Bà Cô Cực Phẩm Không Đi Tránh Nạn, Vào Rừng Sâu Săn Mãnh Thú

Chương 323



Chu Kiều Kiều chợt nhớ ra.

Đúng rồi, nước suối cũng có lợi cho cơ thể của nhị ca.

Hay là. nghĩ cách để nhị ca ngâm mình một chút.

Nhưng làm thế nào để huynh ấy chịu ngâm đây?

Đây là một vấn đề.

Thôi, cứ giành thức ăn từ miệng hổ trước đã rồi tính sau.

Chu Kiều Kiều bước tới hai bước, nói với Bình An: “Bình An, mày để lại chút thịt

hoẵng này cho tao”

Vương thúc vội vàng nói: “Không cần nhiều đâu, chừng này là được rồi”

Ông dùng tay ra hiệu.

Bình An ngẩng đầu nhìn Chu Kiều Kiều rồi lại nhìn Vương thúc.

Sau đó cọ cọ với hổ cái, hai con hổ rời khỏi con hoẵng đã bị cắn đến máu

thịt be bét.

Tuyền Lê

Chu Kiều Kiều hiểu ý nó là đồng ý, bèn lập tức chạy vào bếp lấy dao và bát.

Vương thúc cầm bát hứng được nửa bát tiết hoẵng, Chu Kiều Kiều cắt một

miếng thịt.

Hai người đứng dậy lùi ra xa vài bước, lúc này hai con hổ mới tiếp tục ăn thịt.

Vương thúc bưng bát tiết, cầm miếng thịt hoẵng, vui vẻ nói: “Chỗ tiết và thịt

hoẵng này đủ để tẩm bổ cho tất cả chúng ta rồi”

Chu Kiều Kiều gật đầu, đúng lúc Lưu Trường Thiệt đi từ sau nhà về, Vương thúc

liền nói: “Tiểu Lưu à, ngươi mang cái này đi nấu canh đi, ta về nhà lấy đồ”

Vương thúc và Lưu Trường Thiệt bận rộn đi làm việc.

Chu Kiều Kiều quay lại sân ngồi xuống, suy nghĩ về chuyện nước suối dược

hiệu.

Buổi tối, mọi người ăn cơm xong, Chu Kiều Kiều lén gọi Chu Đại Sơn ra một

góc.

“Có chuyện gì mà thần thần bí bí thế?”

“Là thế này, muội có một lọ thuốc, là do người muội cứu trước đó cho, nói là

hòa vào nước để tắm sẽ có hiệu quả kỳ diệu giúp vết thương mau lành. Nhưng

muội không biết có thật sự hiệu quả hay không, nếu muội nói thẳng ra, nhị ca

mang theo hy vọng đi tắm mà kết quả lại không có tác dụng”

Thì chẳng phải càng làm huynh ấy buồn hơn sao?

Cho nên cần Chu Đại Sơn giúp đỡ.

Chu Đại Sơn nghe xong liền vui vẻ nhận lời.

“Vậy thì tốt quá, đây là chuyện tốt, tối nay huynh lừa đệ ấy đi tắm là được”

“Được, vậy giờ muội đi đun nước”

“Để huynh đi cho”

“Không cần đâu đại ca, huynh cứ ở lại với nhị ca trước đi, muội pha nước xong

sẽ ra hiệu cho huynh, lúc đó huynh hãy lừa nhị ca đi”

Chu Đại Sơn: “Được rồi” Sau đó xoay người vào nhà tiếp tục nói chuyện với

mọi người.

Chu Kiều Kiều ra khỏi cửa liền đi thẳng vào bếp, tay chạm vào nồi sắt, ý niệm

vừa động, trong nồi sắt rất nhanh đã đầy ắp nước suối, nàng đun nóng nước.

Sau đó xách từng thùng một vào nhà tắm nam, bên trong có một cái thùng gỗ

rất lớn do cha Chu và mọi người tự làm.

Chuẩn bị xong xuôi, nàng mỉm cười, xoay người ra khỏi nhà tắm nam, quay về

nhà chính.

Chu Đại Sơn thấy Chu Kiều Kiều quay lại, biết nước đã chuẩn bị xong.

Hắn giả vờ ra ngoài bận rộn một lúc, quay lại liền đề nghị để Chu Tiểu Diệu đi

ngâm nước nóng.

Vương thúc nói: “Đại Sơn à, trên người Tiểu Diệu nhiều vết thương quá, không

thích hợp tắm rửa đâu, đừng tắm nữa”

Chu Tiểu Diệu cũng nói: “Đúng đấy đại ca, hai hôm nay trời không nóng, đệ

không ra mồ hôi, không tắm cũng được”

Chu Đại Sơn cười nói: “Đại ca chỉ lau người cho đệ thôi, tránh vết thương ra là

được”

Chu Tiểu Diệu vốn định từ chối.

Nhưng Chu Đại Sơn rất kiên quyết, hắn cũng không nỡ phụ ý tốt của đại ca,

đành phải đồng ý.

“Vậy thì cảm ơn đại ca”

Chu Đại Sơn dìu Chu Tiểu Diệu đi về phía nhà tắm nam.

Chu phụ lo lắng đi theo: “Cha cũng vào giúp một tay”

Ba người vừa vào nhà tắm nam, sau khi cởi quần áo, Chu Đại Sơn lại giả vờ

trượt tay đổ thẳng gáo nước lên vai Chu Tiểu Diệu.

