“Thành lập chi hội và ‘không cho phép người nước ngoài vào’ đâu có mâu
thuẫn gì nhau!” Mục Lan nói, “Hội viên của chúng ta đều là người trong nước
cả mà”
Mọi người: “”
Mục Lan lại vỗ tay để khích lệ sĩ khí: “Được rồi, tôn chỉ của Hội hữu nghị Trung
– Xô là phát triển quan hệ hữu nghị giữa hai nước, tăng cường liên kết văn hóa
và kinh tế. Cấp trên phê chuẩn cho phố Quang Minh thành lập chi hội là thể
hiện sự coi trọng và khẳng định đối với công tác của chúng ta”
“Trước khi chi hội thành lập, cần tổ chức một ban chuẩn bị. Văn phòng đường
phố, đồn công an và các ủy ban dân cư đều phải cử người tham gia. Tôi và đồn
trưởng Lưu lần lượt là trưởng ban và phó ban. Đơn vị mình cần thêm hai người
nữa, có đồng chí nào tự nguyện gia nhập ban chuẩn bị không?”
Những người có thâm niên như dì Phượng và Ngụy Trân vốn chẳng còn mặn
mà gì với các loại hội nhóm hay tổ chức, đương nhiên sẽ không tranh giành
việc ở ban chuẩn bị làm gì. Lực lượng nòng cốt làm việc vẫn phải dựa vào
người mới.
Vì thế, sau khi Chủ nhiệm Mục dứt lời, chỉ có bốn đồng chí mới giơ tay.
Mục Lan cười nói: “Vẫn cứ là các đồng chí trẻ năng nổ! Công việc của ban
chuẩn bị không nhiều lắm, chúng ta chọn lấy hai người thôi, tốt nhất là biết
một chút tiếng Nga để tiện biên dịch tài liệu này nọ”
Nghe vậy, Trần Thái Hà và Lưu Kim Bảo liền hạ tay xuống. Trần Thái Hà đi học
ở nông thôn, dưới đó căn bản không mở lớp tiếng Nga. Lưu Kim Bảo tuy có học
qua nhưng thành tích cũng bình thường, thật sự bắt dịch tài liệu thì e là sẽ lộ
cái dốt ngay.
“Được, vậy Tiểu Diệp và Trang Đình gia nhập ban chuẩn bị nhé. Đúng rồi, tiếng
Nga của hai đứa thế nào? Tôi và đồn trưởng Lưu đều không biết chữ bẻ đôi,
đến lúc có việc biên dịch là trông cậy cả vào hai đứa đấy!”
Trang Đình không chút khiêm tốn: “Điểm tiếng Nga của tôi chưa bao giờ dưới
90.”
Diệp Mãn Chi nói dõng dạc: “Nếu không phải kết quả khám sức khỏe bị người
ta tráo đổi, giờ này tôi đã đi Liên Xô du học rồi”
Hội hữu nghị Trung – Xô là tổ chức quần chúng “hot” nhất thời bấy giờ. Chị cả,
anh Ba và Lâm Thanh Mai đều là hội viên. Mỗi khi ra ngoài, cài một chiếc huy
hiệu trước ngực trông oai phong lắm. Nàng gia nhập ban chuẩn bị trước,
ngày trở thành hội viên chính thức chắc cũng không còn xa!
Công việc lại có thêm một chút khởi sắc nhỏ khiến Diệp Mãn Chi cảm thấy rất
vui. Trước khi tan làm, nàng gọi điện cho chị cả ở đoàn kịch, lúc đi ngang qua
cửa hàng thực phẩm phụ lại vào mua một cây xúc xích bột để lão Diệp đưa
cay.
Thế nhưng khi vừa ôm túi hăm hở chạy vào nhà, nàng đã nhạy bén nhận ra
không khí gia đình có gì đó không ổn. Chị dâu Bốn đang cúi đầu ngồi trên ghế
đẩu, hình như còn vừa mới khóc xong.
