Dẫu cho người kỹ sư được nhắc đến chính là anh Ba cô, còn người thợ may già
không ai khác chính là bản thân cô, nhưng cái bài toán tiết kiệm vải này là thật
một trăm phần trăm!
Lâm Thanh Mai đứng đợi một bên, cười nhìn cô làm công tác vận động cho bà
con lối xóm. Thấy sắp đến giờ làm, không thể chờ thêm được nữa, bà xông vào
đám đông, kéo Diệp Mãn Chi ra khỏi vòng vây.
“Chị nói cho em nghe một chuyện đại hỷ này! Nói xong rồi phải đi làm ngay!”
“Chuyện gì mà không để tối nói được ạ?”
“Không đợi được đâu, tối qua chị đã muốn đi tìm em rồi!” Lâm Thanh Mai nói
với vẻ khoái chí và hả dạ: “Thằng khốn Chu Mục ấy, có khi không đi Liên Xô
được nữa đâu!”
“Chị nghe ai nói thế? Em nhớ cuối tháng này anh ta bay rồi mà”
Vụ Từ Ánh Tuyết gian lận khám sức khỏe đã qua lâu rồi, chẳng lẽ mấy chuyện
xấu xa nhà họ Chu cuối cùng cũng bị người ta đào lên sao?
“Hôm qua lúc tan làm về chị gặp Lưu Quốc Khánh, chính cậu ta tiết lộ cho chị
đấy, đúng là ác giả ác báo!” Lâm Thanh Mai cố ý lấp lửng hỏi: “Em đoán xem vì
sao nó không đi được?”
“Vì sao ạ?”
“Sở Giáo dục tỉnh bất ngờ tổ chức một đợt kiểm tra sức khỏe đột xuất trước
khi đi! Chu Mục sáng hôm đó chẳng biết thế nào mà lại bị hạ đường huyết!
Suýt chút nữa thì ngất xỉu ngay trước mặt lãnh đạo!”
Chương 12: Cán bộ Tiểu Diệp hô một tiếng có trăm người hưởng ứng
Một đợt khám sức khỏe đột xuất của Sở Giáo dục tỉnh đã khiến nhà họ Chu
náo loạn đến gà bay chó sủa. Chu Chấn Nghiệp nhận được tin báo, quẳng cả
công việc chạy thẳng về khu tập thể.
“Chuyện này là thế nào? Thằng Mục từ nhỏ sức khỏe rất tốt, sao có thể khám
không đạt?”
Từ khi đứa con trai này ra đời, sự nghiệp của ông thăng tiến như diều gặp gió,
điều kiện sống trong nhà ngày càng tốt, con trai chưa bao giờ phải chịu khổ
chuyện ăn mặc. Bảo nó có vấn đề về sức khỏe, Chu Chấn Nghiệp là người đầu
tiên không tin.
Liễu Vân sờ lên trán con trai: “Hôm trước khi khám nó hơi sốt nhẹ, người mệt
mỏi nên cả bữa tối lẫn bữa sáng đều không ăn. Sở Giáo dục lại tuyên bố
khám bất ngờ, em đoán lúc đó chắc nó quá căng thẳng”
Chu Mục nằm ngửa trên giường, nhắm nghiền mắt không nói lời nào. Anh ta
không nói thật với mẹ, thực tế là trước khi khám anh ta đã bỏ ba bữa cơm
không ăn tử tế.
Buổi trưa hôm sau ngày tìm Diệp Mãn Chi để làm hòa, anh ta cùng bạn đi ăn ở
tiệm cơm quốc doanh gần đó, tình cờ thấy Diệp Mãn Chi đi cùng hai người đàn
ông. Một người là anh chàng mặt búng ra sữa uốn tóc mặc đồ cán bộ, người
kia là anh cảnh sát khu vực trẻ tuổi mặc sắc phục trắng. Mỗi người ôm một
xấp dày cộp trông như sổ mua lương thực, cao đến nửa mét.
