Bà Cô Cực Phẩm Không Đi Tránh Nạn, Vào Rừng Sâu Săn Mãnh Thú

Chương 324



Chu Kiều Kiều khẽ thở dài: “Chuyện này thật kỳ lạ, mà thôi kệ, dù sao có hiệu

quả là được”

Nàng vừa lẩm bẩm xong thì nghe thấy giọng nói vui vẻ của Thượng Quan

Khuynh Thành: “Kiều Kiều tỷ, mau lại đây xem, muội thấy con rắn không cắn

người này, cái này ăn được đấy”

Tuyền Lê

Chu Kiều Kiều nghe vậy thì sững lại: “Rắn không cắn người? Có loại rắn đó

sao?”

Mặc kệ có hay không, cứ đi xem thử đã.

Nàng vui vẻ chạy bước nhỏ tới.

Dưới ánh nắng ấm áp, Thượng Quan Khuynh Thành ngồi xổm bên bờ mương

nhỏ, trong làn nước lấp lánh những đốm sáng, tua rua màu xanh trên cây trâm

ngọc trắng cài đầu nàng đung đưa nhẹ nhàng, hòa cùng sắc xanh của núi non

phía xa.

Khung cảnh mang đậm hơi thở mùa hạ.

Thượng Quan Khuynh Thành ngước mắt lên, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt,

hơi thở thanh thuần ập vào mặt, nhìn thôi đã khiến người ta cảm thấy vui vẻ

hân hoan.

“Tỷ mau lại đây, tỷ xem này, đây chính là con rắn không cắn người”

Chu Kiều Kiều ngồi xổm xuống, cúi đầu, ngay lập tức nhìn thấy hình bóng hai

người phản chiếu trong mương nước, một người mặc áo lụa mỏng ngây thơ

hoạt bát, một người mặc áo vải đơn giản mà tinh thần phấn chấn.

Chu Kiều Kiều buồn cười.

Ngay sau đó, nàng nhìn thấy ‘con rắn không cắn người’ mà Thượng Quan

Khuynh Thành nói.

Hóa ra, là lươn.

Chu Kiều Kiều không nói gì.

Chỉ một mực muốn cười.

Tuy mình cũng là thiên kim tiểu thư, nhưng so với loại thiên kim tiểu thư cái gì

cũng không biết như Thượng Quan Khuynh Thành, mình vẫn khá hơn nhiều.

Tất nhiên, đây cũng là do sự kìm kẹp của xã hội phong kiến đối với phụ nữ.

Họ còn chẳng có mấy thời gian ra khỏi cửa, nói gì đến việc nhận biết thêm

nhiều thứ.

Biết được lươn là ‘rắn không cắn người’ đã là khá lắm rồi.

Chu Kiều Kiều muốn xuống bắt lươn, đây cũng là một món bổ dưỡng đấy chứ.

Nàng lập tức cởi giày tất, xắn ống quần lên.

“Ái chà Kiều Kiều tỷ, tỷ làm gì thế? Mau lên đi, tỷ. chân của tỷ”

Chân của phụ nữ thời xưa là bộ phận rất riêng tư, không nên tùy tiện để lộ ra

ngoài.

Với gia giáo và sự dạy dỗ của Thượng Quan Khuynh Thành, nàng không được

phép làm hành động như vậy.

Chu Kiều Kiều cười nói: “Không sao đâu, ở đây không có người ngoài, chỉ có

hai chị em chúng ta thôi mà”

Nàng cúi người tìm con lươn kia.

Nó đã chui tọt vào hang rồi.

Nàng bèn men theo cái hang đó mà đào.

Rất nhanh đã sờ thấy cái mình trơn tuột.

Nàng vui mừng khôn xiết, rồi đào sâu hơn nữa.

Thượng Quan Khuynh Thành nhìn bộ dạng của Chu Kiều Kiều, nhất thời không

biết nên nói gì.

Chuyện này. Kiều Kiều tỷ cũng thật là “hổ báo” quá.

Chẳng mấy chốc, Chu Kiều Kiều đã đào được con lươn ra.

Chỉ là con lươn quá trơn.

Chu Kiều Kiều bèn thuận tay ném nó lên bãi cỏ.

“Oa, Kiều Kiều tỷ giỏi quá. Tỷ lại còn biết bắt lươn nữa. thật lợi hại”

Thượng Quan Khuynh Thành phấn khích nhảy cẫng lên.

Nhìn con lươn không ngừng uốn éo trên mặt đất mà vỗ tay bôm bốp.

“Kiều Kiều tỷ, còn cái gì mà tỷ không biết làm không?”

Chu Kiều Kiều cười, cúi đầu tìm kiếm, lại phát hiện thêm một cái hang, bèn làm

theo cách cũ rất nhanh lại bắt được một con nữa.

“Oa, lại có nữa kìa, Kiều Kiều tỷ đúng là thâm tàng bất lộ, xuất sắc hơn người,

tinh tường, tháo vát”

Chu Kiều Kiều leo lên bờ.

“Muội đi lấy cái chậu ra đây đựng”

Thượng Quan Khuynh Thành gật đầu, xoay người chạy về nhà.

Lát sau, nàng mang một cái chậu gỗ đến.

Chu Kiều Kiều bỏ lươn vào chậu gỗ, Thượng Quan Khuynh Thành bê chậu đi

về.

Chu Kiều Kiều xách giày, đi chân trần theo sau.

Về đến nơi lại rửa chân, lau sạch sẽ rồi mới xỏ giày đi vào bếp.

