Anh ta lấy từ trong túi ra hai chiếc khăn tay: Dao Dao, đây là khăn tay ngày trước
em tặng anh, bây giờ. trả lại cho em.
Nói xong, trong mắt Chu Phương Vũ hiện lên ba phần luyến tiếc và bảy phần lạc
lõng.
Đây là khăn tay Dao Dao tặng anh? Chỉ có hai chiếc thế này, chắc anh là bạn bè
bình thường trước đây của cô ấy thôi nhỉ. Cố Trình nhanh như chớp đoạt lấy khăn
tay trong tay Chu Phương Vũ, đuôi mắt anh nhếch lên đầy vẻ khiêu khích, giống
như một vị đại tướng quân uy phong lẫm liệt cưỡi trên lưng ngựa, đắc ý nhìn kẻ
bại trận đang quỳ dưới đất.
Ngũ quan của anh rất tinh tế, ngày thường vẻ mặt lạnh lùng như băng tuyết trên
núi cao khiến người ta sợ hãi. Lúc này lông mày bay bổng, thần sắc hớn hở như
một thiếu niên hăng hái, kiêu ngạo phóng túng. Kết hợp với vẻ mặt ngạo mạn và
giọng điệu đầy khiêu khích, sự khinh miệt trong lời nói khiến người nghe phải tăng
xông, cực kỳ đáng đòn.
Dao Dao mới quen tôi vài tháng đã tặng tôi mười chiếc khăn tay, chiếc nào cũng
tự tay thêu tên tôi. Cố Trình quấn hai chiếc khăn tay vào ngón tay nghịch ngợm.
Anh vờ như vô tình hỏi Tần Dao: Đây cũng là đối tượng xem mắt của em à?
Không phải. Tần Dao phủ nhận, Em với anh ta không thân, chỉ là hàng xóm cùng
lớn lên trong một khu tập thể thôi, hai nhà cách nhau xa lắm.
Ồ. Cố Trình đáp một tiếng, anh ôm lấy vai Tần Dao, dùng tư thế của một người
bảo vệ để giữ chặt cô bên cạnh mình, đưa tay phải ra: Tôi là đối tượng của Dao
Dao, Cố Trình, hân hạnh.
Chu Phương Vũ. Chu Phương Vũ gượng ép đưa tay ra bắt tay với người đàn ông
trước mặt.
Cố Trình chẳng hề khách sáo, tay dùng lực khiến xương cốt kêu răng rắc.
A! Một cơn đau thấu xương truyền đến từ bàn tay khiến Chu Phương Vũ hét lên.
Cố Trình cười khẩy một tiếng, anh nhếch môi, nụ cười trên mặt mang theo vài
phần tà khí, phối hợp với bộ quân phục chỉnh tề trên người, trông chẳng khác nào
một tên lính lưu manh.
Anh buông tay ra, Chu Phương Vũ lùi lại hai bước, mồ hôi lạnh trên trán chảy
ròng ròng, nghĩ đến việc đang ở dưới lầu bệnh viện thì càng cảm thấy mất mặt.
Điều khiến anh ta ngạc nhiên hơn là phản ứng của Tần Dao, cô thế mà lại không
khách khí chút nào mà cười thành tiếng “phụt”.
Vừa rồi còn là dáng vẻ mỹ nhân lạnh lùng kiêu sa, lúc này lại tinh nghịch cười rộ
lên, ánh mắt cô nhìn Cố Trình dịu dàng cực kỳ, vài tia nắng ấm rơi trên tóc cô,
nhuộm thành màu vàng nhạt động lòng người.
Mặt Chu Phương Vũ nóng rát, vào khoảnh khắc này, giống như không mặc quần
áo mà bị người ta nhìn thấu tất cả.
Kế ly gián không mấy cao minh chẳng những không chọc giận được Cố Trình,
ngược lại còn biến anh ta thành một chú hề.
Bác sĩ Chu, Dao Dao là đối tượng của tôi, tôi hy vọng ngoại trừ người nhà và bạn
bè thân thiết của cô ấy, những người khác đừng gọi cô ấy là Dao Dao, quá giới
hạn rồi, lần sau mời anh gọi cô ấy là đồng chí Tần, cảm ơn vì đã tôn trọng.
Cố Trình lịch sự gật đầu, đem hai chiếc khăn tay quấn vào nhau thắt nút chết,
chậm rãi bước đi vài bước, giơ tay ném một cái, khăn tay bay vào xe rác y tế.
Tần Dao mỉm cười, cô quay sang Chu Phương Vũ: Bác sĩ Chu, so với việc trả
khăn tay, tôi càng hy vọng anh có thể trả tiền hơn.
