Cao Kiến Quốc là người khéo ăn nói, Cố Trình tuy ít lời nhưng lại là một người
lắng nghe tuyệt vời, hoặc là anh không nói, hoặc đã nói ra điều gì thì nhất định lời
nói đó phải có sức nặng.
Cao Kiến Quốc trò chuyện với anh rất thoải mái, trong lòng nảy sinh sự khâm
phục. Cố Trình trước mắt tuổi đời còn trẻ đã đạt được nhiều thành tích nhưng tính
tình lại rất điềm đạm, không giống như một số người, vừa có chút thành tựu đã
tìm mọi cách khoe khoang trên bàn rượu.
Bao nhiêu năm qua, Cao Kiến Quốc đã gặp đủ hạng người. Trên bàn rượu có
những kẻ ngồi ghế lạnh bao năm, mãi mới đợi đủ thâm niên để mong được đề
bạt, lại có những kẻ cứ phải nhảy ra khoe khoang mình thế này thế nọ, ai gặp
cũng phải nể vài phần, mình có cái gì, tích lũy được cái gì, không ai ở đơn vị có
thể đè nén không cho anh ta thăng tiến.
Nghe loại người đó nói chuyện chỉ thấy sự khoe khoang khoác lác, dù anh ta cười
rạng rỡ nhưng lời nói ra lại khiến người nghe phải cười gượng gạo.
Cố Trình thì thần sắc thản nhiên, thỉnh thoảng mới góp vài câu nhưng lại khiến
người ta thấy rất dễ chịu, thậm chí có phần được ưu ái. Thấy Đội trưởng Cố như
vậy, trong lòng Cao Kiến Quốc thở phào nhẹ nhõm, chắc chắn anh không để tâm
chuyện mình và Trần Bảo Trân bên nhau, anh sợ nhất là những kẻ hẹp hòi. Đội
trưởng Cố trước mặt đây, thật chẳng biết người phụ nữ thế nào mới xứng đôi với
anh.
Tần Dao và Trần Bảo Trân đang hóng gió tối ngoài cửa, kéo bóng đèn ra treo trên
đầu, dưới chân đốt hương muỗi. Trần Bảo Trân lấy cây đàn Cello từ trong nhà ra,
ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ định biểu diễn cho Tần Dao xem một màn.
Tần Dao mỉm cười xem cô chơi đàn. Tiếng vĩ cầm thường du dương réo rắt, còn
tiếng Cello thì trầm đục hơn nhiều, giống như tiếng vang rền âm u nghe được từ
trong vỏ ốc, gợi nhớ đến những con sóng biển.
“Hay lắm”
Nhạc cụ phổ biến nhất những năm 70, 80 phải kể đến kèn Harmonica. Thanh
thiếu niên thời đó gần như mỗi người đều có một cái, giá rẻ mà âm thanh lại êm
tai. Nhiều thanh niên mặc áo sơ mi trắng, cài một chiếc kèn Harmonica khá nặng
trong túi áo, thế mới đúng điệu.
Tần Dao nguyên bản biết thổi kèn Harmonica, Tần Dao bây giờ cũng cầm kèn thổi
hợp tấu cùng Trần Bảo Trân. Cô thổi rất tùy ý, tiếng đàn Cello của Trần Bảo Trân
lại càng tùy ý hơn, tiếng kèn trong trẻo vang dội đan xen với tiếng đàn trầm thấp,
nghe vô cùng lệch tông.
Đang thổi, Tần Dao bỗng thổi lạc nhịp, cô không nhịn được mà bật cười. Trần Bảo
Trân nghiêm mặt lại, dặn dò: “Cậu nghiêm túc chút đi”
Tần Dao cứ thích không nghiêm túc đấy, cô cố ý trêu chọc, thổi loạn xạ làm tiếng
đàn Cello của Trần Bảo Trân cũng bị kéo đi chệch hướng theo.
“Trời ơi, cậu đáng ghét quá!”
Hai người vươn tay ra trêu đùa, cười nói dưới ánh đèn vàng cam. Tiếng cười của
những cô gái trẻ còn êm tai hơn bất kỳ loại nhạc cụ nào trên thế giới.
Kết hôn với Trần Bảo Trân đã một thời gian, đây là lần đầu tiên Cao Kiến Quốc
thấy cô vui vẻ và hoạt bát đến thế, khóe môi anh không tự chủ được mà hiện lên
một nụ cười. Dù Trần Bảo Trân không phải là một người vợ hiền hậu đúng chuẩn,
nhưng trong lòng Cao Kiến Quốc vẫn luôn yêu thích cô.
Anh thu hồi tầm mắt, quay sang nhìn Cố Trình bên cạnh, bỗng chốc cảm thấy hoa
mắt. Hình như Cao Kiến Quốc vừa thấy trên mặt anh thoáng hiện một nụ cười
chưa kịp tắt, chớp mắt đã biến mất, không biết có phải là ảo giác hay không.
