Thập Niên 70: Cô Bạn Thân Cực Phẩm Của Nữ Phụ Trong Văn Niên Đại

Chương 126



Tần Dao: “?”

“Những việc anh làm khiến em không thoải mái, em không cần phải giữ mặt mũi

cho anh làm gì. Em có thể đánh anh, mắng anh, hay vặn tai anh ngay giữa đám

đông cũng được”

Lời này nghe cứ như anh đang cổ vũ cô trở thành một bà chằn Hà Đông vậy.

“Giống như hôm nay, anh làm em thấy khó chịu, tại sao em không mắng anh, dạy

bảo anh một trận đi?”

Tần Dao: “”

“Có quỷ mới biết anh lại là cái loại đàn ông thèm bị mắng như thế”

Cố Trình nở nụ cười rạng rỡ: “Đánh là thương, mắng là yêu mà. Anh rất muốn

cùng em cãi vã ồn ào một chút để nếm trải cái thú vui phòng khuê”

Cố Trình vốn không phải hạng đàn ông cổ hủ, bảo thủ, nếu không thì lần đầu gặp

mặt ở bến cảng anh đã chẳng đứng khom lưng bó gối, chẳng ra dáng đứng quân

đội chút nào, còn tự nhận mình là thuyền viên.

“Dao Dao, rõ ràng lần đó trên tàu em hung dữ như thế, còn ép anh phải trả lời

thật to. Sau này ở bệnh viện, anh cứ lo em sẽ bắt anh đứng phạt trước mặt mọi

người. Kết quả là em chưa bao giờ làm chuyện đó”

“Dao Dao, em giữ thể diện cho anh đến thế cơ à?”

Tần Dao: “Anh nên cảm ơn là anh sinh ra đã có cái mặt ưa nhìn đi”

Lúc này Tần Dao cũng nhận ra thời gian qua tính khí của cô đối với Cố Trình ngày

càng tốt lên. Với những người cô thực lòng quan tâm, cô luôn rất bao dung,

không bao giờ ép buộc họ làm điều gì.

Có được người bạn chân thành như Trần Bảo Trân và người yêu như Cố Trình,

cô rất trân trọng họ, không muốn làm bất cứ điều gì có thể khiến “mức độ hảo

cảm” bị sụt giảm. Vì thế cô đã tự làm mình uất ức, hay nói đúng hơn là sâu thẳm

trong lòng cô đang tìm cách “lấy lòng” những người cô quan tâm.

Cố Trình: “Dao Dao, đừng để bản thân phải sống trong kìm nén”

“Bất kể em làm chuyện gì anh cũng có thể bao dung hết”

“Anh là chồng em, dù em có làm sai chuyện gì đi chăng nữa, đều có anh gánh vác

thay”

Tần Dao bật cười: “Bốc phét”

“Là đàn ông, anh rất sẵn lòng gánh vác trách nhiệm chăm sóc phụ nữ. Chăm sóc

em khiến anh thấy mình có giá trị”

Cố Trình tiếp tục: “Dao Dao, anh chưa bao giờ sợ em gây rắc rối cho anh, anh chỉ

sợ em không cần đến anh, điều đó khiến anh thấy rất thất bại”

“Em hiểu sơ sơ rồi” Tần Dao của trước đây đã quen với sự độc lập, quen một

mình, không dựa dẫm vào bất kỳ ai. Đến ngay cả bố mẹ đẻ cô còn chẳng dựa

dẫm, thì cô còn có thể dựa vào ai?

van-nien-dai/chuong-126.html]

Cho nên cô có thói quen cân nhắc lợi hại thay vì hành động theo cảm tính, càng

hiếm khi đưa ra những yêu cầu phi lý, luôn né tránh mọi cách thức có thể khiến

bản thân bị tổn thương.

“Ngày mùng 8 tháng 3 có hoạt động cho các cặp vợ chồng, anh nhất định phải đi

cùng em đấy” Tần Dao vòng tay ôm lấy cổ Cố Trình.

Cô nghĩ mình đúng là nhát chết thật, làm vợ thì cô có quyền yêu cầu Cố Trình

tham gia hoạt động cùng mình mà.

“Nếu không đi được, em sẽ giận thật đấy. Lúc đó anh phải mời cả văn phòng em

đi ăn cơm để người ta khỏi cười em, bảo anh không quan tâm đến em”

Cố Trình vui vẻ đáp: “Được”

“Anh muốn làm một người chồng đạt chuẩn”

“Vợ à, em phải chủ động ‘sử dụng’ anh nhiều vào, người khác mới biết là anh để

ý đến em chứ”

Có thế anh mới có cái để mà đi khoe khoang với Cao Kiến Quốc rằng vợ anh cần

anh đến nhường nào.