Thật sự muốn sòng phẳng thì anh cũng không ít lần ăn thịt do bố tôi làm đâu, hiện
tại điều kiện trên đảo khó khăn, anh bằng lòng trả tôi năm mươi tệ thì tôi coi như
chưa từng quen biết anh.
van-nien-dai/chuong-58.html]
Chu Phương Vũ nghẹn thở: ..
Hiện tại lương tháng của anh ta cũng chỉ có bảy mươi tệ, năm mươi tệ chiếm hơn
nửa tháng lương, không phải không lấy ra được, mà là đau như cắt thịt vậy.
Tần Dao chẳng phải trước đây rất mê đắm anh ta sao? Sao bây giờ lại dứt khoát
đoạn tuyệt với anh ta thế này.
Cố Trình đưa Tần Dao đi.
Sắc mặt Chu Phương Vũ khó coi đi lên tầng hai, có một nam bác sĩ quân y hiếu
chuyện nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, lòng nảy sinh ý định hóng hớt, vội vàng đi
vòng qua, mắt đầy tò mò hỏi: Bác sĩ Chu, anh cũng thích y tá nhỏ Tần à?
Cô ấy trước đây thích tôi. Chu Phương Vũ gằn từng chữ.
Nam bác sĩ quân y phụt cười một tiếng: Anh cứ bốc phét đi, tôi không tin đâu.
Điều kiện của bác sĩ Hà tốt hơn anh nhiều, y tá Tần còn chẳng thèm để mắt tới
bác sĩ Hà, sao có thể coi trọng anh được, tự đa tình rồi phải không. Nam bác sĩ vỗ
vai Chu Phương Vũ, mang theo cái nhìn như nhìn kẻ thua cuộc tự luyến.
Chu Phương Vũ và bác sĩ Hà có ngoại hình tương đồng, phụ nữ có thể chê bác sĩ
Hà vụng về, tính cách lầm lì, không lãng mạn, nhưng trong mắt đàn ông, bác sĩ
Hà mới là một đối tượng kết hôn thượng hạng.
Chu Phương Vũ đỏ bừng mặt: Cô ấy từng tặng khăn tay cho tôi!
Khăn tay? Bạn học nữ trung học của tôi đều tặng khăn tay cho tôi cả, lúc tốt
nghiệp chẳng phải đều tặng nhau sao? Tặng một chiếc khăn tay mà anh đã nghĩ
người ta thích anh rồi? Sao không bảo tất cả con gái trong lớp đều thích anh đi?
Anh đã từng yêu đương với cô ấy chưa?
Chu Phương Vũ: Trước đây tôi có đối tượng rồi.
Có đối tượng? Anh có bệnh à! Anh có đối tượng mà người ta tặng anh cái khăn
tay anh đã nghĩ người ta thích anh? Bác sĩ Chu, anh không còn là tự đa tình bình
thường nữa đâu. Nam bác sĩ quân y cao giọng, cười nhạo anh ta điên cuồng.
Chu Phương Vũ tức đến nổ phổi nhưng lại không nói được lời nào để phản bác.
Trong hộp ươm cây, những mầm xanh mọc lên dày đặc, từ vài đốm lẻ tẻ lúc đầu
nay đã biến thành những tán lá xanh mướt, giống như vừa trải qua một trận mưa,
che kín cả một góc.
Tần Dao và Cố Trình đi đến ruộng rau, Cố Trình lạnh mặt, khoanh tay đứng một
bên không nói lời nào.
Tần Dao vốn dĩ muốn nói với anh vài câu, nhưng nhìn thấy những mầm nhỏ của
mình đang lớn lên khỏe mạnh, cô lập tức quăng người đàn ông nào đó ra sau
đầu.
Lúc trước gieo hạt hơi dày, trong hộp ươm mầm mọc lên đầu tiên là cải thìa, tiếp
theo là củ cải, rau mùi, cà chua đều đã nảy mầm.
Từ bây giờ phải chọn ra những cây con khỏe mạnh nhất từ hộp ươm để chuyển
ra trồng dưới đất.
Cô quay đầu nhìn Cố Trình, anh vẫn khoanh tay đứng đó, sắc mặt khó coi, bất cứ
ai nhìn thấy anh đều biết Đội trưởng Cố đang nổi giận, xung quanh tỏa ra khí
lạnh.
Tần Dao âm thầm thu hồi tầm mắt, thật không may, lao động chính nổi loạn rồi,
chỉ có thể tự mình cắm cúi làm việc thôi.