“Được, ngươi để ta suy nghĩ thật kỹ” Nói xong, liền nhanh chân rời đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Ba mẹ con, thay quần áo sạch sẽ, liền hướng trên trấn
đi sớm.
Việt Dương trấn cùng Chu Gia thôn ở giữa, mất một canh giờ lộ trình, lúc ba
người đến trên trấn, thời gian còn sớm, trước đi mua vài loại đồ ăn.
“Đi…… Đi nha……”
Chu Kiều Kiều đi tới, bên cạnh không có ai, sau lưng truyền đến giọng của
Miên Miên.
Nàng quay đầu, liền thấy Nam Nhi nhìn chằm chằm một nơi, không chịu đi.
Chu Kiều Kiều theo ánh mắt nàng nhìn lại, liền thấy Trương Hoài Ân cùng lão
thái thái hai mẹ con đang ngồi trước gian hàng mì dương xuân, họ đang ăn mì.
Trương Hoài Ân trên người vẫn mặc bộ quần áo đã mặc ba ngày trước, chỉ là
mắt hắn có hai quầng mắt thâm đen, làn da ố vàng, nhìn liền biết là không
được nghỉ ngơi tốt.
Lão thái thái cùng Trương Hoài Ân vẻ mặt một dạng giống nhau.
“Cha…… Tổ mẫu……”
Nam Nhi nhiều ngày không gặp bọn họ, nhịn không được hô một tiếng.
Một tiếng này, cũng làm cho hai người đang vùi đầu ăn mì lập tức ngẩng đầu
lên.
Chỉ một cái chớp mắt, Trương Hoài Ân trên mặt lập tức hiện lên vẻ hận ý sâu
đậm.
Hắn dùng lực để đũa xuống, bước một bước lớn đi đến bên cạnh Nam Nhi, tay
nâng lên.
Chu Kiều Kiều lúc thấy tay hắn đặt trước người Nam Nhi, ngay lập tức kéo Nam
Nhi ra, làm bàn tay Trương Hoài Ân rơi vào khoảng không.
Trương Hoài Ân phẫn nộ chỉ ngón tay vào Chu Kiều Kiều, “Chu Kiều Kiều, ngươi
tiện nhân này, ngươi dám cùng ta đối nghịch?!”
Tuyền Lê
Chu Kiều Kiều che chở hai đứa bé sau lưng, đem túi đồ ăn đặt vào trong tay
Miên Miên.
“Trương Hoài Ân, ngươi dựa vào cái gì mà đánh hài tử!”
sau-san-manh-thu/chuong-30.html]
Trương Hoài Ân cả giận nói, “Trên người các nàng chảy dòng máu của ta, ta
muốn đánh thì đánh, lăn đi!”
Tên kia nói sự việc hắn mua chức quan đã bị đưa lên trước mặt Huyện lão gia,
về sau hắn muốn mua quan là không còn cơ hội nữa, tên kia mới gọi hắn đến,
trả lại hắn một nửa tiền mua quan.
Hắn vốn có một thân lửa giận không chỗ phát tiết, bây giờ nhìn thấy hai đứa
bé, tự nhiên muốn lấy hai đứa hài tử ra trút giận.
Về phần tại sao không đánh Chu Kiều Kiều…… bởi vì bọn hắn đã hòa ly, dựa
theo luật pháp Đại Tề, hắn đánh Chu Kiều Kiều, liền coi như phạm pháp.
Hắn không dám phạm pháp, nhưng đánh con của mình thì không có phạm
pháp.
Chu Kiều Kiều hừ lạnh, “Các nàng hiện tại không có quan hệ gì với ngươi, ngươi
nếu dám đụng các nàng dù là một cọng tóc, ta liền cáo trạng đến huyện nha!”
Trương Hoài Ân thở hổn hển hai vai run rẩy, nghĩ đến cái mông của mình đến
bây giờ vẫn còn đau nhức, hắn cũng không dám động thủ.
Lúc này, người vây xem cũng càng ngày càng nhiều.
Nhao nhao đối với Trương Hoài Ân chỉ trỏ, nói hắn ức hiếp hai đứa bé.
Trương Hoài Ân cảm thấy mất hết mặt mũi.
Lúc này, lão thái thái đôi mắt xoay chuyển, tiến lên phía trước, trực tiếp quỳ gối
trước mặt Chu Kiều Kiều.
Lão thái thái khóc òa lên nước mắt nước mũi tèm lem.
“Kiều Kiều, ta biết con trai ta không nên vì ngươi trộm đồ liền bỏ ngươi, nhưng
ngươi cũng không nên trước khi đi còn đem đồ nhà chúng tôi trộm sạch sành
sanh, hại chúng tôi ngay cả ngủ cũng không có giường, tắm giặt cũng không
có quần áo để thay.