Chương 65

Đến những năm bảy mươi này chưa đầy một năm, Tần Dao vẫn không sao thoát

khỏi sự ảnh hưởng từ môi trường trưởng thành trước đây, điều này thường xuyên

khiến cô cảm thấy vô cùng bối rối. Điều kiện vật chất những năm bảy mươi tuy

khắc nghiệt, nhưng lại toát ra một luồng sinh khí bừng bừng, trên gương mặt mọi

người luôn hiện rõ nụ cười hạnh phúc và mãn nguyện.

Cái sự thân thiện nhiệt tình và vẻ thong dong tự tại ấy là điều mà một Tần Dao

lớn lên sau năm 2000 không thể nào hiểu nổi.

Con người thời này rất dễ trao đi tình cảm chân thành của mình, giống như cách

Trần Bảo Trân yêu Cao Kiến Quốc, hay như sự nhiệt tình chất phác của chị dâu

Tảo Hoa hàng xóm dành cho cô. Tần Dao mỉm cười với tất cả mọi người, nhưng

cô lại có thói quen dựng lên quanh mình một “bức màn ngăn cách” trong suốt,

tách biệt bản thân với thế giới bên ngoài.

Cố Trình nói cô lạnh lùng vô tâm cũng chẳng sai, Tần Dao không thể thuyết phục

bản thân yêu một người hoàn toàn, dựa dẫm vào một người, giao phó cả trái tim

mình cho “người ấy”. Dù có cái gọi là “hệ thống hảo cảm” bảo chứng đi chăng

nữa cũng không được.

Chỉ vì trong tư duy, trong cơ thể cô đã chứa đầy một thứ gọi là “sự cảnh giác”.

Đêm qua, nằm trong lòng Cố Trình, cô cứ mãi suy nghĩ về điều này. Là một người

yêu văn học, Tần Dao có những dòng suy nghĩ rất tinh tế. Cô đang tự hỏi tại sao?

Tại sao thế hệ của cô lại có sự thay đổi tư duy như vậy? Tại sao lại nuôi dưỡng ra

một người đầy lòng “cảnh giác” như cô.

Rõ ràng thế hệ của cô được sở hữu điều kiện vật chất tốt đẹp, không còn cảnh

thất học, nhưng phần lớn mọi người lại sống trong lo âu và sợ hãi. Đó là một xã

hội đề cao chủ nghĩa công lợi và hiệu suất, nhiều người từ lâu đã không còn tin

tưởng hay hướng tới tình yêu nữa, chỉ đặt việc “kiếm tiền” lên hàng đầu. Dường

như chỉ có tiền bạc bên cạnh mới mang lại cảm giác an toàn.

Giữa người với người đầy rẫy sự bất tín.

Giáo dục sau năm 2000 là “con cái không được thua ngay từ vạch xuất phát”, là

“ngàn quân vạn mã đi qua cầu độc mộc”, là “hơn kém một điểm là đánh bại

hàng ngàn hàng vạn người”. Từ khi sinh ra, họ đã bước vào một cuộc cạnh tranh

không hồi kết, bạn cùng lớp bất kể nam nữ đều là đối thủ cạnh tranh, phải luôn

giữ lòng cảnh giác với tất cả mọi người, phải nỗ lực vươn lên dẫn đầu. Họ giống

như những con cổ độc được nuôi dưỡng để cắn xé lẫn nhau.

Sau khi tốt nghiệp, cạnh tranh càng khốc liệt, mạng xã hội phát triển, thông tin

bùng nổ, những “con cổ độc” ấy phải liên tục xác nhận vị trí của mình trong các

tầng lớp xã hội, xem mình đã nghiền nát được bao nhiêu người, và có bao nhiêu

người đang cưỡi trên đầu mình? Dù điều kiện vật chất có tốt đến mấy, cứ so sánh

rồi lại so sánh, vẫn thấy lo âu thấp thỏm.

Sống trong môi trường như thế, làm sao có thể yêu một người? Yêu lầm một

người “sai trái” thôi là tầng lớp xã hội sẽ bị tụt dốc thê thảm, thà rằng chọn tiền

còn hơn.

Con người những năm bảy mươi ý thức cạnh tranh quá mờ nhạt, đi kèm với đó là

hiệu suất thấp, tinh thần làm việc cũng không cao. Nhưng tình cảm giữa người

với người lại sâu đậm hơn nhiều. Giao thông kém phát triển, thường thì sống ở

đâu là cả đời ở đó không đi xa, nên bắt buộc phải giữ quan hệ láng giềng tốt đẹp,

ít nhất là không để quan hệ quá căng thẳng, vì thế mọi người sẵn lòng vun đắp

cho những mối quan hệ dài lâu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.