Thập Niên 70: Cô Bạn Thân Cực Phẩm Của Nữ Phụ Trong Văn Niên Đại

Chương 57



Lúc này, dù Viên Lê có hối hận thì cũng đã muộn, nhưng cô ta vẫn chưa thực sự ý

thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Trước đây cô ta cũng từng phạm nhiều lỗi lầm, chỉ cần cô ta khóc lóc vẻ đáng

thương là những người xung quanh đều mủi lòng tha thứ. Cô ta nghĩ lần này cũng

sẽ như vậy thôi, chẳng phải hôm đó Lý Phương Phương cũng đã nói là không truy

cứu nữa rồi sao?

Thế nhưng, khi chiếc còng tay lạnh lẽo tra vào cổ tay, Viên Lê có khóc sưng cả

mắt cũng chẳng giải quyết được gì. Cho dù Lý Phương Phương có bỏ qua đi nữa,

thì sự việc xảy ra tại bệnh viện quân y, phía bệnh viện nhất định phải truy cứu

hành vi phạm tội này đến cùng.

Viên Lê bị sa thải. Công an đã lấy lời khai của tất cả những người có mặt ngày

hôm đó, nhân chứng vật chứng đầy đủ, hành vi phạm tội là không thể chối cãi. Dù

có được bị hại thông cảm, Viên Lê vẫn phải đối mặt với án tù và cải tạo lao động.

Mày là kẻ ăn cắp mà còn dám cảm thấy ấm ức sao? Loại người như mày phải

được giáo dục tư tưởng lại cho tử tế.

Sau sự việc, bệnh viện đã trao tặng cho Tần Dao giải thưởng Gương người tốt

việc tốt cùng với 5 đồng tiền thưởng.

Dao Dao.

Khi Tần Dao cầm phong bì tiền thưởng vừa đi xuống lầu thì bị một người đàn ông

trẻ tuổi gọi lại. Trong làn gió nóng hầm hập, người đàn ông mặc chiếc áo blouse

trắng tinh khôi, để lộ cổ áo màu xanh thẫm bên trong.

Anh ta đeo kính, trông vẻ ngoài đứng đắn, nho nhã. Khi gọi tên Tần Dao, giọng

anh ta mang theo một vẻ thân mật đầy mập mờ khó tả.

Vị bác sĩ này chính là Chu Phương Vũ, người mà trước đây Tần Dao từng thầm

thương trộm nhớ, được mệnh danh là nam thần của khu tập thể. Anh ta có một cô

vị hôn thê tên là Tăng Mạn Lệ, cả hai đã dây dưa tan hợp suốt nhiều năm. Cách

đây không lâu, Chu Phương Vũ vừa được điều chuyển đến bệnh viện quân y trên

đảo này.

Anh ta đến không đúng lúc, khi đó Tần Dao đang lênh đênh trên biển nên hai

người chưa gặp mặt. Chu Phương Vũ chỉ biết Tần Dao cũng ở trên đảo và đã trở

thành y tá.

Chu Phương Vũ lại vừa cãi nhau với vị hôn thê. Anh ta thấy việc chuyển công tác

xuống phía Nam là một cơ hội tốt, nhưng Tăng Mạn Lệ lại không chịu, cô ta làm

loạn và giở tính tiểu thư khiến anh ta không chịu nổi, đành một mình ra đảo và

tạm hoãn đám cưới. Tăng Mạn Lệ chiến tranh lạnh với anh ta, cả hai coi như đã

miệng nói lời hủy hôn.

Chu Phương Vũ biết Tần Dao vốn ngưỡng mộ mình đang ở đây, lòng anh ta có

chút phức tạp nhưng cũng đầy mong đợi. Tuy Tần Dao hơi mập nhưng gương mặt

rất xinh, thân hình đầy đặn, mềm mại như một viên kẹo bông gòn vậy.

Khi mới lên đảo, anh ta không đi tìm Tần Dao ngay mà lại lao vào tán tỉnh một nữ

bác sĩ độc thân tên là Tiết Ngọc. Tiết Ngọc chỉ có nhan sắc trung bình nhưng học

vấn cao, lương bổng cũng hơn anh ta một bậc, dù cô ấy lớn hơn anh ta hai tuổi.

Ban đầu Chu Phương Vũ chỉ lấy cớ thỉnh giáo công việc để tiếp cận Tiết Ngọc.

Hai người nói chuyện rất hợp cạ, dần dần nảy sinh tình cảm mập mờ, mọi người

trong bệnh viện cũng bắt đầu trêu chọc họ.

Chu Phương Vũ thầm tính toán, dù không có Tăng Mạn Lệ thì anh ta với Tiết

Ngọc cũng là một cặp trời sinh. Anh ta rất hài lòng với các điều kiện của Tiết

Ngọc, sau này đưa về nhà cũng không làm anh ta mất mặt.

Đúng lúc này, Tần Dao xuất hiện tại bệnh viện.

Vì đang mập mờ với Tiết Ngọc nên Chu Phương Vũ sợ Tần Dao sẽ đeo bám

mình, anh ta cố tình tránh mặt cô. Thế nhưng, khi vô tình nhìn thấy Tần Dao sau

khi đã giảm cân, anh ta suýt nữa thì rớt cả mắt ra ngoài.

