Điền Thục Vân nghiến răng nói: “Tôi không lấy tiền của cô, nếu tôi trộm tiền thì
trời đánh thánh vật, ai lấy tiền người đó chết cả nhà! Tôi dám thề!”
Thấy Điền Thục Vân nói quyết liệt như vậy, những người xung quanh đều nhìn
nhau ngơ ngác. Có người chuyển ánh mắt sang phía Viên Lê, Viên Lê lắc đầu, nói
theo: “Tôi cũng thề! Tôi chẳng biết gì cả”
Mọi chuyện rơi vào bế tắc. Mất tận năm mươi tệ làm Lý Phương Phương sắp phát
điên, cô kích động xông lên túm lấy cổ áo Điền Thục Vân: “Trả tiền lại cho tôi, cô
trả lại cho tôi, tôi đúng là mù mắt mới coi cô là bạn!”
Lý Phương Phương khóc đến nước mắt nước mũi giàn dụa, Điền Thục Vân thì
giữ chặt tay cô ta, hai người đẩy qua đẩy lại, tình hình lúc đó loạn hết cả lên.
“Đợi đã! Dừng lại, dừng lại hết đi! Phương Phương, tôi có cách tìm lại tiền cho
cô”
Lý Phương Phương và những người khác sững lại, quay đầu nhìn thì phát hiện
người vừa nói là Tần Dao.
Điền Thục Vân thấy Tần Dao thì sắc mặt cực kỳ khó coi. Trước đây cô ta và Tần
Dao vốn chẳng ưa gì nhau, Tần Dao định đến để thừa nước đục thả câu sao?
“Tần Dao! Cô với Lý Phương Phương cùng một phe, các người hợp mưu đổ oan
cho tôi trộm tiền!” Điền Thục Vân tức đến mức mắt nổ đom đóm.
Lý Phương Phương cũng cáu: “Cô trộm tiền rồi còn vừa ăn cướp vừa la làng.
Điền Thục Vân, cô chắc chắn là kẻ trộm chuyên nghiệp, giả vờ tội nghiệp giỏi đến
mức tôi suýt tin là cô không lấy. Chuyện này chỉ mình cô biết, không phải cô thì
chẳng lẽ ma nó lấy?”
“Phương Phương, dẫn tôi vào phòng cô xem thử” Tần Dao tiếp tục lên tiếng. Cô
vừa dùng năng lực nhìn thấu để kiểm tra phòng của Điền Thục Vân, hoàn toàn
không thấy dấu vết của tờ năm mươi tệ đâu.
Điền Thục Vân và cô bạn cùng phòng cũng không dư dả gì, tiền lẻ của cả hai
cộng lại chưa đầy ba mươi tệ.
“Tiền của tôi thật sự bị trộm rồi!”
Đến bên đầu giường Lý Phương Phương, cô ta kéo ngăn kéo ra, rũ cuốn từ điển
cho chìa khóa rơi ra, mở cái khóa bên dưới, nhưng lật tung mọi thứ lên cũng
không thấy bóng dáng tờ năm mươi tệ đâu.
“Tôi nhớ rõ như in mà, tờ năm mươi tệ tôi để ngay đây! Giờ mất rồi! Mất sạch rồi!”
“Phương Phương, cô nghĩ kỹ lại đi!”
Ánh mắt Tần Dao lướt qua tủ đầu giường của Lý Phương Phương rồi chuyển
sang cái tủ phía bên kia. Trong ngăn kéo bên đó, tờ năm mươi tệ đang nằm gọn
lỏn. Cô quay đầu lại, ánh mắt thản nhiên quét qua Viên Lê.
Viên Lê vẫn mang vẻ mặt ngơ ngác như không hiểu chuyện gì, trông cực kỳ vô
tội, đến mức ngay cả Lý Phương Phương cũng chưa từng nghi ngờ cô ấy.
Viên Lê gầy nhỏ, mắt to tròn, khóe miệng có hai lúm đồng tiền, miệng ngọt lại hay
hát nên bình thường quan hệ rất tốt. Trong khi đó, Điền Thục Vân lại hay thêm
mắm dặm muối, gây thù chuốc oán không ít. Hai người họ đứng cạnh nhau, đa số
mọi người đều sẽ mặc định Điền Thục Vân là kẻ trộm.
“Hay là xem thử cái ngăn kéo bên kia đi, biết đâu Phương Phương cô để nhầm
ngăn kéo thì sao?” Tần Dao giơ tay chỉ sang bên cạnh.
Sắc mặt Viên Lê khựng lại một chút.
Lý Phương Phương lắc đầu xua tay: “Tiểu Lê Tử kéo ra cho tôi xem rồi, không có
đâu”
Có người nói: “Trong ngăn kéo cả hai đều không có, chẳng lẽ tiền biết bay à?
