Bà Cô Cực Phẩm Không Đi Tránh Nạn, Vào Rừng Sâu Săn Mãnh Thú

Chương 325



“Món lươn này kho tàu là ngon nhất”

Chu Kiều Kiều: “Dù sao chúng ta cũng không biết làm, toàn nghe theo Lưu tẩu

tử thôi”

Lưu Trường Thiệt gật đầu, vừa cười vừa nói: “Trong cái mương nhỏ cạnh sông

Vu Gia trước làng Chu gia chúng ta là nhiều lươn nhất đấy. Hơn nữa con nào

con nấy vừa béo vừa to, xào với chút ớt, rượu trắng, hành. các loại gia vị là

khử mùi tanh và dậy mùi nhất”

Vừa nhắc đến lươn trong cái mương đó.

Lưu Trường Thiệt liền nhớ nhung vô cùng.

Vào Thâm Sơn hơn bốn tháng, cuối cùng nàng ấy cũng được ăn lại món ngon

này.

Thượng Quan Khuynh Thành cười hỏi: “Rắn không cắn người ngon lại được

giá cao, mọi người bắt được sao không mang ra chợ bán?”

Lưu Trường Thiệt cười ha hả sảng khoái: “Thỉnh thoảng cũng mang đi bán,

nhưng giá lươn không đắt đâu, chắc ngươi bị đám nô bộc trong nhà qua mặt,

nên mới tưởng lươn đắt đỏ đấy”

Thượng Quan Khuynh Thành “a” lên một tiếng, hỏi ra mới biết giá nô bộc trong

nhà mua về lại cao gấp năm sáu lần giá bình thường.

Nàng hừ hừ hai tiếng.

Trong lòng khá bất mãn.

Không ngờ phụ mẫu đối đãi khoan dung với nô bộc bên dưới, lại trở thành cơ

hội để họ bắt nạt mình.

Chu Kiều Kiều kéo nàng đi ra ngoài: “Được rồi, chuyện qua rồi, muội cũng đừng

nghĩ nhiều nữa, chúng ta ra ngoài hái ít hành lá và hành tây trước đã”

Lưu Trường Thiệt nói: “Hái thêm ít cần tây về nữa, xào lươn là hợp nhất đấy”

Chu Kiều Kiều vừa đi ra ngoài vừa ngoái đầu lại: “Được rồi”

Hai người cùng nhau đi ra ngoài.

Ra khỏi sân, Chu Kiều Kiều gọi Bình An một tiếng.

Bình An vốn đang âu yếm với hổ cái, nghe vậy chỉ liếc mắt nhìn Chu Kiều Kiều

một cái rồi chẳng thèm để ý đến nàng.

“Bình An, mày bây giờ có vợ rồi là không thèm đi cùng ta nữa đúng không?

Đúng là có vợ quên. chủ nhân mà”

Bình An: “” Đồ thần kinh.

Ngươi đi ra sau nhà thôi mà cũng cần ta bảo vệ?

Chỉ cần có thú dữ tấn công, ngươi hét lên một tiếng, ta có để nó làm ngươi bị

thương không?

Thượng Quan Khuynh Thành che miệng cười: “Kiều Kiều tỷ, nó hình như đang

coi thường tỷ đấy”

Chu Kiều Kiều: “Thôi kệ, nó là chê ta làm phiền nó với vợ nó đấy, đi thôi, chúng

ta đành đi gọi nương của Thuận Thuận vậy”

Hai người vừa nói cười vừa rời khỏi sân.

Hổ cái không hiểu lời các nàng nói, nằm gối đầu lên hai chân Bình An, híp mắt

đầy vẻ thỏa mãn.

Mặt trời trên cao di chuyển từ đỉnh nhà đến ngọn cây phía xa.

Thượng Quan Khuynh Thành đang dạy học cho bọn trẻ, Chu Kiều Kiều buồn

chán ngồi trong sân cắn hạt dưa.

Việc này dường như đã trở thành việc nàng nhất định phải làm mỗi ngày.

