Thập Niên 70: Cô Bạn Thân Cực Phẩm Của Nữ Phụ Trong Văn Niên Đại

Chương 25



Dạo này để lo thủ tục và liên lạc với gia đình, bố mẹ đã bận rộn chạy vầy khắp nơi

giúp cô xin dấu, sắp xếp hồ sơ. Mẹ cô là Thẩm Quế Hương cứ hễ gọi điện là lại

dặn dò quan tâm không ngớt, khiến lòng Tần Dao thấy ấm áp, nhưng cũng có

chút cảm giác khó tả.

Cô rất muốn biết độ hảo cảm thật sự của Thẩm Quế Hương dành cho mình,

nhưng lại sợ phải biết, một tâm lý rất kỳ quái. May mà hiện giờ đôi bên cách trở

nam bắc, không chạm vào nhau được nên cũng không thể biết.

“Bố con nhờ người gửi cho con một đống đồ ăn ngon đấy, con cứ ăn thong thả.

Trong đó có một hũ mật ong rừng lớn, ông cố con lên tận núi lấy cho con đấy”

Thẩm Quế Hương lải nhải nói.

Tần Dao ngẩn người: “Dạ?”

Đống đồ cô mang đi lần trước còn chưa ăn hết, giờ lại gửi thêm nữa.

“Chị dâu hai của con mua cho con vải sợi tổng hợp rồi, loại vải này chỉ ở thành

phố lớn mới mua được thôi. Nhà chưa may thành áo đâu, con cứ mang ra đảo rồi

tự tìm thợ may nhé”

Nghe những lời dặn dò và quan tâm ấy, Tần Dao cầm ống nghe mà sống mũi cay

cay, mắt nóng lên lạ thường. Giọng cô khàn đi, mang theo chút âm mũi, nũng nịu

bảo: “Mẹ, đợi con ổn định ở đây rồi con sẽ về thăm mọi người”

“Ơi, được, được”

Thẩm Quế Hương hỏi thêm một câu: “Thế chuyện tìm đối tượng thì sao rồi?”

“Y tá trưởng Cát ở bệnh viện quân y bên này bảo sẽ giới thiệu đối tượng cho con,

đợi hai ngày nữa con đi gặp xem sao, nghe bảo là sĩ quan bên này”

“Có tình hình gì thì gọi điện về nói một tiếng nhé, để nhà mình còn góp ý cho”

Đầu dây bên kia còn xen lẫn tiếng nói oang oang của chị dâu hai.

Tần Dao cúp máy. Cô biết nhà họ Tần mong cô gả cho sĩ quan hải quân, nhưng

xin lỗi nhé, tạm thời cô chưa có ý định kết hôn. Đối tượng y tá trưởng Cát giới

thiệu thì cứ đi gặp cho biết, rồi sau đó tìm cách thoái thác sau, không ưng là

không ưng, chẳng lẽ người ta còn ép gả được sao.

Địa điểm xem mắt là tại nhà y tá trưởng Cát. Bà có một căn hộ nhỏ hai phòng ngủ

trong khu tập thể bệnh viện, nằm ở tầng ba. Căn nhà mới xây không lâu, hướng

nam nên đón nắng rất tốt, trước cửa trồng hai chậu hành và hẹ. Hẹ ở đây lớn

nhanh, dễ sống, cọng nào cọng nấy thẳng tắp, không cắt nhanh là già mất.

“Đồng chí Tần, vào nhà ngồi đi, để tôi rót chén trà” Cát Vân Hà mời Tần Dao ngồi

xuống ghế sofa, bày ra bộ chén trà vẽ hình tùng hạc, bình trà đỏ in hoa mẫu đơn

lớn, rót cho cô một chén trà nóng.

Sàn nhà lát đá mài, tường sơn nửa trắng nửa xanh, vốn là cách phối màu thịnh

hành nhất bấy giờ. Nhà bếp và phòng vệ sinh thì lát gạch men trắng vuông vức.

Tần Dao nhìn quanh một lượt, trong đầu không nghĩ gì khác mà chỉ tính xem bao

giờ mình mới được bệnh viện phân cho một căn phòng nhỏ như thế này, nhà cấp

bốn cũng được.

Y tá trưởng Cát trò chuyện xã giao với cô vài câu rồi dặn: “Cô cứ ngồi đây chờ

nhé, người ta đến ngay đây”

Bà đi ra hành lang, vươn đầu ngó nghiêng nhưng vẫn chưa thấy bóng người nào.

Phó chủ nhiệm Tiêu mà bà hẹn hôm nay thực chất chỉ là một “quân xanh”. Bà tính

để Tần Dao gặp Phó chủ nhiệm Tiêu xong rồi mới gặp bác sĩ Hà, như vậy tỷ lệ

thành công sẽ cao gấp đôi. Người tốt hay không, cứ phải có “so sánh” mới ra.