Trong khi đó, Diệp Mãn Chi mặc chiếc áo sơ mi màu hồng đào – cái màu mà
anh ta thấy sến không chịu nổi nhưng lại đẹp một cách lạ lùng, làn da trắng
đến lóa mắt. Cô chỉ xách ba cái cặp lồng cơm, đi giữa hai người kia với dáng
vẻ thướt tha, rạng rỡ. Ba người vừa đi vừa nói cười ngang qua tiệm cơm, có
người khách lúc đi ra suýt đâm trúng Diệp Mãn Chi còn bị anh cảnh sát kia
dùng vai chắn lại.
Chứng kiến cảnh tượng đó, anh ta lập tức mất hết ngon miệng. Nghĩ đến
chuyện Diệp Mãn Chi bảo đi xem mắt và đã ưng rồi, bát vằn thắn vừa bưng lên
anh ta mới ăn được hai cái đã đẩy cho người khác. Chiều từ lớp dự bị về lại
gặp mưa rào, dầm mưa xong anh ta sốt nhẹ, bữa tối và bữa sáng hôm sau đều
ngủ mê mệt.
Với thể trạng của anh ta, nhịn vài bữa thực ra chẳng sao, ăn bù vào là hồi phục
ngay. Ai ngờ đời lại oái oăm đến thế, đúng lúc gặp ngay đợt khám đột xuất của
Sở!
Liễu Vân sốt sắng: “Ông Chu này, hạ đường huyết cũng đâu phải bệnh gì to tát,
ông xem có thể nhờ người lo liệu được không?”
“Lo liệu được thì những người bị loại trước đây tính sao?” Chu Chấn Nghiệp sa
sầm mặt, nhìn chằm chằm con trai hỏi: “Mày nói thật cho bố biết, trước khi
khám đã xảy ra chuyện gì? Sốt một cái là khiến mày không ăn cơm nổi à?”
Ông linh cảm chuyện này có liên quan đến con bé nhà họ Diệp. Mấy hôm trước
bác Cả Diệp đến tặng quà, thằng ranh này mừng rỡ ra mặt, còn bảo có thể cân
nhắc quay lại với người ta. Lời mới nói chưa được hai ngày, giờ nó lại im hơi
lặng tiếng chẳng nhắc đến nữa.
Chu Mục bị chạm đúng chỗ đau, bèn quay lưng lại gắt gỏng: “Sốt không có vị
giác thì không được à? Hỏi gì mà hỏi lắm thế! Hai người có thôi đi không,
phiền chết đi được!”
Liễu Vân giận run: “Mày nói chuyện với bố mày thế à!”
18.html]
“Thôi đi,” Chu Chấn Nghiệp mặt đen như nhọ nồi, “để tôi tìm mối hỏi xem có thể
phúc tra sức khỏe không đã. Kiếp trước tôi đúng là mắc nợ cái thằng nghịch
tử này mà!”
Bên nhà họ Chu mây mù bao phủ, thì bên nhà họ Diệp nghe tin lại là một
khung cảnh hoàn toàn khác.
“Hồi đó nhà nó dám nhúng tay vào tờ giấy khám sức khỏe của mày, giờ thì con
trai nó cũng vì khám không đạt mà bị gạch tên! Ha ha ha” Thường Nguyệt
Nga cười hả hê, mua hẳn hai cân sườn về cải thiện bữa ăn. Diệp Thủ Tín cũng
quét sạch mây mù bấy lâu, trên mặt đã lộ rõ nụ cười.
Mặc dù trong lòng Diệp Mãn Chi nghi ngờ rằng cái tên ngốc Chu Mục kia có
thể đã làm trò tuyệt thực thật. Nhưng Chu Mục là kẻ sĩ diện, nếu thực sự vì
tuyệt thực mà làm mất suất du học, anh ta chắc chắn sẽ thấy nhục nhã, thà
thừa nhận hạ đường huyết chứ không bao giờ nhận là tuyệt thực. Dù sao thì
nhà họ Chu gặp hạn là một tin đại hỷ với nhà họ Diệp.
