Thập Niên 70: Cô Bạn Thân Cực Phẩm Của Nữ Phụ Trong Văn Niên Đại

Chương 29



—— Toàn là phân chim.

Phân chim dày đặc như quân nguyên.

Cao Kiến Quốc từng không may bị dính vài lần, phòng không nổi, có lẽ vì lúc này

cảm thấy “đại nạn không chết ắt có hậu phúc”, nên nhìn mấy con hải âu trước

mắt cũng thấy thuận mắt hơn hẳn.

“Không nhìn trúng?” Giọng Cố Trình cao lên vài phần, nói xong chính anh cũng

nhận ra sự vui mừng không thể che giấu trong lời nói, giây tiếp theo liền mím chặt

môi, quay đầu nhìn lũ chim biển phía xa.

Đội trưởng Cố ơi, không xong rồi!

Cố Trình thầm sỉ vả bản thân, có gì đáng để vui mừng chứ, sao mà hèn thế không

biết. Anh cắn mạnh vào môi một cái, dù đau nhưng vẫn không tự chủ được mà

nhếch môi cười.

“Không nhìn trúng, tôi đoán Tiểu Tần vẫn còn trẻ quá, cô bé mới mười tám tuổi,

không vội, cũng chưa trải sự đời. Lại còn là con gái thành phố, chứ con gái ở quê

mười tám tuổi là lớn rồi, tính tuổi mụ cũng hai mươi rồi chứ đùa, ở làng là bắt đầu

xem mắt, có người đã làm mẹ rồi. Tiểu Tần cũng giống Bảo Trân lớn lên ở thành

phố, giờ này vẫn thấy mình còn nhỏ, không vội tìm đối tượng, thành phố cổ vũ kết

hôn muộn mà”

Cao Kiến Quốc cứ thế lẩm bẩm một mình, chẳng để ý đến phản ứng của Cố

Trình. Mà Đội trưởng Cố thì có thể có phản ứng gì chứ? Ước chừng nghe một lúc

là thấy phiền ngay thôi.

Chỉ có vị đội phó đứng trên đài quan sát đằng xa, tay cầm ống nhòm, tình cờ bắt

gặp nụ cười trên mặt Cố Trình mà mắt muốn lồi ra ngoài, suýt chút nữa thì cầm

không vững cái ống nhòm. Đến lúc nhìn lại thì đã không thấy gì nữa, cứ như cảnh

tượng vừa rồi chỉ là ảo giác.

Cố Trình đã nhận ra ánh mắt đó, lạnh lùng liếc qua một cái, đội phó ho khan một

tiếng, không dám nhìn thêm.

“Cái cô Tiểu Tần này nếu mà hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi thì chắc là phải sốt

sắng rồi, gặp được đối tượng kết hôn tốt như bác sĩ Hà mà không biết giữ lấy

sao?”

“Mấy cô gái trẻ ấy mà, vẫn cứ thích mấy anh chàng mồm mép tép nhảy, biết nói

lời đường mật. Ở làng tôi có một chị rất đẹp, hồi trẻ có anh chàng lêu lổng trong

làng hát hay lắm, chị ấy đi qua là anh ta lại hát mấy câu tình tứ, biết rõ nhà anh ta

nghèo rớt mồng tơi mà chị ấy vẫn đâm đầu vào gả cho, một túp lều tranh hai trái

tim vàng. rốt cuộc cũng chẳng sống sung sướng gì”

Cao Kiến Quốc chép miệng cảm thán vài câu, vài con chim bay qua trên đầu, anh

nói tiếp: “Vẫn là kiểu đàn ông như bác sĩ Hà, đến tận nhà tôi nấu cơm mới đáng

sợ, phụ nữ nào mà cưỡng lại được kiểu đó chứ, vợ tôi giờ ngày nào cũng nói tốt

về anh ta trước mặt Tiểu Tần”

“Ơ kìa, Đội trưởng Cố, xem tôi này — sao hôm nay lại lôi mấy chuyện này ra nói

với anh nhỉ” Cao Kiến Quốc nói xong mới sực nhận ra người bên cạnh là Cố

Trình, sợ anh đã nghe đến phát ngán rồi, chẳng qua vì lịch sự nên không ngắt lời

thôi.

Cố Trình trầm ngâm: “Ồ, tôi nhớ rồi”

Cao Kiến Quốc ngẩn ra: “?”

Cố Trình liếc anh ta một cái, bình thản khoanh tay, thản nhiên nói: “Sẽ lưu tâm

giúp anh”

van-nien-dai/chuong-29.html]

Chương 15

Nước biển cuộn sóng, vầng mặt trời như lòng đỏ trứng vịt hiện ra, chẳng mấy

chốc trời đã sáng rực, bãi cát vàng óng ánh. Bình minh trên đảo luôn đến sớm,

Tần Dao từ lúc lên đảo chưa bao giờ luyến tiếc cái chăn ấm nệm êm.

