Trong suốt những ngày lênh đênh trên biển, Trương Vũ Phi đã chứng kiến quá đủ
uy nghiêm của Đội trưởng Cố, nên vừa thấy anh là cô nàng theo bản năng khép
nép như gặp lãnh đạo cấp cao.
“Cảm ơn các anh nhé” Tần Dao bưng ra một hộp sắt đựng đầy lạc, hạt hướng
dương và trái cây, mời những người đến giúp nếm thử.
Chiếc hộp này cô mang từ nhà đi, bên trên in hình “Hoa hảo nguyệt viên”. Đó là
hộp sắt đựng bánh trung thu của nhà máy nơi bố mẹ cô làm việc. Ở thời này,
nhiều gia đình vẫn giữ lại những chiếc hộp thiếc như vậy để đựng hạt dưa hay
bánh kẹo.
Có Cố Trình ở đây, Trương Vũ Phi quá đỗi dè chừng, tay chân chẳng biết để vào
đâu, cứ đờ đẫn cả người ra. Còn Cố Trình, vì có người ngoài nên cũng khôi phục
lại thần thái Đội trưởng Cố thường ngày, anh ngồi nghiêm chỉnh bên bàn viết như
đang ngồi trong văn phòng, làm Tần Dao nhớ lại cái hôm đến tìm anh xin chữ ký.
Tần Dao: “”
“Chúng mình xuống lầu đi dạo chút đi” Tần Dao gọi Cố Trình dậy, để cho trái tim
nhỏ bé của cô bạn cùng phòng tương lai được thở phào một chút.
Cố Trình cũng có ý đó. Anh liếc nhìn sắc trời bên ngoài, trời sắp tối, bóng cây lưa
thưa, thầm nghĩ trời tối thì tốt quá rồi.
Trước khi rời đi, Đội trưởng Cố tiện tay cầm lấy một chiếc khẩu trang, đeo lên một
cách thuần thục.
Tần Dao kinh ngạc lườm anh một cái. Cái khẩu trang đó là cô vừa đeo lúc dọn vệ
sinh xong, nếu không có gì ngoài ý muốn thì bên trên chắc chắn dính đầy. Cái gã
trước mắt này rõ ràng trông rất sạch sẽ, vậy mà chẳng hề có chút bệnh sạch sẽ
nào cả.
Khi hai người đi xuống tầng hai, tình cờ nghe thấy tiếng cãi vã và tiếng khóc phát
ra từ phía góc hành lang. Không ít người đang kéo đến xem náo nhiệt.
“Không phải tôi, tôi không trộm tiền!”
Tần Dao nghe thấy giọng nói quen thuộc, là Điền Thục Vân.
Cô và Cố Trình nhìn nhau. Ánh mắt Cố Trình không đổi, anh chẳng có hứng thú
xem náo nhiệt, nhưng Tần Dao lại kéo tay anh, cả hai cùng đi về phía cuối tầng
hai.
Chập tối là lúc mọi người ra ngoài đi dạo nhiều, trời chưa tối hẳn nên trong tòa
nhà không quá đông. Lúc này trước cửa có ba người đang đứng, Tần Dao đứng ở
lối vào, thấy Điền Thục Vân mặt đầy vẻ mất kiên nhẫn: “Thật sự không phải tôi
lấy, cô lục soát cũng lục soát rồi, trong ngăn kéo của tôi không có tiền của cô. Tại
sao cô lại vu khống tôi? Cô phải xin lỗi tôi!”
Người phụ nữ đối diện khóc đỏ cả mắt: “Là cô giấu rồi, chắc chắn là cô giấu rồi.
Chỉ trong vòng mấy phút đồng hồ đó, không phải cô lấy thì còn ai vào đây nữa?”
“Còn cô ta nữa mà! Cô ta cũng ở đó!” Điền Thục Vân chỉ vào một cô gái trẻ gầy
nhỏ. Cô gái đó dáng người nhỏ nhắn, mặt nhỏ, cằm nhọn, khi cười có hai lúm
đồng tiền, trông rất ngây thơ và dễ mến.
Tần Dao biết cô ấy, tên là Viên Lê, lúc huấn luyện mọi người hay gọi là “Tiểu Lê
Tử”. Thể chất cô ấy hơi yếu, đường ruột không tốt, tính tình rất được lòng mọi
người, lại còn thích hát.
“Tôi không biết, tôi chẳng biết gì cả” Viên Lê mặt hơi tái đi, lẩm bẩm: “Tôi về thấy
không khỏe nên nằm ngủ luôn, chuyện gì xảy ra tôi đều không biết”
Ai cũng biết đường ruột Viên Lê không tốt, dễ bị tiêu chảy, cô ấy còn rất ham ngủ.
