“Đến được một thời gian rồi ạ”
Tiểu Phan cười xởi lởi: “Tuổi tác chúng mình cũng ngang ngang nhau, sau này đi
chơi chung nhé. Tôi biết làm thơ, còn biết thổi harmonica nữa. Đợi đến tháng Ba,
bệnh viện tôi có hoạt động chào mừng ngày Quốc tế Phụ nữ mùng 8 tháng 3, em
cũng sang chơi cho vui”
Khương Tiểu Miêu hiếu kỳ: “Em cũng được sang chơi ạ?”
“Được chứ, nhân viên bệnh viện có thể dẫn theo người nhà mà, hoạt động đặc
sắc lắm. Năm ngoái có trò bịt mắt bắt mũi, ném vòng. cứ thắng là được thưởng
xà phòng, bột giặt các thứ” Tiểu Phan giới thiệu về ngày hội mùng 8 tháng 3 của
bệnh viện, nào là đủ loại phần thưởng, ai thắng nhiều nhất còn có cả giải lớn như
ca men, chậu men nữa.
Mắt Khương Tiểu Miêu sáng rực lên: “Thế thì vui quá!”
Cô nàng chẳng phải thấy trò chơi vui, mà là ham mấy thứ phần thưởng kia. Xà
phòng, bột giặt, kem đánh răng, bàn chải, diêm quẹt. toàn thứ tốt mà lại chẳng
mất tiền mua.
“Tiểu Phan, nhiều đồ tốt thế cơ à? Em cũng muốn đi! Để em làm người nhà của
anh nhé!” Cao Anh Tử vốn đang lườm nguýt Tiểu Phan và Khương Tiểu Miêu nãy
giờ, nghe thấy có nhiều quà cáp là cái máu keo kiệt thích chiếm lợi lộc lại trỗi
dậy.
Tiểu Phan nhíu mày: “Không dẫn được nhiều người nhà đâu, cô bảo đồng chí Tần
Dao dẫn đi kìa”
Sắc mặt Cao Anh Tử lộ rõ vẻ không vui. Phó phòng Liễu đứng cạnh chen vào:
“Tiểu Cao, để chị dẫn em đi cho, Tiểu Tần vừa mới kết hôn nên —”
Tần Dao: “?”
“Đúng rồi, suýt nữa thì quên mất, đồng chí Tần mới kết hôn, chắc chắn phải dẫn
chồng mình theo rồi” Tiểu Phan nhìn chằm chằm vào Tần Dao, giọng điệu đầy ác
ý: “Đây là cái Tết phụ nữ đầu tiên sau khi cưới, nếu chồng mà không đi cùng thì
đồng chí Tần của chúng ta bị người ta cười cho thối mũi mất”
Tiểu Phan đinh ninh rằng chồng Tần Dao sẽ không đời nào đi cùng cô, nên mới
cố tình nói vậy.
Tần Dao thấy thật vô lý: “Ngày phụ nữ chẳng phải là ngày của phụ nữ sao? Lôi
đàn ông đi theo làm cái gì?”
“Đi diện người nhà” Phó phòng Liễu nói: “Có cả hoạt động cho các cặp vợ chồng
nữa”
Tần Dao: “”
“Anh ấy không có thời gian đâu”
Tiểu Phan bồi thêm ngay: “Không thể nào, đây là truyền thống rồi. Ngày mùng 8
tháng 3 cũng chẳng có việc gì mấy, các sĩ quan có vợ ở đây đều được nghỉ nửa
ngày để tham gia hoạt động, hâm nóng tình cảm vợ chồng, trừ khi là đàn ông
người ta không muốn đi thôi”
Phó phòng Liễu vội vàng can ngăn: “Cậu đừng nói tuyệt đối thế, làm gì có chuyện
nghỉ nửa ngày, toàn nói xằng nói bậy, chẳng qua mỗi năm đều có mấy suất ưu
tiên thôi”
“Người ta mới cưới, đương nhiên là nhường suất cho người mới cưới rồi”
..
Ánh mắt Tiểu Phan đầy ẩn ý, cố tình cười bảo: “Tần Dao, chẳng lẽ Đội trưởng Cố
nhà cô lại không đến? Đàn ông không đến mức vô tình thế chứ”
Mấy lời này khiến máu trong người Tần Dao sôi sùng sục. Cái thằng cha này
đúng là rẻ tiền, cố tình khích tướng để xem trò cười của cô. Tần Dao cười lạnh
trong lòng nhưng không để cảm xúc lấn át, cô thản nhiên đáp: “Tất nhiên là anh
ấy không đến, tôi không cho anh ấy đến”
Tiểu Phan ngẩn người.
van-nien-dai/chuong-121.html]
“Ngày hôm đó tôi phải viết bài đưa tin về hoạt động, anh ấy đến chỉ tổ làm tôi
vướng chân vướng tay”
Tần Dao không mắc mưu khích tướng. Cô không nắm chắc tình hình, nếu giờ sĩ
diện hão mà Cố Trình không đi được thật thì sau này chẳng biết bị cười nhạo đến
mức nào. Cái gã Tiểu Phan này đúng là hạng chó điên, Tần Dao thầm tính kế
phải tìm cách dạy cho gã một bài học mới được.