Cô dậy sớm, đồ đạc đã thu xếp xong từ tối qua, thực ra cũng chẳng có gì nhiều.

Cô đi tham gia tập huấn y tá, quần áo và đồ dùng sinh hoạt đều được cấp phát,

chỉ cần vác người không đi là được.

Trần Bảo Trân rất luyến tiếc, Tần Dao đi tập huấn ít nhất cũng phải hai ba tháng,

cô cũng phải cách một thời gian mới được đi thăm một lần. Rõ ràng đều ở trên

đảo, vậy mà chồng cô là Cao Kiến Quốc, rồi bạn thân Tần Dao, đều phải vài ngày

mới gặp mặt một lần, thật là ấm ức!

Tần Dao theo đại quân đến bệnh viện lấy phiếu khám sức khỏe. Y tá trưởng Cát

thấy cô liền kéo ra một góc, ôn tồn dặn dò: “Huấn luyện khổ lắm, rèn luyện thể lực

tuy không bằng tân binh nhưng các cháu còn có cả tiết học y tế, hai thứ đi đôi với

nhau, ngoài mệt mỏi về thể xác còn có cả sự vất vả về tinh thần nữa, lịch trình

xếp dày đặc quá. Nếu cháu chịu không nổi thì rút lui cũng không sao đâu”

“Bác sĩ Hà hôm qua còn hỏi thăm cháu đấy, nếu cháu gả cho bác sĩ Hà thì cháu là

người nhà quân nhân, đợi khi nào có chỗ trống sẽ sắp xếp cho cháu một vị trí

hành chính trong bệnh viện”

Cát Vân Hà nói những lời này, trong lòng đã đinh ninh Tần Dao không kiên trì nổi,

có cách nhẹ nhàng hơn tội gì phải đi chịu khổ.

Tần Dao lắc đầu: “Y tá trưởng Cát, cháu sẽ kiên trì đến cùng, bác cứ đợi gặp lại

cháu ở bệnh viện nhé”

Y tá trưởng Cát lộ vẻ ngạc nhiên. Cô gái trẻ trước mắt vẫn mang dáng vẻ mập

mạp trắng trẻo đầy đặn, nhưng lại gầy hơn trước một chút, đôi má trắng mềm

mang theo sắc hồng nhạt, trông rất nhuận sắc và xinh đẹp. Cứ ngỡ cô là kiểu

người kiêu kỳ không chịu được khổ, chắc mệt vài ngày là sẽ khóc lóc đòi về với

bố mẹ, nhưng lúc này sự kiên định và không sợ hãi trong mắt cô khiến y tá trưởng

Cát như nhìn thấy một thiếu nữ đang hiên ngang cưỡi ngựa vung roi.

Cô bé này lặn lội nghìn dặm lên đảo thăm bạn, chẳng phải là để tìm đối tượng tốt

sao? Sao giờ lại một lòng một dạ đâm đầu vào công việc thế này?

Tần Dao nộp phiếu khám sức khỏe xong, theo một nhóm các cô gái trẻ lên xe vào

ký túc xá tập thể. Cái ký túc xá này rộng bằng một lớp học, bày hơn mười chiếc

giường tầng nối liền nhau, có thể ngủ được hơn ba mươi người, toàn là những cô

gái trẻ. Đợt này có hai mươi sáu người, còn thừa mấy chiếc giường trống dùng để

chất hành lý.

Chẳng bao lâu sau, một người phụ nữ nghiêm nghị mặc quân phục bước vào, tầm

hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, là giáo quan của họ, họ Lý. Chị vào nhấn mạnh

rằng giường trống không được để đồ đạc bừa bãi, trừ những thứ cần thiết, hành

lý khác đều phải khóa vào một căn phòng khác. Tuy họ không phải nữ binh nhưng

phải tham gia huấn luyện như nữ binh trong một thời gian.

Tần Dao chọn một chiếc giường tầng trên ở giữa. Giường bên cạnh là một cô gái

tóc ngắn mặc áo kẻ sọc, mặt hình thoi, dáng người không cao, đen và gầy, cô ấy

chủ động chào Tần Dao: “Cậu cũng ở trên đảo à? Da cậu trắng thật đấy”

“Mình không phải người trên đảo, mình từ miền Bắc tới”

Da Tần Dao quá trắng, Chu Tinh Tinh đưa cánh tay qua đặt cạnh tay cô, sự chênh

lệch màu da cực kỳ ấn tượng.

“Tần Dao”

“Chu Tinh Tinh”

Hai người trao đổi tên tuổi, thu xếp đồ đạc xong định rủ nhau đi ăn cơm ở nhà ăn.

Chu Tinh Tinh lớn lên trên đảo, bố mẹ làm kỹ thuật ở vườn cao su, cô ấy là một

cô gái khá cởi mở, bằng tuổi Tần Dao.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.