Nhân lúc mọi người đang vui vẻ, Diệp Mãn Chi mời mẹ, chị dâu Ba và chị dâu
Tư cùng đến trường tiểu học nghe cô tuyên truyền Luật Hôn nhân. Ba mẹ con
Diệp”.
Thế nhưng, khi họ đến trường đúng giờ, căn phòng học lớn phía Đông sân
trường đã chật kín người. Ngoài cửa còn rất nhiều phụ nữ đang tự bê ghế tìm
chỗ ngồi. Nhìn đám đông nhốn nháo trong phòng, chị dâu Tư Thẩm Lượng
Muội lẩm bẩm: “Mẹ ơi, con út bảo hoạt động tuyên truyền luật này không có ai
đến cơ mà, sao giờ toàn người là người thế này?” Hơn nữa, quá nửa đều là
những gương mặt quen thuộc trong khu tập thể.
Hoàng Lê chỉ vào bảng đen, ra hiệu cho chị tự nhìn. Tuy nhiên, Thẩm Lượng
Muội không đi học, hồi mới giải phóng có đi lớp xóa mù chữ nhận mặt được vài
chữ, mấy năm không dùng giờ đã trả hết cho thầy. Những chữ viết bằng phấn
màu trên bảng, chị chỉ nhận ra được hai ba chữ.
Hoàng Lê đành đọc cho chị nghe: “Hoạt động đặc biệt trong tháng tuyên
truyền Luật Hôn nhân — Giới thiệu với cư dân một vài phương pháp cắt may
đặc biệt tiết kiệm vải”.
Đồng chí nữ thế hệ trước đa số đều biết chút ít nghề may vá, cái gì tự tay làm
được họ không bao giờ tốn tiền mua. Thêm vào đó, năm nay nhà nước bắt đầu
thực hiện thu mua và phân phối thống nhất các mặt hàng dệt may, phiếu vải
của mỗi người hàng tháng là có định mức, ai cũng cảm thấy vải vóc trong tay
không đủ dùng. Ý tưởng đột xuất này của Diệp Mãn Chi đã đánh trúng “tim
đen” của các bà nội trợ. Tin tức vừa công bố, các bà các chị lập tức kéo đến
như trẩy hội.
Lúc này, cả Diệp Mãn Chi và Trần Thải Hà đều không rảnh để chào hỏi người
nhà mình. Nhìn căn phòng đầy rẫy phụ nữ trung niên, cao tuổi cùng đám trẻ
con chạy nhảy lung tung, cả hai đều có chút căng thẳng.
Trần Thải Hà nuốt nước bọt, nhỏ giọng: “Nếu giờ bảo mọi người là lát nữa phải
nghe tuyên truyền Luật Hôn nhân trước, chắc tụi mình bị nước miếng dìm
chết mất thôi?”
“Không sao đâu, chị cứ nghĩ đến cái biên chế cán bộ của tụi mình đi, bị mắng
cũng phải nhịn. Chị Thải Hà, lát nữa mình phân công nhé, chị phụ trách giảng
nội dung luật, còn em phụ trách. bị mắng!”
Trần Thải Hà bị cô chọc cười: “Giờ nào rồi mà em còn đùa!”
Hoạt động này do cả hai cùng phụ trách, Diệp Mãn Chi phải thị phạm cách cắt
may, nên phần giảng luật đương nhiên rơi lên vai chị. Trước đây toàn là Chủ
nhiệm Mục giảng, hôm nay là lần đầu tiên chị đứng trên bục. Trần Thải Hà
thấp thỏm bước lên bục giảng, gõ gõ vào bảng đen. Nghe thấy động động, bà
con lối xóm tưởng bắt đầu dạy cách tiết kiệm vải nên dần giữ trật tự.
