt hắn mở to, nhưng bên trong chỉ toàn là kinh hoàng và sợ hãi.

Đợi đến khi phản ứng lại được chuyện gì vừa xảy ra, đáy mắt hắn tràn ngập vẻ

bi thương, ngay sau đó nước mắt trào ra.

Hắn vứt cây chổi đi.

Cắn chặt môi, khóc không thành tiếng.

Thượng Quan Khuynh Thành nhìn mà không đành lòng, quan tâm hỏi:

“Huynh. huynh có chuyện gì đau lòng phải không? Có phải huynh chưa kể hết

những chuyện xảy ra trong quân doanh không?

Nếu huynh không muốn để người nhà lo lắng thì có thể nói với ta, ta tuyệt đối

sẽ không nói cho họ biết đâu”

Trái tim con người chỉ lớn có ngần ấy, làm sao chứa được quá nhiều tâm sự?

Chứa nhiều quá sẽ không chịu nổi, sẽ đau khổ.

Nếu nói ra được thì sẽ tốt hơn nhiều.

Chu Tiểu Diệu không nói gì.

Chỉ là đường đường một đấng nam nhi, lúc này lại khóc như một đứa trẻ.

Thượng Quan Khuynh Thành động lòng trắc ẩn, từng bước đi lại gần hơn một

chút.

Đưa khăn tay của mình cho hắn.

Sau đó lại nhanh chóng lùi về phía cửa.

Nàng sợ Chu Tiểu Diệu không kìm được mà ôm lấy nàng, thế thì hỏng mất sự

trong sạch của nàng.

Chu Tiểu Diệu cầm khăn tay của nàng lau nước mắt.

Hắn khóc bao lâu, Thượng Quan Khuynh Thành đứng ở cửa bấy lâu.

Không phải nàng không thể đi, chỉ là cảm thấy người ta đang đau lòng, nếu

mình bỏ đi thì có hơi thiếu tình người.

Nếu Kiều Kiều tỷ tỷ biết mình vô tình với anh trai tỷ ấy như vậy, chắc chắn

cũng sẽ cảm thấy đã cứu nhầm một kẻ vô lương tâm về nhà.

Hồi lâu sau, Thượng Quan Khuynh Thành cứ tưởng hắn sẽ không nói gì nữa.

Lại thấy hắn đỏ hoe mắt nhìn về phía mình, giọng khàn đặc: “Ngươi không biết

cảm giác bằng hữu chết ngay trước mặt mình đâu. thật sự. đó là ác

mộng”

Thượng Quan Khuynh Thành mím môi.

Dường như nhớ tới điều gì đó.

Đôi mắt cũng dần phủ lên một tầng sương mù.

“Là Khánh Nhi mà huynh nói đó sao?”

“Đệ ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ mười sáu tuổi, hoạt bát đáng yêu, luôn ảo tưởng

tương lai phong hầu bái tướng rồi về quê, làm rạng danh tổ tông, để cha mẹ

hưởng phúc”

“Nhưng hiện thực vô tình, chúng ta cùng bị quân địch bắt, đệ ấy. quân địch

rút xương lột da đệ ấy. cứ như giếc lợn vậy. đệ ấy đau đến mức không kêu

thành tiếng”

Lúc đó, hắn sợ đến mức suýt tiểu ra quần.

Nếu không phải chủ tướng kịp thời dẫn người đến cứu, thì nhóm năm mươi

người bọn họ đều sẽ phải trải qua những gì Khánh Nhi đã chịu đựng.

Đến cuối cùng, trong năm mươi người bọn họ, chỉ có Khánh Nhi nhỏ tuổi nhất

là không thể về nhà.

Mãi mãi dừng lại ở tuổi mười sáu.

Tim hắn rất đau.

sau-san-manh-thu/chuong-321.html]

Từ khi Khánh Nhi chết, ngày nào hắn cũng gặp ác mộng.

Chưa từng có một giấc ngủ ngon.

Thượng Quan Khuynh Thành khẽ cụp mắt.

Đoạn quá khứ bị nàng chôn chặt cũng bị chính tay nàng đào lên.

“Ta từng tận mắt chứng kiến cha mẹ nuôi bị chém đầu, ta cũng tận mắt nhìn

thấy thổ phỉ giếc chết cha mẹ ruột của ta. Nhưng ta vẫn còn sống, ta còn

mấy chục năm quãng đời còn lại phải sống tiếp.

Ta không thể vì họ đã chết mà vĩnh viễn sống trong bóng ma cái chết của

họ được”

Chu Tiểu Diệu không ngờ nàng còn có quá khứ như vậy, kinh ngạc nhìn Thượng

Quan Khuynh Thành.

Hắn từng nghe Kiều Kiều kể về chuyện của nàng, nhưng không kể những chi

tiết này.

Nhưng trải qua những chuyện đó. mà nàng vẫn có thể hoạt bát, sống tiêu sái

và vui vẻ đến vậy.