Thượng Quan Khuynh Thành vẫn ngồi xổm bên cạnh chậu gỗ, thấy Chu Kiều

Kiều đến liền cười hỏi: “Kiều Kiều tỷ, xào lăn rắn nhỏ thế nào? Lúc muội ở nhà

đầu bếp toàn làm thế này”

sau-san-manh-thu/chuong-324.html]

Tay nghề của đầu bếp rất giỏi.

Nàng thích món ăn do đầu bếp làm.

Không biết tay nghề của Kiều Kiều tỷ có giỏi như vậy không.

Nàng rất mong chờ.

Chu Kiều Kiều lại cười: “Cái đó phải hỏi đại tẩu hoặc Lưu tẩu tử có biết làm

không đã”

Bản thân nàng ư? Không biết.

Thượng Quan Khuynh Thành gật đầu: “Vâng, được”

“Nương. nương. con tan học rồi, nương đang làm gì thế?”

“Ơ, là lươn à, nương ơi, mọi người bắt ở đâu thế?”

Hai đứa trẻ vây quanh chậu gỗ, đáy mắt cũng sáng rực lên.

Chúng là trẻ con lớn lên ở nông thôn, không lạ gì con lươn, nhưng vào núi lâu

như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy lươn, đương nhiên là vừa vui mừng vừa

ngạc nhiên.

“Khuynh Thành phát hiện trong mương nước đấy, nhưng các con không được

phép xuống nước đào lươn đâu nhé”

Nàng nghiêm túc nhắc nhở bọn trẻ.

Miên Miên, Nam Nhi lập tức gật đầu: “Con biết rồi”

Thượng Quan Khuynh Thành: “Các con có thấy đại cữu mẫu và Lưu thẩm

không?”

Miên Miên đáp: “Lúc chúng con về thấy đại cữu mẫu ở bên vườn hoa, Lưu

thẩm đang nhổ cỏ ở vườn rau”

Thượng Quan Khuynh Thành vui vẻ nói: “Vậy các con đi gọi. gọi Lưu thẩm về

đi, dù sao cũng đến giờ nấu cơm rồi mà”

Không gọi đại tẩu làm nữa, tẩu ấy đang mang thai, không thích hợp sát sinh.

Nam Nhi vâng một tiếng, xoay người chạy biến đi.

Thượng Quan Khuynh Thành thấy con bé chạy nhanh như khỉ, vội vàng gọi với

theo: “Đừng chạy nhanh thế, quy củ quy củ”

Bước chân của Nam Nhi lập tức nhỏ lại, tốc độ cũng chậm dần.

Thượng Quan Khuynh Thành cười bất lực.

Chu Kiều Kiều theo bản năng nói: “Con bé vui thôi mà, không sao đâu”

Nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến việc Thượng Quan Khuynh Thành là cô giáo

dạy lễ nghi quy tắc cho bọn trẻ.

Nàng sao có thể ngăn cản người ta dạy dỗ chứ?

Lập tức nói lại: “Muội nói đúng, vẫn nên luôn ghi nhớ quy củ”

Thượng Quan Khuynh Thành cười khẽ: “Tỷ tỷ đừng xót chúng nó không được tự

nhiên, phải biết rằng gò bó không có nghĩa là không có tự do, ngược lại là để

sau này chúng có thể tự do tư tưởng, tự do tầm nhìn, tự do trong tâm hồn”

Miên Miên nghe vậy gật đầu.

Cảm thấy lời nàng ấy nói rất có lý.

Chu Kiều Kiều gật đầu: “Ta hiểu, ta cũng tin muội có thể giúp đỡ chúng nó”

Nhận thức này, nàng vẫn có.

Thượng Quan Khuynh Thành quay sang nhìn nàng.

Trong lòng cũng càng thêm coi trọng nàng.

Năng lực của Kiều Kiều tỷ không phải phụ nữ bình thường có thể so bì, tầm

nhìn và nhận thức cũng không phải phụ nữ bình thường có thể sánh kịp.

Quả nhiên không phải người tầm thường.

Một lát sau, Lưu Trường Thiệt vác cuốc trở về.

Nàng ấy dựng cuốc dựa vào tường bên ngoài cửa, vỗ tay đi vào.

“Nghe nói mọi người bắt được lươn rồi hả? Mau để ta xem nào”

Nàng ấy bước vài bước đến trước chậu gỗ, nhìn hai con lươn to khỏe bên trong,

vui vẻ cười lớn hai tiếng.

“Không ngờ lại có con lươn to thế này thật, đã có một con hai con, thì sẽ có ba

con bốn con, sau này lại thêm được một món ngon rồi”

Nàng ấy vừa nói vừa xắn tay áo lên, chuẩn bị làm thịt lươn.

Thượng Quan Khuynh Thành lùi lại hai bước: “Tỷ tỷ, chúng ta đứng xa ra một

chút nhé, thứ này lúc quẫy mạnh lắm đấy”

Nàng sợ, nhưng lại không kìm được vươn cổ ra xem.

Trước kia ở trong phủ, nàng muốn xem, đầu bếp đều không cho nàng đứng quá

gần, bảo là sợ nước bẩn bắn vào người.

Chu Kiều Kiều cười đầy cưng chiều.

Hai người cứ thế đứng từ xa nhìn Lưu tẩu tử ghim đầu con lươn lên tấm gỗ,

sau đó cầm một con dao nhỏ đâm vào dưới đầu lươn, rạch một đường

xuống dưới mổ phanh bụng con lươn ra.

Rồi moi nội tạng bên trong ra.

Máu me be bét.

Thượng Quan Khuynh Thành mím môi, nheo mắt, dường như nhìn thấy bóng

dáng người đầu bếp năm xưa.

Trong đầu không kìm được nhớ lại những ngày tháng còn ở trong phủ, sống

cùng cha mẹ nuôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.