“Chị dâu, chị sao thế?” Diệp Mãn Chi để lộ một đoạn xúc xích ra ngoài: “Em
đặc biệt mua xúc xích đây, ăn chung chút không?”
Chị dâu Bốn không thèm để ý đến nàng, hậm hực quay lưng đi.
“Chị cãi nhau với anh Tư à?”
“Anh có đụng chạm gì đến cô ấy đâu, chuyện này không đổ lên đầu anh được”
Diệp Mãn Chi cứ ngỡ là vợ chồng anh Tư xích mích, khuyên can vài câu rồi
định về phòng nghỉ ngơi, đợi lão Diệp đi làm về ăn cơm. Ở cơ quan nhìn nhiều
rồi nên chuyện vợ chồng cãi nhau nàng cũng chẳng thiết tha can thiệp nữa.
Ai ngờ nàng vừa định rời đi, chị dâu Bốn bỗng quay ngoắt lại, nắm lấy cánh tay
nàng hỏi: “Lai Nha, chị hỏi em, rốt cuộc em có nhận anh Tư em không?”
“Chị nói gì lạ vậy? Sao lại không nhận anh trai ruột chứ?”
“Thế sao lúc em lo cho lão Ngũ cái sân to đùng như thế, lại chẳng biết nghĩ
cho anh Tư em một chút?” Thẩm Lượng Muội quẹt nước mắt nói: “Anh Tư anh
Năm đều là anh ruột cả mà? Lúc em đi tuần ở bãi tha ma, chẳng phải anh Tư
em đi cùng bảo vệ em sao? Thế mà có chuyện tốt, sao em chẳng bao giờ nghĩ
đến anh Tư?”
Diệp Mãn Chi thầm nghĩ, chuyện cái nhà cuối cùng cũng không giấu được, vẫn
là bị lộ tin tức rồi. Nàng ngạc nhiên hỏi: “Chị dâu, chị với anh Tư muốn dọn ra
ngoài ở ạ? Sao trước đây em chưa nghe chị nhắc tới nhỉ?”
“Mạch Đa ngày một lớn rồi, chị với anh Tư không thể cứ để nó cho bà nội trông
mãi được”
“Cũng đúng” Diệp Mãn Chi gật đầu.
Hồi trước anh Năm ở ngõ Nguyệt Nha thì không thấy chị dâu Bốn có ý kiến gì,
giờ anh dọn đến khu quán trọ cũ, chị lại nảy sinh tâm tư. Chắc chắn là nhắm
trúng căn nhà ở khu đó rồi.
“Chị dâu, sao anh chị lại muốn dọn ra ngoài thế? Ở nhà không phải trả tiền
thuê, ăn uống cũng là của bố, một khi dọn ra là phải giống anh Năm, tự lực
cánh sinh hoàn toàn đấy. Nhưng nếu anh chị thật sự muốn dọn ra, em có thể
đến phòng quản lý nhà đất hỏi giúp”
Chưa đợi Thẩm Lượng Muội trả lời, Thường Nguyệt Nga đã vén rèm bước từ
trong buồng ra.
“Hỏi han cái gì? Người ta là muốn dọn đến chỗ thằng Năm, ở chung với nó
đấy!”
Thẩm Lượng Muội không phục nói: “Chúng con có phải không trả tiền đâu, một
tháng trả hai đồng không được ạ? Với lại, con còn có thể giặt giũ nấu cơm, lão
Ngũ về nhà là có cơm dẻo canh ngọt ăn ngay, có gì không tốt?”
33.html]
Diệp Mãn Chi thầm tính toán, hai đồng chỉ là tiền thuê nhà. Còn tiền ăn uống
tính sao? Bên anh Tư là cả nhà ba người, bên anh Năm chỉ có một mình. Nàng
quay sang hỏi anh Tư: “Anh, anh cũng muốn dọn đến ở với anh Năm à?”