Ai dè Trần Thải Hà vừa mở miệng đã là “Luật Hôn nhân”, thính giả bên dưới lập
tức không bằng lòng. Lúc đầu còn nể mặt cán bộ trẻ, họ chỉ phàn nàn với
người bên cạnh, nhưng người trên bục cứ giảng mãi không thôi, thế là có người
lên tiếng cắt ngang.
“Này cán bộ Tiểu Trần, trên bảng tin viết rõ mười mươi là dạy cắt may, sao đến
đây lại thay đổi thế?” “Đúng đấy!” “Các cô nói lời không giữ lời, sau này ai còn
dám tham gia hoạt động của phường nữa?”
Thấy hiện trường bắt đầu hỗn loạn, Diệp Mãn Chi và Trần Thải Hà liếc nhìn
nhau. Cô lập tức theo đúng giao kèo, cầm phấn và vải bước lên bục giảng thay
cho chị. Cô lắc đầu cười khổ: “Mọi người thật chẳng nể mặt chút nào, một tẹo
cũng không muốn nghe tụi cháu tuyên truyền Luật Hôn nhân sao! Thôi được
rồi, mọi người muốn học cắt may thì cháu xin giới thiệu trước một mẫu mà chị
em mình hay mặc nhất: áo sơ mi cổ vuông, tay liền, túi đắp nhé”
Để hàng ghế cuối cùng cũng nhìn rõ, cô coi cả tấm bảng đen như một mảnh
vải, vẽ lên đó một sơ đồ cắt may khổng lồ. Thấy cô đi vào chủ đề chính, phòng
học dần yên tĩnh trở lại.
“Thế có phải tốt không, cứ phải giảng cái gì hữu ích ấy, chứ các cô giảng ba cái
điều khoản Luật Hôn nhân thì có tác dụng gì?”
Diệp Mãn Chi dừng động tác đánh dấu con số, quay đầu lại nói: “Bà Khúc ơi,
bà là người cần phải nghe tọa đàm Luật Hôn nhân của tụi cháu nhất đấy ạ.
Nếu bà chịu nghe sớm hơn, thì chuyện của con gái bà đã được giải quyết từ
lâu rồi”
Những người khác không hiểu chuyện gì, tò mò hỏi: “Con gái bà Khúc bị làm
sao cơ?”
Người ở cùng tòa nhà với bà Khúc giúp lời: “Cái anh con rể bà ấy đi buôn bán
từ trước giải phóng, bảy tám năm nay không thấy về. Gần đây con gái bà ấy
không muốn đợi thêm nữa, định đi bước nữa, nhưng nhà chồng cứ ngăn cản
không cho, đến đứa nhỏ cũng bị họ giấu nhẹm đi rồi”
Con dâu bà Khúc vội vã hỏi: “Cán bộ Tiểu Diệp ơi, chuyện của chị chồng tôi, cô
có cách nào hay không?”
Diệp Mãn Chi lắc đầu: “Mọi người đang muốn học cắt may mà, chuyện nhà bà
để sau hãy nói ạ” “Ấy đừng, cô có cách thì cứ nói ra, bà con ở đây mỗi người
một tay giúp một ý” “Đúng đấy, cán bộ Tiểu Diệp, tụi tôi giúp một tay!”
“Dạ được,” Diệp Mãn Chi không làm kiêu nữa, đặt viên phấn xuống nói: “Bà
Khúc ơi, mấu chốt chuyện này không nằm ở phía nhà chồng chị ấy đâu ạ” “Thế
mấu chốt là ở đâu?” “Mấu chốt là phải xác nhận xem con rể bà còn sống hay
đã mất đã! Nếu anh ta đã mất, con gái bà có quyền tự do hôn sự, chẳng ai
quản được. Nếu còn sống, thì phải cả hai vợ chồng cùng ra mặt làm thủ tục ly
hôn. Kết hôn hay ly hôn đều là việc của hai người, không liên quan đến nhà
chồng, họ có nói gì cũng vô dụng thôi ạ”