“Muội trông có vẻ rất nhàn rỗi” Chu Tiểu Diệu chậm rãi đi tới ngồi xuống bên

cạnh Chu Kiều Kiều.

Chu Kiều Kiều liếc mắt nhìn hắn, người vốn dĩ hăng hái phấn chấn, động một tí

là đấu khẩu với nàng, giờ trong đáy mắt chỉ còn lại sự chín chắn.

Không, còn có một nỗi bi thương nhàn nhạt luôn tỏa ra từ người hắn bất cứ lúc

nào.

Khiến Chu Kiều Kiều cũng không dám quá vui vẻ trước mặt hắn, nếu không sẽ

cảm thấy như mình đang phạm lỗi vậy.

“Đúng rồi, đợi ôn dịch qua đi, huynh viết một bức thư hòa ly, muội giúp huynh

đưa cho Đồng Nhị Nha nhé”

Chu Kiều Kiều sững người: “Huynh” Nàng không ngờ nhị ca lại tự mình nói ra,

nhất thời không biết nên nói gì.

Nàng cứ tưởng, nhị ca sau này vẫn sẽ còn dây dưa với Đồng Nhị Nha.

Chu Tiểu Diệu ngước mắt nhìn bầu trời, giọng điệu đầy bất lực: “Đều do huynh

liên lụy đến muội, liên lụy đến cha nương, mười lượng bạc đó sau này huynh sẽ

nghĩ cách kiếm tiền trả lại cho muội”

Chu Kiều Kiều xua tay: “Không cần đâu, coi như mua cho huynh một bài học,

sau này tìm thê tử thì mở to mắt ra một chút là được”

Chu Tiểu Diệu gật đầu.

Giọng điệu rất bình tĩnh nhận lời.

Nhưng Chu Kiều Kiều lại nghe ra một ý khác trong giọng nói của hắn: Sau này

huynh sẽ không thành thân nữa.

sau-san-manh-thu/chuong-325.html]

Nàng không biết đó có phải là ảo giác của mình hay không.

Họ ở đây nói chuyện nhà họ Đồng.

Mà cả nhà họ Đồng lúc này cũng đang ở trong sân nhà họ nói chuyện nhà họ

Chu.

Đồng phụ khó khăn lắm mới nuôi được chút thịt trên người giờ lại bay biến, lại

gầy như que tăm.

Ông ta khẽ thở dài, nói: “Không được, chúng ta không thể cứ đợi mãi thế này,

lỡ Nhị Nha chết, sau này chúng ta thực sự không còn tư cách gì đi tìm nhà

họ Chu nữa”

Đúng vậy, họ vẫn đang đợi mọi thứ trở lại bình thường rồi mới đưa Đồng Nhị

Nha về nhà họ Chu.

Đến lúc đó, bọn họ không muốn nhận cũng phải nhận.

Bởi vì Đồng Nhị Nha và Chu Tiểu Diệu vẫn chưa chính thức hòa ly.

Đồng Nhị Nha vẫn là thê tử của Chu Tiểu Diệu.

Đồng mẫu cẩn thận quay đầu nhìn về phía cửa sổ phòng Đồng Nhị Nha.

Rồi nói nhỏ: “Ông nói nhỏ chút, đừng để con bé nghe thấy”

Tuyền Lê

Trong mắt Đồng phụ lộ ra tia tàn nhẫn: “Thì đã sao? Nó sớm nên hiểu ý định

chúng ta nuôi nó, cần gì phải giấu giếm”

Đồng Cẩu Đản cũng trầm giọng nói: “Cha, nhị tỷ trong lòng đoán mò là một

chuyện, chỉ cần chưa được xác thực, tỷ ấy sẽ vẫn nghĩ chúng ta yêu thương tỷ

ấy. Chỉ cần tỷ ấy nghĩ chúng ta còn yêu thương tỷ ấy, thì sẽ luôn một lòng với

chúng ta, toàn tâm toàn ý hy sinh vì chúng ta”

Trong mắt hắn là sự toan tính sâu sắc.

