Phần lớn cư dân phố Quang Minh là công nhân và người nhà xưởng 856. Họ
đến từ khắp mọi miền đất nước, giọng nói địa phương khác nhau, hiểu biết về
Luật Hôn nhân cũng không đồng đều. Chính vì vậy, Ủy ban phường Quang
Minh trở thành một trong những đơn vị trọng điểm được thành phố khảo sát.
Khi Diệp Mãn Chi đến trường tiểu học, trên sân trường lưa thưa chỉ có vài chục
người ngồi đó.
“Bà Lý, tổ dân phố mình đã thông báo trước đến từng nhà chưa ạ? Sao chỉ có
bấy nhiêu người thế này?”
“Thông báo từng nhà rồi chứ, nhưng cái việc phổ biến luật này cứ như đi học
ấy, người ta không muốn đến thì mình cũng chẳng thể lôi kéo được! Chỗ người
ngồi đây cũng là tôi đi vận động mãi mới đủ đấy!”
Diệp Mãn Chi và Trần Thải Hà nhìn nhau đầy ái ngại. Hai người phụ trách hỗ
trợ tổ dân phố số 5 và số 6 phổ biến Luật Hôn nhân ở cơ sở. Hai tổ dân phố
quản lý gần năm nghìn cư dân, vài chục người này còn chưa bằng số lẻ!
Trần Thải Hà đưa ra một tối kiến: “Hay là mỗi đứa mình về nhà gọi thêm ít
người đến cho đủ số? Dù sao thì cũng phải đối phó xong cái đại hội hôm nay
đã!”
Chuyện phục vụ nhân dân nghe có vẻ còn hơi xa vời với hai người, họ vẫn đang
trong thời gian thử việc, phấn đấu để trở thành cán bộ phường chính thức mới
là mục tiêu hàng đầu.
Diệp Mãn Chi nhìn ra cổng trường, tiếc nuối nói: “Gọi người cũng không kịp
nữa rồi, Chủ nhiệm Mục đến rồi kìa”
Mục Lan đảo mắt nhìn một vòng, bà khá hài lòng với các băng rôn và tranh cổ
động tại hiện trường, nhưng khi nhìn thấy số lượng người tham dự, bà vẫn nhíu
chặt đôi mày. Bà là một trong số ít cán bộ nữ cơ sở thời bấy giờ được học
hành bài bản, thường không bao giờ phê bình cấp dưới ở bên ngoài.
Dù trong lòng rất không vui, bà vẫn giữ thể diện cho hai người: “Hôm nay là lần
đầu tiên hai đứa tổ chức vận động, cứ coi như là diễn tập đi. Các cháu mau
chóng nghĩ thêm vài cách để nâng cao tỷ lệ tham dự cho những lần sau, nhất
định phải làm cho Luật Hôn nhân được nhà nhà đều biết, người người đều
hiểu!”
Dứt lời, bà đi thẳng lên khán đài phát biểu, dẫn chứng những trường hợp thực
tế gặp phải trong công việc, nhấn mạnh hậu quả của việc đánh đập, ngược
đãi phụ nữ trong hôn nhân. Không khí hiện trường rất tốt, chỉ tiếc là người quá
ít.
Diệp Mãn Chi trong lòng thấy khó chịu, cảm giác như mình đã lãng phí tâm
huyết của Chủ nhiệm Mục.
Sáng hôm sau đến cơ quan, cô và Trần Thải Hà cứ như những học sinh kém lo
sợ bạn cùng bàn thi đỗ thủ khoa, vừa thấy Lưu Kim Bảo là hỏi ngay: “Tình hình
bên tổ dân phố số 3 và số 4 của các anh thế nào rồi?”
