Thập Niên 70: Cô Bạn Thân Cực Phẩm Của Nữ Phụ Trong Văn Niên Đại

Chương 18



Diện mạo của anh khiến Tần Dao cảm thấy rất quen thuộc. Người đàn ông trước

mắt có đường nét cực kỳ giống với Cố Trình, nhưng lại là hai con người hoàn

toàn khác biệt.

Cậu em Cố Trình đi đứng hơi khom lưng bó vai, người cao gầy thanh mảnh như

nhành trúc xanh hơi cong mình trước gió, ngũ quan tinh tế nhưng luôn giữ vẻ ôn

hòa, cụp mắt thuận ý, toát lên sự thuần phác lương thiện.

Khẽ lau những giọt nước trên mặt, Trần Bảo Trân ho một tiếng, chủ động giới

thiệu: “Dao Dao, đây là chồng mình, Cao Kiến Quốc, cậu đã thấy ảnh anh ấy

trước đây rồi”

Tần Dao gật đầu: “Đúng rồi, mình có xem ảnh của hai người”

“Đây là Tần Dao, bạn thân nhất của em”

Cao Kiến Quốc và một Cố Trình mặt lạnh bước vào nhà. Cao Kiến Quốc lạ lẫm

liếc nhìn Cố Trình một cái, sắc mặt Cố Trình rất tệ, khí thế bức người, ngay cả

Cao Kiến Quốc cũng cảm thấy có chút rợn gáy.

“Chào đồng chí Tần. Bảo Trân, đây là Đội trưởng Cố, tối nay ở lại nhà mình dùng

cơm. Anh đã nhờ thím Béo nấu mấy món rồi, lát nữa anh vào bếp làm thêm hai

món nữa là xong”

Tần Dao nghe đến danh xưng Đội trưởng Cố, thầm nghĩ quả nhiên là họ Cố, chắc

là anh trai của Cố Trình rồi. Anh ta trông già dặn thế kia, chắc là anh cả. Không

ngờ tới đây lại gặp được anh em nhà họ, đúng là oan gia ngõ hẹp!

Hai con người khí chất một trời một vực. Một người là sĩ quan hải quân, một

người là nhân viên công ty tàu cá, cả hai anh em đều liên quan đến biển cả.

Vị Đội trưởng Cố trước mặt này toàn thân toát ra khí thế của người bề trên, nhìn

qua là biết kiểu người quen ra lệnh, không dễ trêu vào, hoàn toàn khác hẳn với

cậu em trai hiền lành nhu mì Cố Trình. Tần Dao ghét nhất kiểu này, cô chỉ thích

kiểu như cậu em thôi.

Đội trưởng Cố dáng cao, lại đội thêm mũ nên trông còn cao hơn em trai anh ta

một cái đầu. Tần Dao không dám nhìn thêm, cô cũng chỉ là khách đến chơi, không

cần phải tiếp đón anh ta.

Dù sao thì vị Đội trưởng Cố này cũng chẳng quen biết gì cô. Tần Dao quay người,

tâm trạng nhẹ nhõm cùng Trần Bảo Trân lên lầu thay quần áo.

Chương 9

Trong sân phơi mấy hàng quần áo, ánh hoàng hôn chếch nghiêng chiếu vào, gió

chiều thổi qua làm những cái bóng lay động nhịp nhàng. Thím Béo của đại viện

đứng ở cổng sân, suýt chút nữa không nhận ra đây là sân nhà Cao Kiến Quốc.

Mặt trời mọc đằng Tây rồi sao? Cô vợ lười nhà họ Cao mà lại giặt nhiều quần áo

thế này?

Cô vợ lười không biết nấu ăn, nhà có khách lại phải nhờ vả người khác. Thím Béo

nấu ăn rất ngon, nhận được điện thoại của Cao Kiến Quốc liền giúp làm hai ba

món sở trường mang sang.

Đặt thức ăn lên bàn, nữ chủ nhà đi xuống chào hỏi thím vài câu. Cao Kiến Quốc

đang đeo tạp dề xào nấu trong bếp, chiếc đài radio ở góc phòng đang phát tin tức,

người đàn ông mặc quân phục dáng ngồi thẳng tắp trên ghế gỗ, tay cầm một xấp

tài liệu.

“Đây là bạn cháu à? Con bé trông xinh quá” Biết nhà thím Béo có trẻ con, Tần

Dao lấy một ít kẹo sữa ra biếu thím, cảm ơn thím đã vất vả chạy qua một chuyến.

Trần Bảo Trân không giỏi xã giao, nhưng Tần Dao lại rất được lòng người lớn

tuổi. Cô trắng trẻo mập mạp, nhìn như một búp bê cầu phúc cỡ lớn, người càng

già lại càng thích kiểu diện mạo này.