Còn có sự thâm trầm và tâm cơ không phù hợp với lứa tuổi của hắn.

Cho nên Đồng phụ Đồng mẫu đều rất nghe theo lời hắn nói.

Đồng phụ mím môi, rất khó xử nói: “Ta hiểu rồi, nhưng giờ cổng thành vẫn

đóng, chúng ta đưa nó đi đâu khám bệnh đây?”

Người trong thôn cũng đi hết rồi, ngay cả một thầy lang vườn biết nhận mặt

thuốc cũng không có, đi đâu tìm thầy lang chữa được dịch bệnh chứ?

Ông ta cũng thực sự hết cách rồi.

Đồng mẫu cắn răng: “Hay là. vào Thâm Sơn tìm người nhà họ Chu? Họ cũng

không thể trơ mắt nhìn Nhị Nha chết được chứ? Dù sao cũng là người nhà họ

Chu bọn họ”

Đồng Cẩu Đản lại nói: “Con thấy người nhà họ Chu hận không thể để cả nhà

chúng ta chết hết ấy chứ, như vậy Chu Tiểu Diệu về sẽ có cớ để nói”

Đồng phụ rất tán đồng lời của Đồng Cẩu Đản.

Họ nhất thời rơi vào trầm tư.

Không biết phải làm sao.

Lúc này, Đồng Thạch Đầu vui vẻ quay lại, trong tay còn cầm một nắm thảo

dược.

“Cha, nương, Cẩu Đản, con tìm thấy thảo dược rồi”

Đồng Cẩu Đản cầm nắm cỏ năm lá xanh mướt đưa cho Đồng phụ, vô cùng vui

mừng nói: “Cha, con thấy đại phu trong thành sắc loại thảo dược này cho

người bệnh uống đấy, chúng ta mau sắc thuốc cho tỷ tỷ uống đi”

Lúc dịch bệnh xuất hiện, hắn vẫn còn ở trấn Việt Dương, giúp vận chuyển thảo

dược.

Nên hắn biết thảo dược giải dịch bệnh trông như thế nào.

Leo qua hai ngọn núi mới tìm được chút ít này.

Đồng phụ vui mừng khôn xiết, lập tức nhận lấy thảo dược, cầm trong tay như

cầm bảo bối.

“Là loại thảo dược này thật sao? Vậy thì tốt quá, tỷ tỷ con cuối cùng cũng

được cứu rồi, cha đi sắc thuốc ngay đây”

Đồng phụ xoay người đi ngay.

Điều họ không biết là, Đồng Thạch Đầu chỉ nhìn thấy cỏ năm lá, chứ không

thấy đại phu còn cho thêm một vị thuốc bột vào ấm thuốc.

Thứ thuốc bột đó gọi là Ngũ Độc Phấn, chuyên dùng để lấy độc trị độc.

Không có Ngũ Độc Phấn đó, tuy cũng có thể cứu mạng, nhưng độc tố trong cơ

thể người bệnh sẽ không thải ra được, hậu quả.

Đồng mẫu nắm vai Đồng Thạch Đầu, không nhịn được khen ngợi: “Thạch Đầu

nhà ta giỏi quá, lại còn biết nhìn mặt thuốc nữa, nương nói nhé, con mới là

người thông minh nhất nhà chúng ta”

Trong ánh mắt ngây thơ của Đồng Thạch Đầu tràn đầy sự chân thành: “Không

không không, nương, con không phải thông minh nhất đâu, Cẩu Đản mới là

người thông minh nhất”

Nó quay đầu nhìn Đồng Cẩu Đản.

Đồng Cẩu Đản cười ha hả một tiếng, nụ cười không chạm đến đáy mắt.

Gần một giờ sau, Đồng phụ sắc xong thuốc.

Đi đi lại lại trước cửa phòng Đồng Nhị Nha một lúc, cuối cùng không mở cửa,

mà bưng ra, đưa cho Đồng Thạch Đầu: “Thạch Đầu, con bưng vào cho nhị tỷ

con đi”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.