“Chẳng ra sao cả, chỉ có hơn bốn mươi người đến. Phó chủ nhiệm Trương
mắng bọn tôi một trận, bảo bọn tôi chỉ lo uốn tóc kẻ mày mà chẳng màng gì
đến công việc”
“Không sao, bên chúng tôi cũng chẳng khá hơn, cùng nghĩ cách khác thôi”
Lưu Kim Bảo thở dài: “Tôi nghe Trang Đình nói, những hoạt động tuyên truyền
tự nguyện thế này tỷ lệ tham gia đều không cao, mình có sốt ruột cũng chẳng
ích gì”
Mấy người mới an ủi nhau một hồi, khiến lòng ai nấy đều nhẹ nhõm hơn đôi
chút. Diệp Mãn Chi thầm nghĩ, hoạt động kéo dài cả tháng, thời gian vẫn còn
dư dả.
Thế nhưng, Lưu Kim Bảo – cái cậu mặt búng ra sữa vừa khuyên họ đừng vội –
vừa quay lưng đi đã liên hệ với một đoàn khúc nghệ, tổ chức một buổi biểu
diễn ngoài trời ngay bãi đất trống trước kho lương thực! Thời đại này không có
nhiều hoạt động giải trí công cộng, dù sống ở thành phố, nhiều người cứ tối
trời là đi ngủ. Ngày biểu diễn, tuy không đến mức “vắng tanh chùa Bà Đanh” ở
các ngả đường khác, nhưng lượng người đổ về xem thì đông nghịt.
Trần Thải Hà sốt ruột đến nhức cả răng, vừa ôm má vừa hỏi: “Tiểu Diệp, chúng
mình phải làm sao đây? Hay là tôi đi liên hệ mấy ông chiếu phim lưu động?”
Dì Phượng đang ngồi xem báo bên cạnh mỉa mai: “Cái lũ trẻ các cô cậu, đứa
nào đứa nấy cũng hào phóng thật, đi làm còn bỏ tiền túi ra bù. Phường mình
không có khoản chi phí đó đâu, dù là diễn kịch hay chiếu phim thì các cô cậu
tự bỏ tiền túi ra mà lo”
“Cháu nghe nói đoàn khúc nghệ kia không thu phí biểu diễn mà!”
“Không thu phí diễn nhưng phải lo cơm nước, tiền ăn uống rượu chè không
phải là tiền à? Chừng đó con người tiêu tốn bao nhiêu lương thực?”
Diệp Mãn Chi kéo tay Trần Thải Hà nói: “Mục tiêu chính của mình là tuyên
truyền Luật Hôn nhân, xem phim thì chẳng có tác dụng tuyên truyền mấy, mình
nghĩ cách nào không tốn tiền đi”
Tài chính của hai cô không thể so với Lưu Kim Bảo. Ngay từ lúc Lưu Kim Bảo
nhờ cô may quần áo, cô đã thấy cậu ta có tiền rồi. Người ta may đồ mới chẳng
bao giờ nhìn giá vải, chỉ quan tâm mặc lên có đẹp không thôi. Diệp Mãn Chi tự
biết mình không có thực lực kinh tế để làm mấy vụ lớn như vậy.
Nhưng mấy ngày liền các buổi tuyên truyền bên tổ dân phố số 5 và số 6 đều
không có chút tăm hơi nào. Ngoại trừ mấy bác tổ trưởng tích cực, đa số mọi
người đều thấy cuộc sống hiện tại rất ổn, đi nghe Luật Hôn nhân là lãng phí
thời gian.
Thành tích công việc thảm hại khiến Diệp Mãn Chi ăn cơm cũng chẳng thấy
ngon. Nếu là trước đây, cô có thể về nhà hỏi ý kiến mọi người, nhưng vì chuyện
anh Ba bị hủy tư cách đi Liên Xô, bầu không khí quanh ông Diệp lúc nào cũng
u ám như sắp bốc hỏa. Cô có tật giật mình nên chẳng dám bén mảng đến gần
bố, ăn cơm xong là chui tọt vào phòng.
“Lai Nha!” Anh Tư gõ cửa bên ngoài, “Con Diệp Lê Hoa có ở trong phòng mày
không?”
“Nó lại làm gì anh à?” Gọi cả họ cả tên thế kia, tám phần là con mèo lại gây
họa rồi.
Anh Tư giận dữ nói: “Nó. nó dám ăn mất con Tiểu Thanh của tao rồi!!!”