Ta van cầu ngươi, ngươi liền bỏ qua cho chúng tôi đi, đem 10 lượng bạc còn
sót lại trong nhà trả cho chúng tôi đi, nhi tử ngươi đọc sách cũng cần có bạc
nha”
Người vây xem nghe tới lão thái thái nói lời này, tinh thần trượng nghĩa lập tức
sôi trào lên, nhao nhao đem kẻ đầu sỏ là Chu Kiều Kiều chỉ trích.
Chu Kiều Kiều tức đến nở nụ cười, lão thái thái này, mấy ngày trước vu cáo
nàng trộm cắp thất bại, bây giờ còn muốn lừa bịp nàng mười lượng bạc.
Thật sự là da mặt đủ dày nha.
Cũng được, nàng liền để bà ta nhìn kỹ, cái gì gọi là ‘đừng trộm gà không được
còn mất nắm gạo’.
Chu Kiều Kiều chịu đựng những lời chỉ trích của đám người, đối diện thẳng ánh
mắt của lão thái thái, “Lão thái thái là muốn ta trả cho bà mười lượng bạc?”
“Chúng mình huấn luyện cùng đám nữ binh, ngay bên cạnh là nam binh. Tuy phân
chia ranh giới rõ ràng nhưng vẫn nhìn thấy được đấy, đủ mọi vùng miền luôn,
mình thấy có mấy anh vừa cao vừa tuấn tú lắm”
Chu Tinh Tinh nhỏ giọng thì thầm với Tần Dao. Con gái chưa chồng mà, lúc nào
chẳng vô thức để mắt đến mấy anh chàng đẹp trai.
Đến nhà ăn lấy cơm, Tần Dao gặp Điền Thục Vân ở đó, cô ta thế mà cũng đăng
ký đi làm y tá. Điền Thục Vân thấy cô thì hừ một tiếng, chẳng thèm chào hỏi.
Ăn cơm xong, họ đều được phát hai bộ quần áo mới, đồng phục tập luyện thủy
binh màu xanh trắng. Quần xanh, áo trắng tinh, cổ áo và hai bên tay áo có sọc
xanh trắng, mũ cũng trên trắng dưới xanh, phối với thắt lưng da màu nâu, mặc
vào trông người rất tinh anh.
“Quần áo rộng quá, thùng thình hết cả”
Trong lúc các cô gái khác đều cảm thán quần áo rộng, Tần Dao đã im lặng mặc
xong, đội mũ lên, hai bím tóc rủ trước ngực. Đôi mày thanh mảnh, đôi mắt đào
hoa trong veo, môi đỏ rực, mặc bộ đồ này vào mang theo hơi hướm anh khí của
thiếu niên, khiến người ta không thể rời mắt.
“Tần Dao, cậu, cậu xinh quá” Chu Tinh Tinh ngây người nhìn cô. Bộ quần áo rộng
thùng thình đã che bớt vóc dáng, gương mặt Tần Dao đầy đặn căng mọng, đẹp
đến không ngờ.
Những cô gái khác trong ký túc xá cũng đều dồn ánh mắt vào Tần Dao.
“Cô ấy trắng thật đấy”
“Mập quá, tay chân thô thật, cái cánh tay vừa trắng vừa to kia chắc bằng hai cái
của mình cộng lại”
“Là tại cậu gầy quá thì có!”
Giáo quan Lý khi thấy Tần Dao thì nhíu mày, cái bộ dạng này nhìn là biết không
chịu được khổ, bắt đầu huấn luyện thật không biết sẽ giở quẻ gì, phải nhìn chằm
chằm mới được.
Những ngày tập luyện rất thanh khổ. Sáng sớm trời còn chưa sáng đã phải dậy
tập hợp chạy bộ năm cây số đầy ám ảnh, rồi đứng nghiêm, đi đều bước. Đợi đến
lúc mặt trời lên cao, nắng gắt thì quay về trong nhà lên lớp. Dưới cái nắng gắt
trên đảo không thể đứng lâu được, có khi mất mạng như chơi.
Họ còn phải nuôi lợn, trồng rau.
Một tuần trôi qua, Tần Dao không chỉ gầy đi một vòng mà thịt trên người cũng săn
chắc lại, cứ như đang ở trong trại tập trung giảm cân vậy. Trần Bảo Trân có đến
thăm cô một lần, mang theo rất nhiều đồ ăn ngon, Tần Dao chia bớt cho mấy
người nhóm Chu Tinh Tinh.
Tần Dao không thấy khổ, cô dự định nhân một hai tháng này nghiến răng mà gầy
xuống, gầy đi như thế này mới không khiến người khác thấy đột ngột. Trước đây
lúc ở bên Trần Bảo Trân, vì có bàn tay vàng hệ thống hảo cảm, cô ăn chẳng ít mà
người cứ gầy dần, đã khiến mọi người xung quanh nghi ngờ rồi. Dùng bàn tay
vàng để gầy đi thì thoải mái thật đấy, nhưng cũng quá gây chú ý.