“Vợ mình cứ ở cạnh bạn là lại nháo nhào lên, có phải hơi ồn không? Để mình bảo
họ lên lầu mà nghịch”
Cố Trình nhàn nhạt đáp: “Không cần”
Trăng đã treo cao, Tần Dao và Trần Bảo Trân ước chừng thời gian cũng không
còn sớm, đưa tay chạm vào quần áo đang phơi, thấy tất cả đã khô cong.
van-nien-dai/chuong-19.html]
“Khô rồi, thu vào thôi”
Tần Dao gỡ quần áo xuống, xếp gọn gàng trên ghế gỗ. Trần Bảo Trân ôm một xấp
vỏ chăn lên lầu. Cố Trình và Cao Kiến Quốc nói lời tạm biệt xong, anh chỉnh lại
mũ rồi bước ra ngoài, đứng khựng lại sau lưng Tần Dao.
Một người đàn ông cao hơn mét tám xuất hiện bên cạnh vào ban đêm chẳng khác
nào gặp phải một con gấu đen trong rừng, bóng đen to lớn bao phủ lấy người.
Tần Dao ngẩng đầu nhìn anh, lần này họ đứng rất gần, dù dưới ánh sáng lờ mờ
vẫn có thể thấy rõ nốt ruồi lệ nhỏ xíu dưới mắt phải của anh.
Cố Trình nhìn xoáy vào mắt cô gái trẻ, anh ghé lại gần hơn chút nữa, thấy rõ bóng
hình mình phản chiếu trong đôi đồng tử màu hổ phách của cô. Yết hầu anh
chuyển động, anh nói khẽ một câu: “Diễn giỏi đấy”
Nói xong, anh quay người, sải bước bỏ đi.
Tần Dao đờ người đứng tại chỗ, trong đầu như có hàng vạn quả pháo nổ tung,
đau nhức nhối. Nốt ruồi đó, nốt ruồi đó. Lúc Đội trưởng Cố này đến có nốt ruồi
đó không nhỉ? Lúc nãy đứng xa quá, cô không nhìn kỹ được.
Vừa nãy đứng gần mới thấy, nốt ruồi lệ đó giống hệt nốt ruồi dưới mắt cậu em Cố
Trình gặp ở bến cảng! Vị trí và kích thước đều y hệt! Nốt ruồi đó quá nhỏ, không
rõ ràng, phải đứng thật gần mới thấy được.
Nốt ruồi giống hệt nhau, không lẽ người cũng là một sao?
Tần Dao vứt cả quần áo xuống, cô vội vàng chạy huỳnh huỵch lên lầu: “Trân Trân,
mình hỏi cậu một câu, Đội trưởng Cố đến nhà cậu hôm nay tên thật là gì?”
Trần Bảo Trân đáp: “Cố Trình”
“Á!” Tần Dao cảm giác như bị ai gõ một gậy vào sau gáy, đúng là anh ta thật! Đến
cái tên cũng giống hệt nhau!
“Anh ta là đối tượng xem mắt cũ của mình đấy, trông dữ dằn lắm đúng không?
Mình nói cho cậu biết, anh ta hung dữ cực kỳ. Người ta cứ bảo hải quân hiền hơn
lục quân, nhưng Đội trưởng Cố này thì khác hẳn, lúc anh ta huấn luyện người
khác cậu mà thấy thì biết, cứ như Diêm Vương sống ấy”
Đội trưởng Cố? Cố Trình? Là cùng một người sao?
Nhân viên công ty tàu cá cái nỗi gì chứ.
Diêm Vương hay không thì Tần Dao không rõ, nhưng cô thấy Đội trưởng Cố này
chắc chắn bị tâm thần phân liệt, nếu không thì trong người anh ta có hai nhân
cách, hoặc anh ta là một bậc thầy diễn xuất, hoàn toàn có thể viết một cuốn sách
mang tên “Đạo đức nghề nghiệp của diễn viên”.
Tần Dao cố gắng nhớ lại Đội trưởng Cố gặp hôm nay, cô hoàn toàn không kết nối
được Đội trưởng Cố với Cố Trình mà mình quen biết, tất cả là vì cái bẫy “ấn
tượng đầu tiên”.
Trong ấn tượng của cô, các sĩ quan binh lính đang tại ngũ đều rất dễ nhận ra qua
ngoại hình, dáng đi đứng, rất dễ thấy dấu vết của việc luyện tập. Vậy mà Cố Trình
cô gặp trước đó, trên người anh ta có chút hình bóng nào của người từng đi lính
không?
Tần Dao: “”
Cạn lời thật sự.
Chương 10