“Không thể nào? Anh bảo nó ăn cá trong bể thì còn có lý, chứ sao nó lại ăn dế
mèn?” Chẳng trách hôm nay không nghe thấy tiếng dế kêu gào thảm thiết,
hóa ra đã bị con Lê Hoa xử lý rồi!
“Sao lại không thể! Cả nhà con này béo nhất, thế mà nó vẫn không tha cho
Tiểu Thanh!” Diệp Mãn Quế đau khổ khôn cùng, đó đều là tiền cả đấy!
17.html]
“Anh tìm kỹ lại xem, mèo sao lại làm thế? Nó không thích ăn dế đâu, có khi con
dế tự bò đi mất rồi”
Diệp Mãn Chi khuyên nhủ ông anh đang lầm bầm rời đi. Quay lại đối mặt với
con Lê Hoa, cô nghiêm mặt hỏi: “Mày giấu con dế ở đâu rồi?”
“Meo meo~” Lê Hoa linh hoạt nhảy lên bàn học, duyên dáng ngồi cạnh một xấp
sổ vẽ.
Diệp Mãn Chi bỗng thấy có điềm chẳng lành. Sổ vẽ chính là bảo bối kiếm tiền
của cô! Hiệu may của cô trước đây phất lên được đều nhờ vào những cuốn sổ
này. Cô vốn thích quần áo đẹp, để kiếm được bảy hào tiền công, cô đã chạy
khắp các cửa hàng lớn trong thành phố, vẽ lại hầu hết các mẫu áo xuân hè đẹp
mắt trong tủ kính. Khách hàng cứ nhìn sổ chọn mẫu rồi đi mua vải, đảm bảo
tiêu chí ngon – bổ – rẻ!
Cô nén cơn ghê tởm, một tay nhấc cuốn sổ trên cùng lên rũ mạnh. Quả nhiên!
Một con dế mèn đen xì bị ép bẹp dí, “bạch” một cái rơi xuống đất!
“Diệp! Lê! Hoa!!!”
Chưa đợi cô kịp tính sổ, Diệp Lê Hoa đã nhảy phắt qua cửa sổ chạy trốn.
Diệp Mãn Chi đợi nó nửa đêm vẫn không thấy bóng mèo đâu, trước khi ngủ
còn định bụng phải tìm cơ hội cho nó một trận. Thế nhưng sáng hôm sau tỉnh
dậy, ngồi thần người trên giường một hồi lâu, cô bỗng nhiên đổi ý, bế thốc con
mèo vừa lẻn về lúc nửa đêm lên hôn chùn chụt hai cái rõ kêu.
Ngay cả bữa sáng cũng chẳng kịp ăn, cô lao như một cơn gió đến cơ quan. Lấy
phấn ở văn phòng, kéo theo Trần Thải Hà còn đang ngơ ngác, hai người hối hả
quay lại khu tập thể quân công.
“Tiểu Diệp, em định làm gì thế?” Đứng trước bảng tin ngay cổng khu tập thể,
Trần Thải Hà thở không ra hơi hỏi.
“Chị Thải Hà, hai chị em mình sắp hô một tiếng có trăm người hưởng ứng rồi!”
Trần Thải Hà: “” Sáng sớm ra đã nằm mơ.
Diệp Mãn Chi rút phấn ra, viết từng nét lên tấm bảng đen nhỏ trên bảng tin:
“Giới thiệu với mọi người một vài phương pháp cắt may đặc biệt tiết kiệm vải!”
Bốn chữ “đặc biệt tiết kiệm vải” còn được cô dùng phấn vàng tô đậm lên.
Lúc này đang là giờ cao điểm, công nhân đi làm và người nhà đi chợ sớm đều
đi ngang qua bảng tin. Diệp Mãn Chi vừa mới viết xong tiêu đề, đã có mấy bác
gái biết chữ tiến lại hỏi han.
“Cán bộ Tiểu Diệp ơi, mẫu tiết kiệm vải ở đâu thế?”
“Cứ bình tĩnh đã, không thấy người ta đang vẽ lên bảng à!”