“Tần Dao, đi lối này, chúng mình đi xem nam binh chạy bộ”
Chu Tinh Tinh kéo Tần Dao đi xem nam binh huấn luyện. Buổi chập tối, mặt trời
lặn một nửa xuống biển, các nam binh chạy ngược chiều hoàng hôn, ánh kim sa
vương lên người họ trông uy nghiêm như những bức tượng thần. Những anh
chàng trẻ tuổi này mới chỉ mười bảy mười tám tuổi, để tóc húi cua, phải nói là rất
bổ mắt.
“Các cô nhìn cái gì mà nhìn? Cũng muốn đi lính à?” Hai nữ vệ sinh viên hếch cằm
đi ngang qua họ, thần sắc mang theo vài phần kiêu ngạo.
Thời buổi này đi lính là chuyện không hề dễ dàng, phải có chỉ tiêu, gia thế tốt, mà
phân về hải quân lại càng khó hơn. Các nữ vệ sinh viên cùng huấn luyện với đội y
tá ngoài biên chế của Tần Dao, nhưng dù sao cũng khác biệt.
van-nien-dai/chuong-30.html]
Đội y tá ngoài biên chế này tương đương với nhân viên thời vụ do bệnh viện lớn
đào tạo, còn các nữ vệ sinh viên là biên chế chính thức, sau khi huấn luyện xong
sẽ được phân về các đại đội. Vì vậy họ luôn có vẻ kiêu ngạo, coi mình cao hơn
người của đội y tá một bậc.
Chu Tinh Tinh định cãi lại, Tần Dao kéo cô ấy lại. Đợi hai người kia đi khuất, Chu
Tinh Tinh bực bội: “Có gì mà hếch mặt lên chứ”
“Đúng thế, chúng mình thế này cũng tốt mà, biết đâu họ còn đang ghen tị với
chúng mình ấy”
Chu Tinh Tinh ngẩn ra: “Hả, tại sao?”
“Huấn luyện xong chúng mình về bệnh viện quân y đi làm, còn họ chẳng biết sẽ bị
phân đi đâu đâu” Tần Dao hiện tại chưa có chí hướng gì cao xa, cứ kiếm lấy một
công việc trên đảo cái đã, làm nhân viên thời vụ cũng được, đãi ngộ kém một chút
nhưng đi lại tự do hơn.
Chu Tinh Tinh nói nhỏ vào tai cô: “Nghe bảo tổng giáo quan bên nam binh đẹp trai
lắm, vẫn chưa kết hôn đâu, mình cũng muốn gặp tổng giáo quan một lần”
“Mấy cô kia vòng qua đây chắc cũng muốn gặp tổng giáo quan đấy”
“Cậu bảo chúng mình có tình cờ gặp được không?”
Tần Dao lắc đầu: “Đã làm đến chức tổng giáo quan rồi thì chắc cũng già rồi, mình
không thích mấy ông chú già dặn đâu”
Chu Tinh Tinh: “Cậu không thấy đàn ông chín chắn mới có sức hút à?”
Tần Dao: “Mình thích người nào gọi mình là chị cơ”
“Trời ạ, Tần Dao cậu bao nhiêu tuổi chứ, đòi người ta gọi bằng chị, đúng là muốn
chết mà, mấy cái cậu nhóc vắt mũi chưa sạch đó có gì hay”
Tần Dao tặc lưỡi: “Cậu nhìn cái anh chàng cao to đang chạy đằng kia kìa, biết
đâu người ta mới có mười sáu mười bảy tuổi thôi”
Tuổi tác đàn ông không thể phán đoán qua vẻ ngoài được, giống như trước khi
xuyên không cô từng thấy cậu bé mười ba tuổi thất tình đi khám khoa nhi, còn sau
khi xuyên không cô lại nhầm thịt bò già thành sói con. Đồng chí Tần Dao trong
lòng không chịu thừa nhận mình mắt kém, tất cả là tại Đội trưởng Cố diễn sâu quá
mà thôi.
Mấy anh chàng đẹp trai đều nộp mình cho quốc gia hết rồi.
Tần Dao và Chu Tinh Tinh đi dạo một vòng, thấy đủ kiểu nam tân binh cao thấp
béo gầy, không thiếu người tuấn tú, nhưng đúng như Chu Tinh Tinh nói, trẻ quá,
cao mét tám mà trông vẫn như cậu nhóc vắt mũi chưa sạch. Chẳng có cái chất
“sói con” gì cả, nếu nói về cực phẩm thì vẫn phải là cái người gặp hôm đó. mới
đúng gu lý tưởng trong lòng cô.
Chu Tinh Tinh: “Giá mà gặp được tổng giáo quan thì tốt biết mấy”
Tần Dao tán thành gật đầu. Cô đúng là cũng tò mò xem vị tổng giáo quan “ông
chú chín chắn quyến rũ” trong miệng họ trông như thế nào.
Thế nhưng đến ngày hôm sau khi gặp được người thật, Tần Dao chỉ hận không
thể kéo thấp cái mũ xuống để nhìn mũi chân.
“Ngẩng đầu ưỡn ngực, Tần Dao, cô làm sao thế?” Giáo quan Lý gọi đích danh tên
cô.