Nước chảy dọc theo vai xuống, làm ướt hơn nửa người hắn.

sau-san-manh-thu/chuong-323.html]

“Ái chà. Đại Sơn, sao con bất cẩn thế? Trời ơi, mau mau mau, lau cho nó đi”

Cha Chu cuống cuồng lo lắng.

Không biết đây là kế hoạch của Chu Đại Sơn, Chu phụ vội vàng quay người đi

lấy khăn.

Chu Đại Sơn lại bình tĩnh hỏi Chu Tiểu Diệu: “Có đau không?”

Chu Tiểu Diệu hơi ngẩn ra, lập tức lắc đầu nhẹ: “Không đau, còn thấy rất dễ

chịu”

Khóe miệng Chu Đại Sơn cong lên ý cười, vui vẻ gật đầu.

Chu phụ không hiểu ý Chu Đại Sơn.

Có chút trách móc nói: “Vết thương của nhị đệ con chưa lành, sao có thể dội

nước trực tiếp được, sao mà dễ chịu nổi?”

Ông trừng mắt nhìn Chu Tiểu Diệu: “Đây là đại ca con, không cần vì ngại mà

không dám nói mình khó chịu ở đâu. Để cha mau lau khô cho con”

Nói rồi ông cầm khăn định lau người cho hắn.

Nhưng Chu Tiểu Diệu lại rất nghiêm túc nói: “Cha, thật đấy, con không thấy khó

chịu, hơn nữa còn thấy vết thương nóng lên. cảm giác này rất dễ chịu”

Chu phụ thế nào cũng không tin.

Ông đâu phải chưa từng bị thương.

Vết thương chưa lành đụng nước mà lại có cảm giác này sao?

Chu Đại Sơn sau khi xác định Chu Tiểu Diệu thực sự không khó chịu mới dám

nói ra sự thật: “Cha, thực ra nước này là”

Sau khi giải thích sự sắp xếp của Chu Kiều Kiều, hắn liền để Chu Tiểu Diệu trực

tiếp ngâm mình trong bồn tắm.

Chu Kiều Kiều không ngờ mình lại bị bán đứng như vậy.

Mặc dù không bị mắng.

Nhưng tối đến sau khi đóng cửa, Chu phụ Chu mẫu vẫn chặn Chu Kiều Kiều

trong phòng, truy hỏi nàng có thứ tốt như vậy sao không lấy ra sớm hơn?

Bởi vì vết thương của Chu Tiểu Diệu sau khi tắm xong, vậy mà đã bắt đầu khép

miệng.

Đây đâu phải là thuốc, quả thực là làm phép mà.

Cha Chu nghiêm túc nói: “Kiều Kiều, thứ này quá tốt, sau này nếu không phải

trường hợp cứu mạng thì không cần lấy ra. Còn nhị ca con. giờ nó đã đỡ hơn

nhiều rồi, ngày mai không cần lãng phí thuốc này nữa”

Chu Kiều Kiều lại lắc đầu: “Cha, trước kia không biết hiệu quả thuốc tốt thế

này thì thôi, giờ đã biết hiệu quả tốt vậy thì nên để nhị ca ngâm nhiều hơn. Cha

yên tâm, thực ra mỗi lần chỉ dùng một ít bột thuốc thôi, không nhiều đâu”

Nàng hy vọng nhị ca sớm khỏe lại.

Nước suối trong không gian lại càng dùng không hết, không cần tiết kiệm.

Chu phụ còn định nói gì đó, nhưng Chu Kiều Kiều nắm tay Chu mẫu, làm nũng

nói: “Con làm việc tốt sao lại bị cha thẩm vấn như phạm nhân thế này?”

Nàng làm ra vẻ tủi thân.

Khiến người ta càng không nỡ trách mắng.

Chu mẫu lập tức nắm chặt tay nàng: “Cha con không có ý đó, chỉ là xót con

thôi. Thôi được rồi, con cũng là thương nhị ca con, đồ của con con muốn

dùng thế nào thì dùng”

“Nương. con buồn ngủ rồi, muốn đi ngủ”

Miên Miên mắt lim dim, kéo tay Chu Kiều Kiều.

Chu Kiều Kiều nhân cơ hội nói: “Con đưa bọn trẻ đi ngủ trước đây, mọi người

ngủ ngon”

Một tay dắt một đứa trẻ lập tức về phòng.

Đóng cửa lại, đôi mắt mơ màng của Miên Miên lập tức trở nên tỉnh táo, khẽ

nói: “Nương, nghỉ ngơi sớm đi ạ”

Chu Kiều Kiều hôn lên trán cô bé.

“Thật thông minh, được rồi, chúng ta đi ngủ”

Vết thương của Chu Tiểu Diệu tuy tốc độ lành không nhanh bằng Bình An,

nhưng ngày hôm sau đã có thể tự đi lại được.

Điều này khiến cả nhà đều vô cùng phấn khởi.

Vì thế, ngày hôm sau Chu Kiều Kiều còn kiểm tra vết thương của Bình An.

Chỉ thấy vết thương của Bình An đã đóng vảy.

Mà vết thương của nó rõ ràng nặng hơn Chu Tiểu Diệu nhiều.

Sao Chu Tiểu Diệu lành lại không nhanh bằng nó nhỉ?

“Chẳng lẽ suối thuốc có hiệu quả với mày hơn?”

Trong mắt Bình An là vẻ ngây thơ: Ta làm sao mà biết được? Hay là ngươi lại

ngẩng lên trời hỏi xem?

Bởi vì lần nào nó cũng thấy Chu Kiều Kiều ngẩng mặt lên trời hỏi những câu

hỏi ngớ ngẩn.

Thế mà bầu trời lại trả lời nàng thật.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.