“Nếu mà tiết kiệm vải thật thì tốt quá, từ đầu năm nay dùng phiếu mua vải, vải
cotton nhà tôi chẳng bao giờ đủ dùng! Muốn may cái quần đùi cũng phải chắp
vá đông tây”
Các bà các chị bàn tán xôn xao, người xem náo nhiệt ngày càng đông, trước
bảng tin nhanh chóng bị vây kín không lọt một kẽ hở.
Diệp Mãn Chi cuộn cuốn sổ lại làm thành cái loa cầm tay: “Bà con lối xóm
đừng chen lấn ạ! Ai vội đi làm thì cứ đi trước đi, kẻo muộn giờ! 6 rưỡi tối mai,
tại trường tiểu học con em của xưởng mình sẽ có một lớp học chuyên đề, giới
thiệu thống nhất cho mọi người một vài cách cắt may đặc biệt tiết kiệm vải ạ!”
Có người thất vọng hỏi: “Lại còn phải đến trường học à? Cô cứ vẽ thẳng lên
bảng đi!”
“Nội dung nhiều lắm ạ, cái bảng này không chứa hết đâu! Với lại, dù cháu có vẽ
ra mà không giảng giải cụ thể thì mọi người cũng không hiểu được đâu ạ!”
“Cán bộ Tiểu Diệp này, cách cắt may các cô giới thiệu tiết kiệm vải thật không?
Hay là lừa bọn tôi đấy?”
Diệp Mãn Chi đã chuẩn bị tâm lý đối mặt với sự nghi ngờ, cô cười hỏi: “Bà
Khúc ơi, bà may một chiếc áo sơ mi nữ thì tốn bao nhiêu vải ạ?”
“Con gái bà người cũng cỡ như cô, lần trước may cho nó hết bốn thước hai vải
đấy”
“Vâng, bốn thước hai không phải là nhiều, nhưng nếu bà dùng cách cắt của
cháu thì chỉ cần ba thước bảy là đủ rồi! May hai cái áo là tiết kiệm được hẳn
một thước vải đấy ạ!”
Bà Khúc không tin: “Thật hay đùa đấy?”
“Cái này tôi làm chứng được! Tôi đã nhờ cán bộ Tiểu Diệp may đồ rồi, thợ già ở
tiệm may đầu phố bảo tôi mua năm thước rưỡi vải hoa, mà mang đến chỗ Tiểu
Diệp chỉ cần bốn thước tám là xong!” Người đứng ra nói giúp cô là Lâm Thanh
Mai, bà hô lên một tiếng rồi rút khỏi đám đông, đứng đằng xa nháy mắt cười
với cô.
Trần Thải Hà không biết Diệp Mãn Chi đang định giở trò gì, nếu thật sự dùng
cách này để “lừa” người ta đến, mà nội dung giới thiệu lại là Luật Hôn nhân, thì
mấy bà hàng xóm trước mặt này chắc chắn sẽ dạy cho hai cô một bài học nhớ
đời! Chị vừa giữ trật tự trước bảng tin vừa nháy mắt ra hiệu cho Diệp Mãn Chi.
Rốt cuộc là chuyện gì thế này?
Diệp Mãn Chi mở cuốn sổ vẽ cho chị xem một cái, rồi nói với các bà các chị
đang vây quanh: “Cháu và đồng chí Trần Thải Hà là liên lạc viên do phường
sắp xếp cho tổ dân phố số 5 và số 6 của mình, nên cháu sẽ ưu tiên giới thiệu
phương pháp cắt may này cho cư dân phố Quang Minh số 2 và khu tập thể
quân công của mình trước ạ!”
“Phương pháp cắt may tiết kiệm vải này đã được các kỹ sư tính toán chính xác,
được các thợ may già thực hành nhiều lần và đúc kết thành kinh nghiệm quý
báu. Hy vọng tối mai mọi người đều có mặt để lắng nghe, vừa tiết kiệm vải cho
gia đình, vừa giảm bớt gánh nặng cho nhà nước ạ!”