Tần Dao đặt tập hồ sơ xuống, trong lòng thở phào một cái nhẹ nhõm. Cửa phòng
đang đóng, cửa sổ lại mở hé một nửa, từ góc độ của mình, cô có thể thấy hai cái
đầu đang lấp ló ngoài đó.
Tần Dao không nhịn được cười.
Cô vốn chẳng phải đi xem mắt nghiêm túc để tìm đối tượng, chẳng qua là trả nợ
ân tình thôi. Nếu hôm nay gặp phải người khác, chắc cô còn thấy hơi căng thẳng
và áy náy, nhưng người xuất hiện lại là Cố Trình, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Từ chối anh ta thì chẳng có chút áp lực nào.
Tần Dao tự nhiên nhếch môi nở một nụ cười, chủ động bắt chuyện với Cố Trình:
“Đội trưởng Cố, không ngờ lại gặp lại nhau nhanh thế, chuyện lần trước vẫn phải
cảm ơn anh”
Giống như mọi buổi xem mắt nhạt nhẽo bình thường khác trên đời, Tần Dao chủ
động nhiệt tình trò chuyện với anh, kể từ ngày đầu tiên lên đảo cùng cô bạn thân
dọn dẹp sân vườn, cho đến chuyện đến trường của Trần Bảo Trân đùa nghịch với
đám trẻ con.
Vốn là một biên tập viên, cô là người rất biết kể chuyện, tự nói tự nghe thôi cũng
đủ làm mình thấy vui vẻ.
Một nửa là đang tán gẫu, một nửa giống như cô đang viết nhật ký bằng miệng về
quãng thời gian qua.
Giọng nói của Tần Dao lấp đầy căn phòng, người bên ngoài cũng có thể nghe
thấy tiếng cười nói vui vẻ của cô, một mình cô cũng có thể tạo ra bầu không khí
rộn ràng náo nhiệt.
Cố Trình không nói nhiều, anh im lặng lắng nghe cô nói, trong ánh mắt mang theo
một chút dịu dàng mà chính anh cũng không nhận ra.
Đám mây trắng trôi xa, ánh mặt trời lại xuất hiện, xuyên qua cửa sổ chiếu vào
phòng, phủ lên lưng Tần Dao một lớp màu vàng nhạt ấm áp. Ánh sáng không hề
chói mắt, chút nắng ấm rơi trên đầu cô, nhuộm những sợi tóc tơ thành màu kim
óng ả.
Từ góc nhìn của Cố Trình, anh có thể thấy rõ đỉnh đầu cô với mái tóc dài mềm
mại. Bím tóc cô tết hơi lỏng, trông có vẻ lười biếng, ôm lấy khuôn mặt mềm mại
của cô.
Lòng bàn tay bỗng thấy hơi ngứa ngáy, anh muốn đưa tay ra xoa đầu cô một cái.
Cố Trình kìm nén sự thôi thúc đó, anh ngồi thẳng lưng, cụp mắt vờ như đang
chỉnh lại ống tay áo: “Cô nói tiếp đi”
Ánh mắt Tần Dao rơi trên vạt áo trắng tinh không tì vết của anh, trong đầu lại vô
thức hiện lên tên một cuốn sách — Đạo đức nghề nghiệp của diễn viên.
Cô nhìn lên nhìn xuống, nhìn trái nhìn phải, đều không tìm thấy một chút hình
bóng nào của cậu em Cố Trình ở bến cảng trên người anh ta. Vị Đội trưởng Cố
ngồi đối diện dáng người cao ráo, tác phong nhanh nhẹn, ăn mặc chỉnh tề có quy
củ, toát lên vẻ tinh anh, ngay cả khi cúi đầu chỉnh ống tay áo cũng không giấu
được vẻ kiêu ngạo ăn sâu vào xương tủy.
Màu trắng trên người anh giống như tuyết trên đỉnh Côn Luân, còn anh là tòa
cung điện treo lơ lửng trên đó, xa vời khó chạm tới, cứ như một ảo ảnh trên biển.
Đúng như những gì ghi trong lý lịch cá nhân, gia thế tốt, năng lực xuất chúng, tuổi
đời còn trẻ đã đủ để anh ngạo nghễ với tất cả bạn bè đồng lứa.
Giọng điệu khi anh nói câu vừa rồi cứ như thể hai người không phải đang xem
mắt, mà là Tần Dao đang báo cáo công việc với anh, phải được anh đồng ý thì cô
mới có thể “nói tiếp”.
Đã không cùng chí hướng thì nói nửa câu cũng là nhiều. Tần Dao coi anh như
một cái hốc cây để trút bầu tâm sự, nói một hồi cũng dần thấy mất hứng.
Y tá trưởng Cát dán sát vào khung cửa sổ nhà mình, nghe thấy tiếng Tần Dao
văng vẳng bên trong, một cảm giác mệt mỏi rã rời ập đến, cứ như vừa phải trực
thông hai ca đêm vậy.
van-nien-dai/chuong-26.html]
“Đội trưởng Cố” đến làm quân xanh, bà chỉ sợ Tần Dao lại rung động với anh ta.