Bác sĩ Hà cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tội tính tình hơi lầm lì, nhưng đó cũng là ưu

điểm, thế nên mới cần chiến thuật.

Làm mai mối lâu năm, y tá trưởng Cát tự nhận rất hiểu tâm lý giới trẻ. Có những

người đi xem mắt, dù đối tượng đầu tiên có tốt đến mấy họ vẫn luôn nghĩ người

sau sẽ tốt hơn. Có Phó chủ nhiệm Tiêu làm nền, ưu điểm của bác sĩ Hà sẽ nổi bật

hẳn lên, bà làm bà mai cũng dễ nói đỡ hơn.

van-nien-dai/chuong-25.html]

Y tá trưởng Cát khoanh tay cúi đầu ngẫm nghĩ, diễn tập lại kế hoạch trong đầu

một lượt mà không chú ý đến tình hình dưới lầu. Đến khi bà nhận ra có động tĩnh

thì đã nghe thấy tiếng bước chân chạy huỳnh huỳnh lên cầu thang của y tá Tiểu

Mã.

“Y tá. y tá trưởng” Tiểu Mã chạy thục mạng lên, hai bím tóc vung vẩy, nói

năng lắp bắp.

Cát Vân Hà trách mắng: “Sao mà hấp tấp thế”

Tiểu Mã không kịp lau mồ hôi trên trán, ghé sát tai bà nói nhỏ: “Lúc em đến thì

Phó chủ nhiệm Tiêu không có nhà, thế là. thế là. đổi người khác rồi ạ”

Chương 13

Tiếng bước chân người đàn ông rất nhẹ, mang theo nhịp điệu đều đặn. Tiếng thở

dốc của Tiểu Mã còn chưa dứt, một người đàn ông mặc quân phục trắng đã lọt

vào tầm mắt y tá trưởng Cát. Anh đội mũ nên lúc đầu chưa nhìn rõ mặt, nhưng

dưới vành mũ là những đường nét tuấn tú. Dáng người anh cao ráo, khi ngẩng

đầu lên lộ ra đôi mắt đen sâu thẳm như mực, chạm phải ánh mắt đầy kinh ngạc

của y tá trưởng Cát.

Cố Trình bước lên bậc thang cuối cùng, đứng khựng lại, tháo mũ xuống để lộ

hoàn toàn khuôn mặt đẹp không góc chết. Anh khẽ gật đầu chào Cát Vân Hà.

Mây che khuất mặt trời, trời bỗng sầm xuống, gió biển từ xa thổi vào hành lang

mang theo hơi nước mát lạnh.

“Người đến rồi à? Vậy tôi vào đây” Cố Trình đẩy cửa bước vào nhà, biến mất

khỏi tầm mắt của Cát Vân Hà.

Đến đi như gió, nếu không phải Tiểu Mã vẫn còn đang thở hồng hộc bên cạnh thì

Cát Vân Hà đã ngỡ mọi chuyện vừa rồi là ảo giác. Cái vị Diêm Vương sống này

đến đây làm gì vậy?

Cát Vân Hà hỏi: “Sao Đội trưởng Cố lại tới đây?”

Y tá Tiểu Mã: “Đi xem mắt thay cho Phó chủ nhiệm Tiêu ạ”

Cát Vân Hà: “”

Tần Dao ngồi trên sofa, một bím tóc xõa bên vai. Lúc Cố Trình đẩy cửa bước

vào, vừa hay thấy cô đang nghiêng đầu, cần cổ thon dài, ánh sáng lướt qua gò

má trắng trẻo mềm mại của cô. Cố Trình cụp mắt, tiện tay chốt cửa lại, bước vài

bước đến ngồi xuống đối diện cô.

Anh thấy cô gái để lộ vẻ mặt sững sờ, đôi mắt đào hoa vô thức mở to. Khóe môi

Cố Trình không tự chủ được mà nhếch lên, nhưng ngay giây sau anh đã mím chặt

môi, lấy lại vẻ nghiêm nghị, đặt chiếc mũ quân trang lên bàn.

Cố Trình lấy ra một bản tài liệu giấy, mở ra, đẩy về phía trước rồi thản nhiên nói:

“Cố Trình, đây là thông tin cá nhân của tôi”

“Tần Dao, hồ sơ của tôi chắc hẳn anh đã xem qua rồi”

Tần Dao nở một nụ cười gượng gạo, bàn tay phải của cô như đang đánh đàn

piano, từ từ tiến về phía bản tài liệu, kẹp lấy nó rồi nhanh như chớp thu về như

bạch tuộc quấn lấy con mồi.

Cúi đầu lướt nhanh qua lý lịch cá nhân của Cố Trình, Tần Dao không khỏi tặc

lưỡi. Thầm nghĩ gã này đúng là “nhân viên ưu tú hạng nhất” của cái “công ty tàu

cá” nào đó. So với cậu em Cố Trình trong tưởng tượng của cô thì cách xa nhau cả

một cái eo biển Quỳnh Châu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.