“Muốn chứ!” Anh Tư gật đầu ráo hoảnh: “Ở nhà rộng vẫn hơn là rúc trong cái
phòng khách nhỏ xíu này chứ? Đến lúc đó anh ra ngoài kiếm đại việc gì đó, chị
dâu em lo việc nhà, thế là cuộc sống ổn định ngay thôi!”
Thường Nguyệt Nga mắt bốc lửa, cuộc sống của anh chị ổn định rồi thế còn
thằng Năm nhà tôi tính sao? Bà đang định cãi lý với vợ chồng thằng Tư thì
Diệp Mãn Chi đã bước lên một bước chắn trước mặt bà.
“Chị dâu, chị muốn dọn đi em không phản đối, chỉ cần anh Năm đồng ý là
được. Chị biết nấu cơm làm việc nhà cũng coi như là giúp anh Năm một tay.
Thế nhưng,” Diệp Mãn Chi cau mày nói: “Chị định sau này chỉ ở nhà làm việc
nhà với trông con thôi thật à?”
Thẩm Lượng Muội lông mi còn vương nước mắt: “Không làm việc nhà trông
con thì còn làm được cái gì nữa?”
“Ây, thế thì thôi vậy” Diệp Mãn Chi tiếc nuối nói: “Em vừa mới liên lạc với chị cả
xong, thợ trang điểm ở đoàn kịch của chị ấy có thể nhận học việc, tuy không
có lương nhưng học được cái nghề. Em còn đang định giới thiệu chị đến đoàn
kịch làm học trò đây! Sau này thạo nghề rồi, có khi còn được vào tiệm cắt tóc,
hiệu ảnh làm thợ chính cũng nên”
Thẩm Lượng Muội hết khóc, chớp mắt hỏi: “Em gái, em nói thật đấy à? Chị
không đi học cũng có thể đi làm học trò được sao?”
“Trang điểm, cắt tóc, chỉ cần chị nhìn được, nghe được, tay đủ khéo là được. Ai
thèm quản chị có biết chữ hay không!”
“”
Nhìn ba khuôn mặt sững sờ y hệt nhau, Diệp Mãn Chi có chút đắc ý nghĩ: Giữ
gìn hòa khí gia đình vẫn phải trông cậy vào mình, cái nhà này không có mình
đúng là không xong mà!
Chương 19: Ngô Tranh Vinh: Tiểu Diệp đứa trẻ này luôn.
Hồi anh Tư kết hôn, Diệp Mãn Chi vẫn còn học tiểu học. Trong ấn tượng của
nàng, chị dâu Bốn cũng giống như Thường Nguyệt Nga, đều là những người chỉ
ở nhà nội trợ, không cần ra ngoài làm việc. Vì dạo gần đây tiếp xúc nhiều với
Trịnh Đông Muội, cái tên tương đồng của hai người khiến nàng chợt nhận ra
hoàn cảnh của chị dâu Bốn và Trịnh Đông Muội thực ra khá giống nhau. Nàng
đến cả việc của người ngoài còn tận tâm tìm giúp, thì đến lượt chị dâu nhà
mình, đương nhiên cũng phải kéo một tay. Cho nên khi gọi điện thoại, nàng đã
nhờ chị cả giữ giúp hai suất học việc. Nếu chị dâu Bốn cũng muốn bước ra
khỏi nhà, thì đây chính là một cơ hội rất tốt.
Thế nhưng, sau cơn phấn khích ban đầu, Thẩm Lượng Muội lại nhanh chóng
lấy lại vẻ trầm lặng, ấp úng nói: “Lai Nha, chị chưa bao giờ trang điểm cả, cắt
tóc cũng chỉ mới hớt đầu đinh cho Mạch Đa thôi, ngộ nhỡ học không được thì
sao?”
“Học không được thì về thôi. Nếu ai cũng học được thì chẳng phải ai cũng làm
thợ trang điểm hết rồi sao! Dù sao cũng không tốn tiền, chị sợ cái gì?”