Trong lòng y tá trưởng Cát thầm lẩm bẩm, sao tự dưng lại đúng lúc Phó chủ
nhiệm Tiêu không có nhà, mà Đội trưởng Cố lại dở chứng đến làm quân xanh thế
này.
Cố Trình là người khiến Cát Vân Hà vô cùng đau đầu.
Không ít cô gái trẻ đẹp nhắm trúng Đội trưởng Cố, nhờ Cát Vân Hà làm mai,
nhưng y tá trưởng đã vấp phải đinh lạnh ở chỗ Cố Trình không biết bao nhiêu lần,
lần nào cũng thất bại thảm hại. Đừng nhìn bà lúc nào cũng cười hì hì trước mặt,
sau lưng chẳng biết đã mắng cái thằng nhóc thối tha này bao nhiêu lần rồi.
Khi khuyên bảo các sĩ quan nam, bà lấy Trần Bảo Trân ra làm ví dụ dạy bảo, nói
rằng phải lấy người biết lo toan cho gia đình; còn khi khuyên các cô gái, bà lại lấy
Cố Trình ra làm gương.
“Cô giáo Trần này cũng biết chọn đàn ông lắm, nhắm trúng Tiểu Cao. Cao Kiến
Quốc ngoài những cái khác không nói, chứ về đến nhà đeo tạp dề vào nấu cơm
cũng không tệ, tuy có lúc cãi vã đấy nhưng ngày tháng vẫn cứ trôi qua được”
“Nếu đổi thành Đội trưởng Cố, các cháu có tưởng tượng nổi không? Chắc là ly
hôn từ tám đời rồi”
“Cái chuyện hôn nhân gia đình này ấy mà, chính là củi gạo dầu muối thôi”
Gia thế và năng lực của Cố Trình thì khỏi phải bàn, là nhân vật nghìn người có
một, các cô gái đều có tâm lý ngưỡng mộ người mạnh, chuyện mỹ nhân anh hùng
xưa nay vẫn thế. Y tá trưởng Cát cũng từng là con gái nên rất hiểu tâm tư đám
trẻ.
Mấy năm nay, Cát Vân Hà không chỉ khuyên lùi bước một người phụ nữ chết
lòng vì Cố Trình, mà là đã khuyên được mấy người rồi, đấy là những người công
khai, còn thầm kín thì không biết bao nhiêu mà kể.
Ngay trong bệnh viện của họ cũng có khối người, bất kể đã kết hôn hay chưa.
Trước đó nghe tin Trần Bảo Trân xem mắt với Đội trưởng Cố, bao nhiêu người
vừa ngưỡng mộ, vừa ghen tị, vừa thành kiến, lại vừa thù địch.
Đội trưởng Cố cứ thế qua loa tới đây, trêu chọc tâm tư con gái nhà người ta, chỉ
sợ hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, lại thêm đau lòng.
Độ khó khi bà làm mai cho bác sĩ Hà lại tăng lên gấp bội! Rõ ràng là một ván bài
thuận gió mà giờ lại thành ngược gió rồi. Y tá trưởng Cát vỗ đùi một cái, đúng là
chuyện gì không biết nữa.
“Đến giờ rồi” Y tá trưởng Cát gõ cửa bên ngoài, cất cao giọng gọi, “Không còn
sớm nữa đâu”
Tần Dao đứng dậy chủ động ra mở cửa. Cố Trình vẫn ngồi đó, anh cầm chén trà
lên nhấp một ngụm, không ngờ thời gian lại trôi nhanh đến vậy. Anh nhấp một hớp
nhỏ rồi đặt chén xuống, khi Cát Vân Hà vào phòng thì anh cũng đứng dậy.
Y tá trưởng Cát trông rất mệt mỏi, ánh nắng hắt lên mặt càng làm lộ rõ những nếp
nhăn và vẻ tiều tụy nơi khóe mắt. Cái hứng khởi khi đợi Phó chủ nhiệm Tiêu lúc
trước giờ đã xì hơi như quả bóng bị châm thủng.
Bà cũng chẳng buồn trêu đùa câu nào, chỉ nói vài câu khách sáo rồi Tần Dao và
Cố Trình lần lượt rời đi.
Đến ngày hôm sau, dưới cái nhìn đầy mong đợi của bác sĩ Hà, y tá trưởng Cát
mấp máy môi, không dám kể chi tiết về sự cố xem mắt hôm qua, y tá Tiểu Mã
cũng không hề rêu rao chuyện này ra ngoài.
“Y tá trưởng Cát, khi nào thì sắp xếp cho tôi gặp đồng chí Tần?”
Cát Vân Hà ho một tiếng: “Sẽ sớm thôi”
“Để tôi đi hỏi xem tâm tư của Tiểu Tần thế nào đã”
“Vâng, được ạ” Bác sĩ Hà cười hiền hậu, Cát Vân Hà nhìn ra được lần này cậu
ấy thực sự để tâm rồi, trước đây có bao giờ thấy vị bác sĩ trầm tính này chủ động
như vậy đâu.