Chắc chắn là có đồng phạm giấu đi rồi”
van-nien-dai/chuong-50.html]
“Ai giúp giấu tiền thì tự giác đứng ra đi? Chuyện này mà làm rùm beng lên là phải
khám xét đồ đạc của tất cả mọi người đấy”
Tần Dao đi đến bên tủ đầu giường của Viên Lê, kéo ngăn kéo ra. Viên Lê chạy lon
ton tới, chủ động lấy đồ bên trong ra. Cô ấy còn lật cả tờ báo lót bên dưới lên,
ngoài lớp gỗ thô màu vàng thì chẳng có gì cả.
“Bên trong không có, dưới đáy cũng không có, chị xem cái tủ bên dưới này”
Tần Dao như thuận miệng nói: “Tờ báo của cô gấp tận hai lớp cơ à”
Thời này ván gỗ thô ráp nên nhiều người hay lót một tờ báo dưới đáy ngăn kéo,
và cũng thích giấu đồ dưới báo vì tưởng đó là nơi cực kỳ kín đáo. Một tờ báo quá
to, nếu lót dưới đáy thì hoặc là gấp đôi, hoặc là một lớp đã cắt gọt, các góc sẽ
được gấp nếp ép xuống.
Viên Lê lật tờ báo lên là lớp ván gỗ, nhưng tiền lại được giấu ở giữa hai lớp báo.
Tần Dao kẹp lấy một góc tờ báo, đưa ngón tay vào tách ra: “Hình như bên trong
có tiền”
Tất cả mọi người đều sững sờ. Mặt Viên Lê lập tức cắt không còn giọt máu.
Chương 26
Tiền đã tìm thấy, Viên Lê khóc lóc thảm thiết như mưa sa bão táp. Lý Phương
Phương cầm tiền, thở phào nhẹ nhõm, thấy vậy cũng không nỡ nói gì thêm. Cô
nói với Điền Thục Vân: “Xin lỗi nhé, tôi đã đổ oan cho cô rồi”
Điền Thục Vân lắc đầu. Nếu là bình thường, chắc chắn cô ta sẽ mỉa mai vài câu,
nhưng người giúp cô ta minh oan lại chính là Tần Dao – người mà cô ta vốn chẳng
ưa. Ngay hôm nay thôi, cô ta còn nói xấu Tần Dao với Lý Phương Phương, bảo
cô sớm muộn gì cũng béo lại, giờ thì vừa ngượng vừa hối lỗi.
Nếu không có Tần Dao, mang cái danh trộm cắp thì sau này cô ta chẳng bao giờ
gột rửa được. Với Điền Thục Vân, chuyện này chẳng khác nào “từ cõi chết trở
về”.
Điền Thục Vân nhìn Viên Lê đầy căm tức, đòi báo lên đơn vị, báo cảnh sát, nhưng
Lý Phương Phương lúc này lại mủi lòng, chủ động bao dung: “Tiểu Lê Tử chỉ nhất
thời làm sai thôi, cho cô ấy một cơ hội đi”
Điền Thục Vân hừ một tiếng, quay sang nhìn Tần Dao, ngượng nghịu nói: “Cảm
ơn cô, hôm nay đa phần là nhờ có cô”
Tần Dao lắc đầu: “Tìm ra sự thật là tốt rồi, làm sai thì phải tự gánh chịu hậu quả,
không thể đổ oan cho người khác”
Tần Dao bước ra ngoài. Cố Trình đang đeo khẩu trang đứng ở cửa chứng kiến
toàn bộ sự việc. Mấy cô gái khác không nhận ra anh. Hai người cùng đi xuống
lầu.
Cố Trình nhận ra Điền Thục Vân – người anh từng gặp trên tàu, anh ngạc nhiên
bảo: “Em còn là ‘Tần Bao Công’ cơ à?”
“Chẳng lẽ anh không phải?” Tần Dao tò mò hỏi.
Cố Trình khoanh tay: “Tôi không phải kiểu người thích xem náo nhiệt, càng không
phải hạng người hay giúp đỡ người khác đâu”
Tần Dao bật cười: “Thế chúng mình gặp nhau bằng cách nào?”
“Đội trưởng Cố này, anh nói xem mấy cái cậu em trai nhỏ sao mà thích xen vào
việc người khác thế nhỉ? Còn ném phấn lung tung nữa, à không, không phải ném
lung tung, mà là ném phát nào trúng phát nấy”
Cố Trình: “”
“Trước khi lên đảo tôi có quen một cậu em trai cực kỳ nhiệt tình, trời mưa to bão
bùng còn giúp tôi khiêng hành lý đấy”