Thập Niên 70: Cô Bạn Thân Cực Phẩm Của Nữ Phụ Trong Văn Niên Đại

Chương 125



Khách khứa về hết, Tần Dao bắt đầu dọn dẹp nhà cửa. Cố Trình không mở

miệng, cô cũng chẳng buồn nói câu nào, hai vợ chồng ai làm việc nấy.

Đáng lẽ cô phải thấy vui khi chồng về nhà, ai dè anh vừa về đã trưng ra bộ mặt

đưa đám. Cách hành xử hôm nay của Cố Trình khiến Tần Dao thực sự nổi giận.

Đầu óc Tần Dao rối bời, cô không hiểu Cố Trình đang giận cái gì? Giận cô mời

một đám người về nhà chơi? Giận cô đi biển? Hay là anh mang bực dọc ở đơn vị

về trút lên đầu cô?

Cô cười lạnh trong lòng, nghĩ bụng tại sao mình phải chơi trò đoán ý này với Cố

Trình? Mấy ngày không về, vừa về đã bày đặt giữ kẽ, loại đàn ông chỉ được cái

mã ngoài như này thì giữ lại làm gì cho chật nhà?

Hôn nhân đúng là mồ chôn của tình yêu. Mới cưới được mấy ngày đã thành ra

nông nỗi này, anh có cục tức, cô cũng có nỗi lòng của mình vậy.

Tần Dao đi tắm, thay bộ quần áo khác rồi đi thẳng vào phòng ngủ, đóng sầm cửa

lại, chốt trong, dùng hành động để gạt phắt người kia ra ngoài.

“Mở cửa!” Cố Trình nhíu mày gõ cửa, bàn tay lớn của anh đập vào cánh cửa rầm

rầm như sấm dậy: “Dao Dao, mở cửa ra! Dao Dao!”

Tần Dao nằm bò ra giường, im lặng không đáp, thầm nghĩ có quỷ mới chịu nghe

anh quát tháo. Luận về chiến tranh lạnh, cô có thừa kinh nghiệm. Ngày xưa cô đối

đầu với bố cũng thế, người xuống nước trước tuyệt đối không bao giờ là cô.

Cố Trình sốt ruột: “Dao Dao! Dao Dao! Em ngủ rồi à?”

Ngoài tiếng gõ cửa của anh ra, trong phòng vẫn im phăng phắc. Tần Dao ở trong

phòng bịt chặt tai lại. Tiếng gõ cửa bên ngoài vừa dứt thì bên cửa sổ lại vang lên

tiếng động sột soạt, chỉ trong chớp mắt, cô đã bị người đàn ông kia ôm chặt vào

lòng.

“Đồ da mặt dày, anh còn dám leo cửa sổ! Để người ta biết Đội trưởng Cố đi leo

cửa sổ thì anh có mà bị cười cho thối mũi”

Cố Trình đen mặt: “Cười thì cứ cười đi” Vợ chồng Chính ủy Chu vừa mới nhìn

thấy anh leo cửa sổ xong đây này.

“Lấy phải cô vợ lạnh lùng, vô tâm vô tính như em, anh bị cười cũng đáng đời”

Tần Dao đốp chát lại: “Gả cho cái gã già chát, thần kinh thô, lại còn thích diễn trò

trưng bộ mặt lạnh lùng như anh, tôi mới là kẻ xui xẻo tám đời”

“Em bảo anh là đồ già chát?”

“Không già à? Tôi thấy anh già như cái tấm ván quan tài rồi đấy”

“Em hối hận vì gả cho anh rồi?”

“Hối hận lâu rồi”

Cố Trình cười khẩy một tiếng, vẻ mặt đầy vẻ bại trận. Anh nói với giọng không thể

tin nổi: “Tần Dao, em có tim không thế? Em có thực sự để tâm đến chồng mình

không? Em có khi nào đặt anh vào trong lòng không?”

“Anh thật không ngờ mình lại đi yêu một người phụ nữ sắt đá như em”

Vành mắt Tần Dao đỏ hoe. Cố Trình vậy mà lại nói cô như thế, giống hệt gã bạn

trai cũ ngày trước, cứ sau khi gần gũi là lại chê bai cô, trách móc cô rồi đi ngoại

tình. Rõ ràng người làm sai là kẻ khác, vậy mà ai cũng xúm vào chỉ trích cô là

“giày xéo chân tình của người ta”.

Với người cũ cô chẳng có tình cảm gì, nhưng với Cố Trình, cô thực sự là toàn tâm

toàn ý. Sau khi cưới chưa bao giờ cô phàn nàn điều gì, ra ngoài thì giữ gìn hình

ảnh cho anh, giữ thể diện cho anh, trên giường thì chiều chuộng anh hết mực,

hiếm khi từ chối chuyện ân ái. Làm vợ đến mức này, Tần Dao thấy mình chẳng có

chỗ nào không đạt yêu cầu cả.

van-nien-dai/chuong-125.html]

“Dao Dao, em đừng khóc mà” Nhìn đôi mắt ngấn lệ của cô, Cố Trình lập tức mủi

lòng. Anh ôm chặt lấy Tần Dao như ôm một báu vật vô giá.