Thím Béo trò chuyện với cô đủ thứ chuyện trên đời, Trần Bảo Trân cũng góp vui

vài câu: “Ở bên này phơi quần áo nhanh lắm, một hai tiếng là khô cong”

van-nien-dai/chuong-18.html]

“Lát nữa tranh thủ lúc trời còn sáng thì thu vào nhé, cẩn thận đêm nay có mưa”

Trần Bảo Trân bảo: “Có dính mưa thì sáng mai dậy nó cũng tự khô thôi mà”

“Không được, thế không được đâu”

Trước đây thím Béo ít khi trò chuyện với Trần Bảo Trân, cứ tưởng cô gái thành

phố này kiêu ngạo, coi thường thím nên mới không bắt chuyện. Giờ nói chuyện

vài câu mới phát hiện cô gái này đúng là có chút khờ khạo thật thà.

“Đồng chí Tần Dao, cháu có đối tượng chưa?”

Tần Dao cười đáp: “Chưa ạ. Sao thế ạ? Thím định giới thiệu đối tượng cho cháu

sao?”

Thím Béo gật đầu, nháy mắt với cô: “Tất nhiên rồi, thím quen biết nhiều người ở

đây lắm”

Tần Dao tinh nghịch hỏi: “Thế thím có quen ai bên công ty tàu cá không?”

“Có chứ, để thím đi hỏi giúp cháu”

Trò chuyện đơn giản vài câu, trước khi đi thím Béo còn nói với Cố Trình: “Đội

trưởng Cố, tôi về nhé, khi nào rảnh anh cũng qua nhà tôi chơi”

Bóng dáng thím Béo vừa khuất, gương mặt Cố Trình không hề có lấy một tia cảm

xúc. Ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ hắt lên người anh, phủ một lớp vàng kim lên bộ

quân phục trắng muốt. Lẽ ra đó là sắc màu ấm áp, nhưng nó lại không khiến

người ta thấy ấm lòng, trái lại còn toát ra sự lạnh lẽo thấu xương.

Trần Bảo Trân không ngờ Cao Kiến Quốc lại mời Cố Trình đến nhà ăn cơm, cô

không dám nhìn thẳng vào anh, chỉ cần liếc qua một cái là đã thấy nổi hết da gà.

Hồi đó người nhà tìm cho cô đối tượng xem mắt thế này, đúng là có thù với cô

mà.

Ánh mắt lạnh lùng của Cố Trình quét qua Tần Dao, Tần Dao liền nở một nụ cười

rạng rỡ với anh. Cô gái nhỏ đôi mắt sáng trong, hàng mi dài cong vút chớp chớp,

đôi môi hồng hào mọng nước với phần nhân trung xinh xắn, lấp lánh như được

thoa một lớp son bóng.

Tần Dao cười vô tư lự, cô nhận ra lúc nãy khi nhắc đến công ty tàu cá, vị Đội

trưởng Cố này đã nhìn cô một cái rất lạ. Hay là anh ta định giới thiệu em trai cho

cô? Thế thì vui phải biết, cô nhất định sẽ từ chối Cố Trình thật phũ phàng!

Tần Dao rất hay thù dai. Cô tốt với anh ta như thế mà độ hảo cảm của gã này

không tăng lại còn giảm, thậm chí xuống mức âm! Nếu có lần sau, cô sẽ ra tay

trước, bày tỏ rõ ràng là mình không hề có ý đó với anh ta, kiên quyết không tự

mình đa tình nữa. Dù trong lòng có thích kiểu của cậu em Cố Trình đến mấy, cô

cũng sẽ không mặt dày đeo bám để bị người ta chán ghét từ chối.

Tần Dao tưởng tượng ra cảnh mình “từ chối Cố Trình” một cách công khai, trong

lòng thấy sướng âm ỉ.

“Chuẩn bị thôi, ăn cơm nào” Cao Kiến Quốc tháo ống tay áo bảo vệ ra, gọi mọi

người.

Tần Dao giúp bày bát đũa. Bốn người ăn cơm cũng không quá phiền phức. Trần

Bảo Trân không nấu nướng nhưng giúp bưng bê thức ăn. Cao Kiến Quốc cởi tạp

dề, đi thay bộ quần áo khác rồi xách hai chai rượu xuống lầu, bày ra hai cái ly

nhỏ, rót đầy cho cả hai.

Xắn tay áo lên, Cao Kiến Quốc lau mồ hôi trên trán. Hôm nay thời gian gấp gáp,

anh không kịp mời thêm ai đến uống rượu. Anh bận rộn nấu nướng, vợ là Trần

Bảo Trân thì không nhờ vả được gì, cũng không thể bảo cô ấy đi ra ngoài gọi

người, nên đành cứ thế này vậy.

Tần Dao và Trần Bảo Trân không uống rượu, hai người ăn nhanh nên sớm xong

bữa, để lại hai người đàn ông tiếp tục uống rượu trò chuyện.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.