Nàng thật sự không đơn giản.

Khóe miệng Thượng Quan Khuynh Thành nhếch lên một nụ cười khó coi: “Cha

mẹ nuôi ta lúc bị bắt mới nói ra chuyện ta không phải con ruột của họ, họ chỉ

là không muốn liên lụy ta chết cùng.

Cha mẹ ruột ta sau khi bị thổ phỉ bắt, để ta được sống, đã giao ra toàn bộ tiền

tài mà họ coi như mạng sống”

Thượng Quan Khuynh Thành đang nói bỗng nhiên ngộ ra điều gì đó.

Hình như. những người tốt với mình đều đã chết.

Tại sao chứ?

Chẳng lẽ mình thật sự là thiên sát cô tinh?

Năm nàng mười tuổi, một hòa thượng đi ngang qua nhà, cha mẹ nuôi cho ông

ta một bữa cơm chay, lúc đi ông ta chỉ vào nàng nói với cha mẹ nuôi một câu.

“Nữ tử này mệnh mang sát, người ở gần tai họa liên miên, thường gặp họa

huyết quang”

Nàng không muốn mang đến tai họa cho người khác, nhưng. nàng không có

cách nào cả.

Nàng đột nhiên nghĩ đến Chu Kiều Kiều.

Tỷ ấy có lòng tốt cứu mình, nhưng từ khi mình đến, tỷ ấy suýt nữa thì mắc

bệnh dịch hạch, nhị ca thì đứt tay trở về.

Chẳng lẽ đều là do mình khắc?

Nàng lập tức trở nên sợ hãi.

Nếu thật sự là do mình khắc, vậy sao mình có thể tiếp tục ở lại đây?

Sao nàng có thể hại Kiều Kiều tỷ tỷ?

Nhưng nếu rời xa Kiều Kiều tỷ tỷ, mình còn có thể đi đâu? Đâu là nhà?

Giây phút này, lòng Thượng Quan Khuynh Thành cũng đắng chát như lòng Chu

Tiểu Diệu vậy.

“Thượng Quan tiểu thư, ngươi là một cô gái rất kiên cường, rất lạc quan, ta nên

học tập ở ngươi. Đêm nay. cảm ơn ngươi”

Chu Tiểu Diệu đưa tay lau mồ hôi trên trán.

Lại nhìn thấy chiếc khăn tay màu trắng sữa thêu hoa mai trong tay mình.

Nhất thời ngẩn ngơ.

Giờ hắn mới nhớ ra, hắn thế mà lại dùng khăn tay của Thượng Quan tiểu thư.

“Cái này, ngày mai ta bảo Kiều Kiều giặt sạch rồi trả lại cho ngươi”

Thượng Quan Khuynh Thành mơ hồ đáp một tiếng, xoay người rời đi.

Đêm nay. định sẵn lại là một đêm không ngủ.

Ngày hôm sau, Chu Kiều Kiều vẫn dậy sớm tập thể dục.

“Gào!” Đột nhiên, Bình An gầm lên một tiếng trầm thấp, sau đó lao vút về một

hướng nào đó.

Thân thủ nó mạnh mẽ, nhanh nhẹn, dường như đã nhìn thấy con mồi gì đó.

“Bình An!” Chu Kiều Kiều gọi một tiếng, nhưng tốc độ của Bình An thực sự quá

nhanh.

Nàng chưa chạy theo được mấy bước thì đã chỉ thấy bóng dáng Bình An biến

mất trong Thâm Sơn rồi.

Nàng vừa nghi hoặc vừa lo lắng.

Bình An làm sao thế?

Còn ở phía bên kia, Bình An đang đuổi theo một bóng người mặc áo sam xanh

lam.

Người đàn ông này khinh công rất giỏi, dù là Bình An cũng chỉ có thể bám theo

không bị mất dấu chứ không thể đuổi kịp hắn.

Bình An đuổi cả cây số vẫn không bắt được người đàn ông, thân là chúa sơn

lâm, nó lập tức nổi cáu.

Lại gầm lên một tiếng hung dữ: “Gào!”

Người đàn ông cuối cùng cũng dừng lại, đứng trên một ngọn cây.

Quay đầu lạnh lùng nhìn Bình An.

Khóe miệng nhếch lên nụ cười tàn khốc: “Con hổ nhà ngươi thật vô lý, ta đâu

có chọc gì ngươi, thế mà ngươi lại đuổi theo ta xa như vậy?

Đã không biết điều như thế, thì ta đành phải giải quyết ngươi thôi, cũng tránh

để khi nào đó ngươi thú tính đại phát làm hại người trong viện”

Bình An vừa nghe thấy câu này.

Liền dừng lại, không tiến lên nữa.

Nó dùng tư thế tấn công, hung hăng nhìn chằm chằm người đàn ông.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.