Thượng Quan Khuynh Thành mím môi, ánh mắt nhìn Chu Tiểu Diệu chẳng mấy
thiện cảm.
Chu Kiều Kiều ho nhẹ một tiếng, cắt ngang bầu không khí căng thẳng như
cung đã lên dây giữa hai người.
“Khuynh Thành à, muội soạn bài thế nào rồi? Có thể nói qua chút không?”
Thượng Quan Khuynh Thành lúc này mới thu lại vẻ bất mãn trên mặt, chuyển
sang mỉm cười nhìn Chu Kiều Kiều.
“Trong thời gian tỷ sống trong Thâm Sơn, muội đã giảng cho họ một số bước
cơ bản và quy tắc rồi, chiều nay xem thành quả nhé”
Chu Tiểu Diệu hỏi: “Muội sống ở Thâm Sơn? Ý là sao?”
Chu Kiều Kiều kể lại chuyện mình trước đó vào Thâm Sơn tiếp xúc với người
bệnh ôn dịch.
Chu Tiểu Diệu nghe xong mà lạnh toát sống lưng.
“Nghe nói trận ôn dịch này khả năng tử vong rất lớn”
Tuyền Lê
“Chúng ta không biết y thuật, có thể bảo toàn bản thân đã là bản lĩnh lớn nhất
rồi”
Thượng Quan Khuynh Thành gật đầu tán đồng lời của Chu Kiều Kiều.
Bản lĩnh con người có hạn, đừng làm những việc nằm ngoài khả năng của
mình.
Một lát sau, Vương thúc và Vương thẩm cõng về một gùi lớn đồ đạc.
Chu Kiều Kiều cười đi tới giúp Vương thẩm dỡ những thứ đó ra.
“Để ta phân loại, thuốc và nấm để riêng, còn mấy cây nấm trông rất đẹp này
ta không biết là gì, để gọi đại tẩu ra xem rồi hãy quyết định”
Nàng chỉ mới theo Vương thúc học nhận biết thảo dược.
Còn về các loại nấm, nàng biết phần lớn, nhưng một số ít thì chịu.
Chu Kiều Kiều gật đầu: “Được” Rồi quay đầu gọi: “Đại tẩu, tẩu ra xem mấy cây
nấm rất đẹp này có ăn được không?”
Ngô Ngọc Nương cười nhẹ, đặt kim chỉ xuống đi tới.
“Ái chà. cái cây nấm thân trắng này không ăn được đâu, chạm cũng không
được chạm”
Chu Kiều Kiều vừa cầm cây nấm thân trắng kia lên, nghe vậy liền ném vội đi
một cách đầy “dứt khoát”.
“Vậy. vậy muội chạm vào rồi thì làm sao? Vương thẩm chắc chắn cũng chạm
vào rồi”
Chu Kiều Kiều nhìn sang Vương thẩm.
Vương thẩm gật đầu theo bản năng, quay sang nhìn Ngô Ngọc Nương: “Ngọc
Nương, cái này. không ăn được sao?”
Ngô Ngọc Nương gật đầu: “Đúng vậy, nhị thúc nhà mẹ đẻ ta từng chỉ lỡ tay
chạm vào cái này, về nhà đã rửa tay rất kỹ nhiều lần. Kết quả tối đó ông ấy vo
gạo nấu cơm cho cả nhà ăn, cả nhà bị tào tháo đuổi suốt ba ngày”
Khóe miệng Chu Kiều Kiều giật giật.
Lần này, nàng đến chạm cũng không dám chạm vào đống đồ dưới đất nữa.
Vương thẩm lại càng nhìn đi nhìn lại tay mình.
“Vậy. có phải ta cũng không được chạm vào những đồ ăn khác không?”
Ngô Ngọc Nương gật đầu, xắn tay áo ngồi xuống: “Mọi người cứ đứng sang
một bên đi, Vương thẩm nói, để con phân loại cho”
Vương thẩm gật đầu, thấy Vương thúc định đi múc nước trong lu, bà vội kêu
lên: “Ông nó ơi, ông đừng có chạm vào những thứ liên quan đến đồ ăn”
Bà hét lên một tiếng.
Vương thúc giật mình.
Quay đầu nhìn bà: “Hả? Sao thế?”
Vương thẩm vội vàng đi tới, kéo ông lại.
Chỉ cho ông xem cây nấm kia.
Vương thúc “ồ” một tiếng, nói: “Vậy nói thế thì, những thứ chạm vào nó đều
không ăn được nữa sao?”
Chu Kiều Kiều sững sờ.
Ngô Ngọc Nương càng ngơ ngác hơn.
Hình như. đúng là đạo lý này.
Nhưng thế thì tiếc quá, bên trong có không ít dược liệu tốt mà.
Chu Kiều Kiều hỏi: “Vương thúc, thúc có biết cách giải quyết không?”
Vương thúc lắc đầu: “Ta chỉ biết chút ít về y thuật thôi, không dám lấy sức
khỏe của mọi người ra làm bài tập đâu”
Vương thẩm cắn răng: “Vậy. vậy phàm là những thứ chạm vào cây nấm độc
này thì vứt hết đi, tránh để ăn vào xảy ra chuyện”
Ngô Ngọc Nương cảm thấy rất đau lòng.
Nhưng không còn cách nào khác, họ đều không biết giải độc.
