Trần Bảo Trân ngẩn người: “Dao Dao, cậu cũng biết à?”
Tần Dao: “”
Giờ thì cô đã biết “cô em chồng cực phẩm” này cực phẩm ở điểm nào rồi, hóa ra
là ở đôi mắt nhìn người không ra gì. Giữa một rừng đàn ông chất phác, đáng tin
cậy ở đây, cô nàng lại cứ nhất quyết đâm đầu vào cái gã Tiểu Phan đó.
Chương 62
Chọn được một ngày lành, tính toán thời gian chuẩn xác, những người ở trên đảo
lâu như chị dâu Tảo Hoa chẳng cần bấm đốt ngón tay cũng tự khắc biết ngày nào
hợp để đi biển. Chị xem thiên tượng từ hôm trước, hẹn xong xuôi mọi người để
sáng sớm tinh sâm hôm sau xuất phát.
Tần Dao đặt báo thức lúc năm giờ sáng. Chuông reo, cô tỉnh dậy một mình trên
chiếc giường rộng lớn, lúc này Cố Trình đã hai đêm liền không về nhà rồi. Trần
Bảo Trân không sang nhà cô ở vì trong nhà còn có cô em chồng, chỉ sang ăn cơm
với Tần Dao rồi tối lại về nhà mình ngủ.
Ngồi dậy làm vệ sinh cá nhân đơn giản, Tần Dao nghĩ về cuộc sống hiện tại, có
chồng hay không có chồng cũng chẳng khác gì nhau. Tự do thì có tự do, vui vẻ thì
có vui vẻ, nhưng mọi việc trong nhà đều đổ hết lên đầu cô. Sân vườn cô quản,
tưới nước, nhổ cỏ, bón phân. toàn là những việc vụn vặt nhất.
Nhưng điều khiến người ta phiền lòng nhất vẫn là vệ sinh nhà cửa! Ở nhà lầu hai
tầng thì rộng rãi, thoải mái thật đấy, nhưng “bụi” cũng nhiều vô kể. Chỉ cần vài
ngày không dọn là trong nhà tích một lớp bụi dày, trên sàn, trên bàn, trên đủ loại
đồ đạc đều đầy bụi bẩn. Mấy cái kệ thì còn đỡ, dùng chổi lông gà phẩy qua là
xong, nhưng quét nhà, lau nhà cả hai tầng lầu thực sự là một cực hình. Lúc Cố
Trình ở nhà, ăn cơm xong hai vợ chồng cùng nhau dọn dẹp, giờ anh đi vắng, Tần
Dao đành phải lủi thủi làm một mình. Đúng là việc nhà làm hoài không hết.
Cô bắt đầu hiểu tại sao trước đây Trần Bảo Trân lại sống “luộm thuộm” như thế,
và cũng hiểu tại sao cô ấy lại chấp nhận để cô em chồng Cao Anh Tử ở lại trong
nhà. Có một cô em chồng siêng năng dọn dẹp, dù hàng ngày phải ăn màn thầu
dưa muối, thỉnh thoảng chạy sang nhà Tần Dao cải thiện bữa ăn thì cuộc đời của
đồng chí Bảo Trân vẫn cứ là lên hương.
Cấp bậc hiện tại của Cố Trình chưa được tiêu chuẩn thuê giúp việc, mà nhà họ có
tiền cũng không được tự ý thuê người làm. Thời này giúp việc chỉ do đơn vị điều
động để phục vụ nhu cầu sinh hoạt của lãnh đạo, cá nhân tự thuê là không đúng
quy định. Cũng may công việc hiện tại của Tần Dao khá nhàn nhã, thời gian đi
làm thoải mái, cô có thể đọc sách học tập ở đơn vị, về nhà quét tước làm việc nhà
cũng gọi là tạm ổn.
Tần Dao xỏ ủng cao cổ, mang theo một chiếc áo mưa, xách xô và giỏ tre đi hội
quân với mọi người. Chị dâu Tảo Hoa rủ khá đông người, ngoài cô và Trần Bảo
Trân còn có góa phụ Vương Xuân Hoa và ba chị dâu khác, Bạch Thu Linh cũng có
mặt. Trần Bảo Trân dắt theo cô em chồng Cao Anh Tử. Bạch Thu Linh cũng mang
theo cô em chồng Khương Tiểu Miêu.