Những lúc nghỉ ngơi, cô ấy có thể nằm trên giường ngủ cả ngày trời, ngủ đến
mức mụ mị đầu óc. Viên Lê miệng lưỡi ngọt ngào, lúc sinh hoạt văn nghệ thường
chủ động ca hát nhảy múa, các giáo quan đều rất thích cô ấy, mọi người cũng
thường xuyên quan tâm chăm sóc.
van-nien-dai/chuong-49.html]
Tần Dao hỏi thăm người xung quanh mới biết rõ đầu đuôi câu chuyện.
Viên Lê và người mất tiền là Lý Phương Phương ở cùng một phòng. Điền Thục
Vân và Lý Phương Phương là đôi bạn mới quen, chơi với nhau rất thân. Khi Viên
Lê về ký túc xá nằm ngủ, Lý Phương Phương gọi Điền Thục Vân qua chỗ mình trò
chuyện.
Hôm nay người yêu của Lý Phương Phương đến thăm, tặng quà và đưa cho cô
năm mươi tệ cùng một ít phiếu lương thực. Đáng lẽ chuyện này không nên rêu
rao, nhưng Lý Phương Phương coi Điền Thục Vân là chị em tốt, lại không kìm
được lòng muốn khoe khoang, nên đã đem tờ năm mươi tệ ra cho Điền Thục Vân
xem.
Điền Thục Vân đi cùng cô đi mua “khóa”. Lý Phương Phương cất tiền vào ngăn
dưới tủ đầu giường rồi khóa lại, tiện tay ném ba chiếc chìa khóa nhỏ vào ngăn
kéo phía trên, miệng nói: “Tôi kẹp vào trong cuốn sách này, chẳng ai phát hiện ra
đâu”
Lý Phương Phương nói vậy nhưng thực chất cô cũng có ý đề phòng, định đợi
Điền Thục Vân đi rồi sẽ giấu chìa khóa vào chỗ an toàn hơn.
Điền Thục Vân ngoài miệng không ngớt lời ngưỡng mộ cô. Hai người tán gẫu một
lát thì Lý Phương Phương đột nhiên đau bụng, bảo phải đi vệ sinh, Điền Thục Vân
cũng nói mình phải về.
Đến khi Lý Phương Phương đi vệ sinh xong quay lại, trước sau chưa đầy mười
phút, Điền Thục Vân đã đi mất, Viên Lê ở giường bên cạnh vẫn đang ngủ. Lý
Phương Phương uống một hớp nước, kéo ngăn kéo ra, lấy chìa khóa từ trong
sách giấu vào góc ngăn kéo, dùng băng dính vàng dán ba vòng, rồi đè báo lên
trên. Người bình thường rất khó phát hiện ra chỗ này.
Cô tưởng mình đã giấu rất kỹ. Giấu xong, cô đột nhiên lại muốn xem lại số tiền
khóa bên dưới, nghĩ đến sự quan tâm của người yêu mà lòng thấy ngọt ngào vô
cùng.
Lý Phương Phương lấy chìa khóa mở ngăn dưới ra, số tiền bên trong đã không
cánh mà bay.
Mặt cô cắt không còn giọt máu.
Năm mươi tệ không phải số tiền nhỏ, tiết kiệm chút có thể dùng được cả nửa
năm. Tiền của cô bị ai lấy? Chỉ có thể là Điền Thục Vân! Ngoài cô ta ra còn ai vào
đây nữa?
Lý Phương Phương tìm Điền Thục Vân làm ầm lên, còn Điền Thục Vân thì thấy vô
cùng vô lý: “Tôi tách cô ra là tôi về bên này luôn, ai thèm lấy tiền của cô chứ? Tôi
mà lấy tiền của cô thì tôi ngu à? Không tin cô cứ lục soát đi, tủ của tôi cho cô lục
thoải mái”
Điền Thục Vân đường đường chính chính cho Lý Phương Phương lục soát,
nhưng Lý Phương Phương chẳng tìm thấy bóng dáng tờ tiền đâu cả.
“Đã bảo không phải tôi lấy mà”
Lúc này Lý Phương Phương khăng khăng cho rằng Điền Thục Vân có đồng bọn,
đã đem tiền đi giấu chỗ khác rồi mới dám cho cô lục soát.
“Tiểu Điền à, nếu cô nhất thời ma xui quỷ khiến mà lấy thì trả lại cho Phương
Phương đi, tiền này tiêu cũng chẳng yên lòng đâu, tổn đức lắm”
“Đúng đấy, cô xem Phương Phương khóc đến thế kia rồi. Cô ấy coi cô là bạn, cô
không được làm chuyện vô ơn như thế”
“Dù lần này cô có được năm mươi tệ, nhưng sau này ai cũng coi cô là kẻ trộm,
sau này làm sao mà tìm được đối tượng?”
Lý Phương Phương nhìn chằm chằm vào mắt Điền Thục Vân: “Cô đưa tiền ra
đây, chuyện này tôi tuyệt đối không nói ra ngoài”