Chu Kiều Kiều nói: “Cháu nghĩ có thể để riêng những thứ này ra, đợi khi nào tìm
được đại phu thì hỏi thử xem”
Mắt Ngô Ngọc Nương sáng lên ngay lập tức: “Đúng rồi, chúng ta đừng quá võ
đoán, cứ hỏi đại phu trước đã”
sau-san-manh-thu/chuong-320.html]
Vương thẩm: “Được, vậy Ngọc Nương để riêng chúng sang một bên đi”
Ngô Ngọc Nương nhặt bừa một cành cây bẻ làm đôi, dùng làm đũa gắp nấm
độc và những thứ chạm vào nấm độc để riêng sang một bên.
“Đại tẩu, để muội rửa mấy loại nấm ăn được và dược liệu này cho” Thượng
Quan Khuynh Thành vui vẻ chạy lại nói.
Ngô Ngọc Nương: “Muội biết làm không?”
Thượng Quan Khuynh Thành: “Chỉ là rửa sạch bùn đất trên đó thôi mà, muội
mà ngay cả việc này cũng không biết thì chẳng hóa ra là kẻ ngốc thật sao?”
Trước đây nàng từng nói không muốn làm việc chân tay.
Nhưng ở chung với họ lâu rồi, nàng mới phát hiện những người này thực sự là
một nhóm người rất đáng yêu.
Nàng sẵn lòng làm việc cùng họ.
Hơn nữa còn cảm thấy rất vui.
Ngô Ngọc Nương đứng dậy: “Được, vậy muội rửa dược liệu, ta đi rửa nấm”
Họ nhanh chóng phân loại xong dược liệu và nấm.
Mỗi người bưng một chậu ra chỗ lu nước vo rửa.
Chu Kiều Kiều bèn dùng đôi đũa cây lúc nãy gắp bốn cây nấm độc và đám nấm
cùng dược liệu bị liên lụy bỏ vào một cái chậu nhỏ, đặt sang một bên.
Chu Kiều Kiều giơ tay trái lên nhìn, lẩm bẩm: “May mà mình cầm bằng tay trái”
Vương thẩm giơ cả hai tay lên: “Vậy thì ta phải kiêng dùng cả hai tay một thời
gian dài rồi”
Hai người bốn mắt nhìn nhau một lúc, sau đó. phì cười thành tiếng.
“Ta ra ruộng làm việc đây, con cứ ở đây trông chừng các ca ca con nhé”
“Vâng, được ạ”
Chẳng mấy chốc đã đến tối.
Nửa đêm.
Thượng Quan Khuynh Thành bỗng muốn đi vệ sinh.
Ra khỏi cửa, tuy bên ngoài có vầng trăng sáng treo cao, nhưng nàng vẫn rất
sợ.
Trước kia ở nhà đều có nha hoàn hầu hạ đi cùng, hơn nữa cũng chẳng cần phải
ra khỏi viện.
Nhưng bây giờ, nàng phải đi qua một cái sân mới đến được nhà xí, nàng không
muốn đi một mình.
“Tiểu Hắc. Tiểu Hắc” Nàng gọi khẽ.
Nhưng con Tiểu Hắc từng ăn nhiều đồ ăn vặt của nàng nhất chỉ liếc nhìn nàng
một cái, chẳng thèm qua.
Nàng hơi thất vọng.
Con Tiểu Hắc này cũng quá không thông nhân tính rồi.
Sao có thể ngó lơ nàng chứ?
Ngay khi nàng đang nghĩ hay là nhịn cả đêm mai hẵng đi, thì Thuận Thuận vốn
đang ngủ ngon trong ổ sói liền chạy lon ton tới.
Đi bên cạnh Thượng Quan Khuynh Thành.
Thượng Quan Khuynh Thành cảm động xoa xoa cái đầu nhỏ của Thuận Thuận:
“Cảm ơn ngươi, vẫn là ngươi tốt nhất, không hổ danh là do Kiều Kiều tỷ tỷ dạy
dỗ”
Sau đó, dưới sự tháp tùng của Thuận Thuận, nàng đi giải quyết nỗi buồn.
Từ nhà xí đi ra, nàng cảm thấy sảng khoái cả người.
Nàng nhẹ nhàng xoa đầu Thuận Thuận: “Cảm ơn ngươi nhé Thuận Thuận,
ngươi về đi”
Thuận Thuận vẫy đuôi.
Xoay người chạy ra khỏi sân, trở về trong vòng tay mẹ nó, được mẹ ôm lấy rồi
ngủ tiếp.
Thượng Quan Khuynh Thành tâm trạng vui vẻ đi về.
Lại đột nhiên nghe thấy một âm thanh rất nhỏ.
“Đừng. đừng giếc huynh ấy. đừng chết, Khánh Nhi”
“Ta muốn giếc các người. tha cho huynh ấy. cầu xin các người”
Thượng Quan Khuynh Thành tò mò nhẹ nhàng lần theo âm thanh tìm đến.
Lúc này mới phát hiện âm thanh phát ra từ phòng của Chu Tiểu Diệu.
Và cửa phòng Chu Tiểu Diệu đang khép hờ.
Nàng có chút lo lắng, không tự chủ được bèn bước lại gần.
Đến cửa, nương theo ánh trăng nàng mới nhìn rõ hóa ra là Chu Tiểu Diệu đang
gặp ác mộng.
Hắn toát đầy mồ hôi lạnh, mày nhíu chặt, miệng lẩm bẩm điều gì đó.
Thượng Quan Khuynh Thành tự lẩm bẩm: “Hắn gặp ác mộng à. có nên gọi
dậy để ngủ lại không?”
“Nhưng ta là thiên kim tiểu thư, sao có thể tùy tiện vào phòng nam nhân?
Không hợp quy tắc, không hợp quy tắc”