“Đồng chí Tiểu Cao, em từ dưới quê lên à? Quê em ở đâu thế?” Hạ Đằng Phi chủ
động bắt chuyện với Cao Anh Tử.
Cao Anh Tử đáp: “Nhà em á? Ơ, giọng anh nghe quen quen”
Hạ Đằng Phi cười: “Tôi nghe giọng em cũng thấy quen lắm”
..
Thế là Hạ Đằng Phi bắt đầu dẻo miệng, chủ động đi cạnh Cao Anh Tử tán gẫu. Y
tá trưởng Cát giới thiệu phó phòng Liễu cho anh, chị Liễu là sinh viên đại học,
người có chữ nghĩa, điều kiện rất tốt, nhưng Hạ Đằng Phi nói chuyện với chị vài
câu thấy khách sáo nhạt nhẽo quá, chẳng có chút cảm giác nào. Anh không chịu
nổi việc chung sống với kiểu phụ nữ như vậy, cảm thấy phó phòng Liễu không
phải hạng người biết vun vén cuộc sống.
Hạ Đằng Phi là người chất phác, anh lại vừa mắt Cao Anh Tử. Cô nàng này ăn
nói bộc trực, nhiệt tình, nhanh nhẹn, nhìn qua đã biết là kiểu phụ nữ chăm chỉ
hiền thục, hợp để cưới về làm vợ, biết lo toan cho gia đình.
“Em cũng từ dưới quê lên đây thăm anh trai, anh trai em là Khương Định Hải, anh
Hạ có nghe danh không?” Khương Tiểu Miêu chớp chớp mắt nhìn Hạ Đằng Phi,
giọng ngọt xớt: “Anh Hạ, nhìn anh giống anh trai em quá, em vừa thấy anh đã
thấy thân thiết rồi”
“Em là. em gái cậu ấy à?”
“Vâng ạ!”
Khương Tiểu Miêu nghe loáng thoáng về điều kiện của Hạ Đằng Phi nên cũng
chấm anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Trông anh chân chất, tính tình lại tốt, nhìn là
biết kiểu đàn ông sẵn sàng “làm trâu làm ngựa” cho vợ. Lấy người này thì không
lo thiếu ăn thiếu mặc, đúng là cực phẩm đàn ông!
Thành ra khung cảnh lúc này trở nên vô cùng hỗn loạn: Cao Anh Tử ra sức bắt
chuyện với Tiểu Phan, Tiểu Phan thì cố sức tán tỉnh Khương Tiểu Miêu, Khương
Tiểu Miêu lại dồn lực lôi kéo Hạ Đằng Phi, còn Hạ Đằng Phi thì cứ mải mê nói
chuyện với Cao Anh Tử.
Tần Dao và Trần Bảo Trân khoác tay nhau đi bên cạnh, nhìn cái hội kia mà chỉ
thấy buồn cười. Hạ Đằng Phi lại đi thích Cao Anh Tử, Khương Tiểu Miêu lại nhắm
trúng Hạ Đằng Phi.
Mà cô thì đang gánh vác trọng trách của trưởng phòng Hoàng, đi tác hợp cho Hạ
Đằng Phi và phó phòng Liễu. Lúc này phó phòng Liễu lủi thủi đứng một mình, chị
đẩy đẩy gọng kính, nhưng trông cũng chẳng có vẻ gì là giận dỗi.
Trần Bảo Trân kéo Tần Dao nói nhỏ: “Dao Dao, tớ thấy tình hình này cứ sai sai
thế nào ấy”
Bảo Trân cũng nhận lời nhờ vả của cô em chồng là đi tác hợp cho Anh Tử và Tiểu
Phan, giờ thấy Hạ Đằng Phi cứ vồn vã với Anh Tử, rốt cuộc là phải tác hợp ai với
ai đây?
Tần Dao: “Loạn cào cào cả lên”
Trần Bảo Trân: “”
Chương 63
Nước biển cuộn trào nơi chân trời, trước mắt không phải là bãi cát vàng óng ánh
mà là một vùng bãi bồi xám xịt đầy bùn nhão. Chỉ cần bước chân vào là cảm giác
như lún sâu xuống đầm lầy.
Chị dâu Tảo Hoa dặn dò: “Đừng lội sâu quá, cẩn thận đấy”
Trên bãi bồi này đầy rẫy những con cá thòi lòi đang nhảy nhót. Nhìn từ xa chúng
giống như những con tôm bùn đang lăn lộn, lại gần mới biết là cá. Chúng có hai
con mắt to như trân châu đen, miệng há tròn xoe, lúc nhảy lên thậm chí còn cao
hơn cả đầu người.