Trưởng phòng Hoàng biết hội chị em đi bắt cá thòi lòi nên bảo phó phòng Liễu đi
cùng cho vui, Tiểu Phan cũng bám theo, ngoài ra còn có một sĩ quan dáng người
trung bình tên là Hạ Đằng Phi.
van-nien-dai/chuong-120.html]
Hôm qua trưởng phòng Hoàng kéo Tần Dao ra một góc, nói nhỏ: “Tiểu Tần, em
giúp chị tác hợp cho Tiểu Liễu với Tiểu Hạ nhé. Tiểu Liễu tuổi cũng không còn trẻ
nữa, khuyên cô ấy lấy chồng đi”
Trưởng phòng Hoàng rất lo lắng cho hôn sự của phó phòng Liễu, hy vọng chị sớm
giải quyết đại sự cả đời. Hạ Đằng Phi là đối tượng mà chị nhờ y tá trưởng Cát dày
công tuyển chọn cho phó phòng Liễu. Anh ta là một sĩ quan da đen nhẻm, không
cao lắm, mặt chữ điền, mắt một mí, trên trán có vài nếp nhăn, nhìn như tầm bốn
mươi tuổi nhưng thực tế chưa đến ba mươi.
Hạ Đằng Phi và phó phòng Liễu sóng bước bên nhau, cả hai đều có vẻ ngoài chất
phác. Anh Hạ khá hoạt ngôn, còn phó phòng Liễu thì thỉnh thoảng mới đáp lại vài
câu xã giao. Tần Dao thấy hai người này đứng cạnh nhau rất xứng đôi, thầm
khâm phục con mắt tinh tường của y tá trưởng Cát, chẳng trách bà lại là “bà mai
hàng đầu”.
Cạnh hai người đó là Tiểu Phan. Cao Anh Tử xách giỏ tre đi tới, nhiệt tình hỏi:
“Anh Phan, anh đói chưa? Có muốn ăn bánh em làm không? Xong việc hôm nay
anh sang nhà anh trai em chơi nhé”
Cao Anh Tử đon đả lấy lòng, nhưng Tiểu Phan lại tỏ vẻ hững hờ, giọng điệu càng
lúc càng mất kiên nhẫn, ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét. Nhưng vì nể mặt Trần Bảo
Trân, Tiểu Phan đành nén cơn buồn nôn mà nói chuyện với Anh Tử: “Tôi không
ăn bánh, cũng không mệt, không khát”
Gã chỉ muốn tống khứ Cao Anh Tử đi cho khuất mắt, cái loại phụ nữ này mà cũng
đòi hiến ân cần với gã, đúng là sỉ nhục! Cao Anh Tử có anh trai là sĩ quan Cao
Kiến Quốc, anh trai lại lấy vợ thành phố là Trần Bảo Trân, mà Bảo Trân còn có
ông ngoại rất ghê gớm. Xét về điều kiện, thân phận của Anh Tử thực sự rất tốt,
nếu gã cưới cô ta thì có thể bám được vào chỗ dựa này, Cao Kiến Quốc kiểu gì
cũng phải nâng đỡ thằng “em rể” này hết mức. Nhưng Anh Tử trông quê mùa
quá! Vừa xấu vừa đen! Nhìn mà muốn nôn.
Phó phòng Liễu hỏi: “Tiểu Tần với cô giáo Trần là bạn thân à?”
Trần Bảo Trân nắm tay Tần Dao, vui vẻ đáp: “Bọn em là bạn tâm giao đấy ạ!”
Lời của Trần Bảo Trân lọt vào tai Tiểu Phan như những cái tát nảy lửa. Trước đó
Tiểu Phan tiếp cận Cao Anh Tử chính là vì cô ta là em gái Cao Kiến Quốc, là em
chồng của Trần Bảo Trân. Vì tiền đồ, gã không ngại cưới một cô nàng xấu xí về
hầu hạ mình. Nhưng gã đâu có ngờ Trần Bảo Trân lại thân thiết với Tần Dao như
vậy. Mà gã thì vừa mới mỉa mai Tần Dao hôm trước.
Dù sao Tần Dao cũng đã gả cho Đội trưởng Cố, còn gã lại phải nhục nhã ở bên
cạnh một cô nàng xấu xí, đen nhẻm lại chẳng biết chữ nghĩa gì. Sỉ nhục, đúng là
sỉ nhục! Gã nhất quyết không cưới loại đàn ông xấu xí này!
“Đồng chí Tiểu Miêu, em bao nhiêu tuổi rồi? Đến đảo lâu chưa?” Để thoát khỏi sự
đeo bám của Cao Anh Tử, Tiểu Phan chủ động bắt chuyện với Khương Tiểu Miêu.
Khương Tiểu Miêu vốn tính lười biếng, nhưng nhan sắc lại khá ổn, vì lười làm
việc nhà cũng chẳng bao giờ xuống ruộng nên da dẻ vẫn còn mịn màng, người lại
đầy đặn phổng phao.