Tần Dao chất vấn: “Tôi làm gì không tốt? Mà anh dám mắng tôi là đồ sắt đá?”

Cố Trình cười khổ: “Dao Dao, em làm anh thấy rất thất bại. Rõ ràng là chồng em,

nhưng anh lại chẳng cảm nhận được là em cần anh”

“Có anh cũng được, không có anh cũng xong, em vẫn sống vui vẻ như thế. Chưa

bao giờ thấy em phàn nàn anh về muộn, cũng chẳng thấy em trách anh ít khi ở

nhà. Em không giống như Trần Bảo Trân, lúc nào cũng khóc lóc bảo nhớ chồng.

Đúng thế, em không nhớ anh, em sống rất tốt, em có bạn thân, có sách của em.

Còn anh thì chẳng có gì cả, anh chỉ có mình em thôi, lúc rảnh rỗi đầu óc anh toàn

là hình bóng em”

“Anh cứ như con chó em gọi thì đến, đuổi thì đi. Thấy thì em vui vẻ đùa giỡn một

tí, không thấy thì cũng chẳng sao cả”

Tần Dao mắt đỏ hoe, nghe câu nói sặc mùi oán hận này của anh thì không nhịn

được mà phì cười. Cái kiểu so sánh quái quỷ gì thế này, ai lại tự ví mình là chó

bao giờ?

“Tôi không bao giờ để chó leo lên giường mình đâu”

Cố Trình quay mặt đi chỗ khác.

“Đội trưởng Cố, trông anh bây giờ chẳng khác gì một ‘vợ oán’ cả” Tần Dao đã

phần nào hiểu được tâm tư của Cố Trình, anh cảm thấy cô không quấy nhiễu,

không làm mình làm mẩy là do không đủ yêu anh.

Cố Trình: “Chẳng phải do em ép anh sao”

“Ai bảo tôi không buồn chứ? Anh không về nhà buổi tối, tôi cô đơn lắm, nhớ anh

đến nửa đêm không ngủ được. Tôi khó chịu lắm chứ, tôi rất để tâm đến anh mà

Cố Trình. Anh không về nhà tôi buồn lắm, nhưng những lời phàn nàn đó nói với

anh thì có ích gì?”

“Tôi biết công việc của anh rất vất vả, tôi thương anh, không muốn anh về đến

nhà còn phải phiền lòng thêm. Tôi chỉ muốn dành những mặt tươi sáng nhất của

mình cho người mà tôi quan tâm nhất thôi”

Giọng Tần Dao khàn đi: “Anh dựa vào cái gì mà bảo tôi không để tâm đến anh, đồ

khốn này! Vừa về đến nhà đã đè tôi ra giường giày vò, tôi có từ chối anh bao giờ

chưa? Đồ khốn nhà anh!”

Tần Dao càng nói càng giận, vớ lấy cái gối đập liên tiếp vào mặt Cố Trình.

Cố Trình mặc kệ cho cô đánh, đôi mắt đào hoa của anh hiện rõ ý cười: “Em cứ nói

sớm như thế có phải xong rồi không”

“Dao Dao, có chuyện gì em cứ giữ kín trong lòng không chịu nói ra. Nếu ngại nói,

em có thể viết thơ bảo anh mà”

Tần Dao mắng: “Anh đúng là đồ không có lương tâm, anh có mắt sao không tự

nhìn? Tại sao cứ nhất thiết phải bắt tôi nói ra?”

“Anh là người thích sĩ diện, ra ngoài lúc nào tôi cũng phải duy trì hình tượng Đội

trưởng Cố cho anh, chưa bao giờ làm anh mất mặt. Tần Dao tôi có điểm nào có

lỗi với anh không?”

“Vì cái sĩ diện của anh mà tôi phải chịu bao nhiêu uất ức, người ta toàn coi tôi là

cái bao cát để trút giận đấy!”

Cố Trình hỏi ngược lại: “Giữ thể diện là việc của riêng anh. Dao Dao, tại sao em

phải đi giữ thể diện cho anh làm gì?”

Tần Dao ngẩn người: “Anh không quan tâm đến hình tượng Đội trưởng Cố của

mình à?”

“Anh có quan tâm” Cố Trình nói tiếp: “Nhưng Dao Dao à, em chưa nhận thức rõ

quyền lợi của mình rồi. Em là vợ anh, là người phụ nữ anh yêu nhất, em có quyền

giày xéo cái hình tượng đó của anh tùy thích”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.