Tần Dao gầy đi rồi. Cô vẫn xinh đẹp như thế, không, phải nói là đẹp hơn trước rất

nhiều, đúng chuẩn một đại mỹ nhân.

Cô mặc bộ đồng phục y tá trắng, nhìn từ xa làn da trắng trẻo mịn màng như pha

lê. Chu Phương Vũ vốn biết từ nhỏ da cô đã trắng, đến mức có thể nhìn thấy cả

những mạch máu xanh nhạt ẩn hiện, cực kỳ cuốn hút.

van-nien-dai/chuong-57.html]

Lòng Chu Phương Vũ xao động, anh ta cố tình đi ngang qua trước mặt Tần Dao

để chờ cô chủ động chào hỏi mình. Nhưng Tần Dao cứ như không quen biết,

hoàn toàn phớt lờ anh ta.

Đến hiện tại, cả bệnh viện đều biết Tần Dao đang hẹn hò với Đội trưởng Cố. Chu

Phương Vũ đã dò hỏi về danh tiếng của Cố Trình, biết anh có điều kiện rất tốt,

nhưng anh lớn hơn Tần Dao tận 12 tuổi!

Chu Phương Vũ cảm thấy chua chát, cho rằng Tần Dao vì muốn lấy chồng tốt mà

bất chấp bám lấy một ông chú già hơn mình cả chục tuổi.

Đội trưởng Cố hiện giờ tuy có hơi cứng tuổi một chút, nhưng anh ấy đẹp trai thật

mà.

Chu Phương Vũ nghe thấy câu này thì tỏ vẻ không phục. Anh ta luôn cho rằng vẻ

đẹp trai của đàn ông không nằm ở khuôn mặt, mà nằm ở địa vị và thân thế. Một

người đàn ông chỉ cần có ngoại hình ưa nhìn một chút, cộng thêm cái mác Trung

đoàn trưởng hay Chính ủy là đủ để người ta khen đẹp trai rồi.

Còn anh ta mới là đẹp trai thực sự theo đúng nghĩa đen.

Nghe thấy tiếng gọi Dao Dao, Tần Dao quay đầu lại. Thấy là Chu Phương Vũ, cô

khẽ nheo mắt, nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng, nghiêm nghị.

Đến khi định thần lại, Tần Dao mới nhận ra biểu cảm vừa rồi của mình giống hệt

Đội trưởng Cố. Chẳng lẽ đây chính là gần mực thì đen, gần đèn thì rạng sao?

Chu Phương Vũ trong lòng kinh hãi. Đây có còn là cô nàng béo ngốc nghếch

trong trí nhớ của anh ta không? Giờ đây cô đã trở thành một mỹ nhân lạnh lùng

đầy cuốn hút.

Tần Dao khoanh tay trước ngực, hơi hếch cằm lên hỏi: Anh gọi tôi có chuyện gì

không?

Dao Dao. chúng ta nhất thiết phải nói chuyện kiểu này sao? Chu Phương Vũ

trưng ra bộ mặt tổn thương. Dao Dao, quan hệ giữa chúng ta vốn dĩ khác hẳn với

những người khác mà.

Tần Dao nghe xong chỉ muốn đảo mắt trắng dã. Cô thật sự thấy buồn nôn với

những lời lẽ của gã đàn ông được mệnh danh là điều hòa trung tâm lại còn bám

váy mẹ này.

Dao Dao.

Dao Dao.

Một giọng nói trầm thấp, đầy nam tính khác vang lên, át cả tiếng của Chu Phương

Vũ. Tần Dao quay sang, thấy một người đàn ông mặc quân phục trắng đứng cách

đó không xa. Anh nhìn hai người với ánh mắt sắc lạnh, dáng người thẳng tắp, khí

thế ngút trời.

Cố Trình bước tới, đứng chắn trước mặt Chu Phương Vũ. Anh khoanh tay, nhìn

xuống người đàn ông trước mặt với tư thế của một kẻ bề trên.

Tần Dao thấy anh thì lập tức vui vẻ hẳn lên. Thậm chí cái vẻ mặt lạnh lùng, cao

cao tại thượng này của Cố Trình, cô nhìn đi nhìn lại vẫn thấy thật đáng yêu. Đúng

là trúng độc rồi.

Kể từ lúc Tần Dao trêu đùa nói rằng mình thích cái vẻ phong trần của Đội trưởng

Cố, anh luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng đó trước mặt cô. Tần Dao cứ ngỡ mình sẽ ngày

càng chán ghét cái thái độ này, ai ngờ cuối cùng người bị đánh gục lại là cô.

Cứ nghĩ đến gương mặt lạnh lùng này từng dùng giọng nũng nịu gọi cô là chị, cô

lại thấy khung cảnh đó vừa kỳ quái vừa dễ thương. Cô chưa hiểu được trên đời

này còn có một thứ gọi là sự cuốn hút từ những nét tính cách đối lập.

Chu Phương Vũ nhận ra danh tính của Cố Trình ngay lập tức. Anh ta bị chấn động

bởi ngoại hình và khí chất của đối phương, sau giây lát ngẩn người, Chu Phương

Vũ lập tức lấy lại phản ứng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.