Thẩm Lượng Muội lòng dạ râm ran: “Vậy hay là chị cứ đi thử xem?”
“Vâng, cứ thử đi, không được thì về”
Thẩm Lượng Muội chưa bao giờ được đi học tử tế, cũng chưa từng ra ngoài
làm việc, đột nhiên có một cơ hội làm học trò khiến chị nhất thời đứng ngồi
không yên. Nếu thật sự thành nghề, sau này chị có phải cũng sẽ trở thành thợ
chính không? Chị còn định hỏi xem đi học việc thì cần mang theo đồ gì, mặc
quần áo ra sao.
Thế nhưng, cánh cửa lớn bên ngoài đột nhiên bị đẩy ra, Diệp Lai Nha còn
nhanh nhẹn hơn cả Diệp Lê Hoa, “vèo” một cái đã lao tới.
“Bố, cuối cùng bố cũng về rồi!”
Diệp Thủ Tín hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Anh Tư lại gây chuyện rồi! Anh ấy với chị dâu định dọn đến chỗ anh Năm ở!
Mà mỗi tháng chỉ định trả cho anh Năm có hai đồng tiền nhà thôi! Bố, bố mau
mắng anh Tư đi! Anh ấy chỉ nghe lời mỗi bố thôi!”
Vợ chồng anh Tư: “::::::”
Mới nãy còn cười nói giới thiệu công việc, sao lật mặt còn nhanh hơn lật bánh
tráng thế này? Cái tính khí kiểu gì vậy?
Nghe vậy, Diệp Thủ Tín trợn mắt hỏi: “Thằng Tư, mày muốn dọn ra ngoài? Được
thôi, vậy mày đổi cho thằng Năm đi, để thằng Năm về nhà ở, còn mày ra căn
nhà năm đồng một tháng của nó mà ở. Chỉ có hai vợ chồng mày chẳng phải
càng rộng rãi sao!”
“Con nghĩ bên đó có hai phòng, chúng con qua chia sẻ tiền nhà với nó, vợ con
biết nấu cơm, con còn có thể chăm sóc mấy con gà với con lợn của nó, chẳng
phải tốt sao!”
“Mày thấy tốt, thế thằng Năm có thấy tốt không?”
“Có gì mà không tốt, đều là anh em nằm chung một giường lớn lên, ngủ cùng
nhau gần hai mươi năm rồi còn gì!”
Diệp Thủ Tín đá vào mông anh một cái: “Tốt cái con khỉ! Thằng Năm tìm đối
tượng vốn đã khó khăn, vất vả lắm mới đổi được căn nhà ra hồn, mày lại còn
định dắt vợ con qua gây rối! Bản thân mày thì lấy vợ sinh con rồi, sao không
biết nghĩ cho thằng Năm?”
Anh Tư xoa mông định cãi lý nhưng lão Diệp không nghe, rút thắt lưng ra cứ
thế nhắm mông anh mà quất. Anh Tư bị đánh chạy quanh phòng, gào lên:
“Con tôi lớn nhường kia rồi sao bố còn đánh con?”
“Tao thấy mày còn chẳng hiểu chuyện bằng thằng Mạch Đa nữa! Bảo mày tìm
cái việc mà làm thì mày kén cá chọn canh, chẳng muốn làm gì cả. Suốt ngày
chỉ biết nghịch mấy con cá vàng với dế mèn! Xem tao có đánh chết mày
không!”
Thắt lưng quất vào không khí kêu vun vút, Thẩm Lượng Muội sợ đến rùng
mình, nép vào một bên không dám ho he, giả vờ như mình không tồn tại. Diệp
Mãn Chi cũng hơi sợ, rụt cổ về phòng thu dọn tập vẽ. Chuyện của vợ chồng
anh Tư cứ phải để lão Diệp giải quyết, ngộ nhỡ chị dâu học việc không thành,
quay đầu lại vẫn tơ tưởng chuyện ở chung với anh Năm thì mệt.