Em không biết làm đâu. Khương Tiểu Miêu vốn trắng trẻo, là một kẻ siêu cấp lười
biếng, ở nhà chẳng bao giờ động tay động chân vào việc gì. Tiểu Phan có nhiều
chị em gái lại là con độc nhất, điểm này đã thu hút Khương Tiểu Miêu sâu sắc.
Nếu Tiểu Phan cũng có một cô em chồng cam chịu, làm lụng vất vả như Cao Anh
Tử, sau này chẳng phải cô có thể bắt em chồng hầu hạ mình sao?
Khương Tiểu Miêu tính toán đâu ra đấy, kiên quyết không thể bỏ lỡ Tiểu Phan.
Không biết thì học.
Khương Tiểu Miêu lườm một cái: Sao không phải là anh học hả? Anh làm màn
thầu, bánh bao cho tôi ăn mới đúng.
Tiểu Phan tức đến mức nhảy dựng lên, lớn tiếng mắng: Tôi với cô không cùng
một loại người, chúng ta tuyệt giao rồi.
Phi, tôi nói cho anh biết, anh mà dám bước chân ra khỏi cửa này, tôi sẽ kiện anh
tội lưu manh. Ngày nào tôi cũng đến đơn vị anh quấy rối, anh là đồ không có
lương tâm, anh không phải con người, chính anh là người trêu chọc tôi trước.
Khương Tiểu Miêu giống như một con đỉa hút máu, bám chặt lấy Tiểu Phan không
buông. Nữ chính nguyên tác Bạch Thu Linh thấy vậy thì mừng thầm, chỉ mong
nhanh chóng gả cô em chồng lười biếng, không đáng tin này đi cho rảnh nợ.
lười thật, nhưng thắng ở chỗ có người thân tốt, anh trai là sĩ quan cơ mà. Cô ấy
lại trắng trẻo, mông to, nhìn là biết có thể sinh con trai.
Đợi Khương Tiểu Miêu sinh thêm vài đứa con trai để nối dõi tông đường cho nhà
họ Phan, thì trong nhà này có hay không có Tiểu Phan cũng không còn quan trọng
nữa.
Lúc này Tiểu Phan mới biết Cao Anh Tử tốt thế nào, nhưng đáng tiếc đã quá
muộn. Hai nhà Phan – Khương sắp đính hôn, không cho phép anh ta từ chối, Tiểu
Phan hối hận vô cùng.
Khương Tiểu Miêu còn bắt Tiểu Phan nộp toàn bộ tiền lương để cô ăn uống vui
chơi. Cô còn nói với mấy chị em nhà Tiểu Phan: Sau khi kết hôn, tôi chỉ ở nhà
sinh con, sinh thật nhiều con trai rồi đưa các chị nuôi, chỉ cần cho tôi ăn ngon mặc
đẹp là được.
Chị em nhà họ Phan bị dỗ cho vui vẻ, gật đầu đồng ý.
Trong lòng Khương Tiểu Miêu cười thầm, nghĩ bụng mình sẽ thực hiện kế hoạch
một thai đẻ năm năm, khoản ăn vạ từ nhỏ cô đã là bậc thầy rồi.
Tần Dao thấy cảnh này, không khỏi cảm thán một câu: Ác nhân tự có ác nhân trị.
Trước đây có lẽ Cao Anh Tử đã ở bên Tiểu Phan, nhưng cô không áp chế được
anh ta, chỉ có thể bị bóc lột không thương tiếc. Còn Khương Tiểu Miêu ở bên Tiểu
Phan, thật sự chẳng biết ai sẽ là người xui xẻo hơn.
Tiểu Tần, bài báo này cháu viết hay lắm! Phó viện trưởng đến văn phòng tuyên
truyền, túm được chủ nhiệm Hoàng là khen nức nở công tác tuyên truyền gần đây
của Tiểu Tần: Không chỉ bài viết hay, mà ảnh chụp lại càng đẹp!
Thời buổi này người có máy ảnh rất ít, người biết chụp ảnh quay phim lại càng
hiếm. Rất nhiều ảnh đều chụp loạn xạ, chẳng có tính thẩm mỹ, cũng không chú
trọng kỹ thuật.
Trước đây ảnh tuyên truyền các cuộc họp đều do Tiểu Phan chụp, trình độ anh ta
tuy chẳng bằng ai nhưng cũng hơn người thường một chút, nên vẫn luôn tự đắc.
Nhưng từ khi Tần Dao đến, trình độ bố cục ảnh của cô cao hơn Tiểu Phan đến
mấy lần Trần Bảo Trân. Cô rất biết chọn góc máy, hiệu quả bố cục cực tốt, ai nhìn
thấy cũng phải khen ngợi.
Vài ngày nữa có cuộc họp giao lưu, cháu đi cùng nhé, giúp mọi người chụp ảnh.
van-nien-dai/chuong-132.html]
Việc khác không cần làm, chỉ cần phụ trách chụp ảnh là được.
Tần Dao vui mừng gật đầu: Vâng ạ.
Chụp ảnh là một việc nhẹ nhàng, chỉ là cầm máy hơi mỏi tay một chút, vừa có thể
trà trộn chụp ảnh, vừa được ăn uống miễn phí, đúng là việc béo bở.
Đi công tác bên ngoài, giao lưu học tập, dù là ở nhà khách hay tiền ăn đều do đơn
vị chi trả, ăn ở nhà hàng cũng có thể thanh toán lại.
Nhà hàng tuy không đến mức ngon tuyệt đỉnh nhưng trình độ không tồi, có thịt có
rau. Những người phụ trách chụp ảnh như Tần Dao cũng được ngồi chung mâm,
kiếm được một chỗ ngồi.
Trước đây Tiểu Phan thích nhất là việc này, vừa chụp ảnh vừa ăn chực được mấy
bữa, tiết kiệm được bao nhiêu chi phí.
Giờ thì việc béo bở này đã bị Tần Dao giành mất, khiến Tiểu Phan tức đến hộc
máu. Chủ nhiệm Hoàng chỉ giao cho anh ta mấy việc chụp ảnh lặt vặt, cơ hội ăn
chực ít hẳn đi.
Tiểu Tần, cháu viết văn hay như vậy, có bao giờ nghĩ đến việc tham gia viết bài
cho tạp chí văn nghệ không?
Tần Dao mỉm cười. Cô cũng từng nghĩ đến việc viết bài cho tạp chí, nhưng thời kỳ
này khá nhạy cảm. Trước đây viết truyện cho y tá trưởng Cát, cô đã phải cân
nhắc từng câu chữ vì sợ có vấn đề. Nhưng vì đó là truyện về ngành y, mang năng
lượng tích cực nên không có gì không ổn, cô đã hoàn thành bản thảo suôn sẻ.
Thời gian qua đi theo chủ nhiệm Hoàng, được ông chỉ dạy, cô đã có hiểu biết sâu
sắc hơn về sáng tác tuyên truyền văn học thời này, lúc này thử viết bản thảo cũng
không phải là không thể.
Tần Dao khá thích phong cách hài hước vui vẻ, nếu để cô viết sách, cô thích viết
kiểu truyện vả mặt hơn, những câu chuyện quá bi thảm cô không thích viết. Nếu
viết cho tạp chí, cô thích các tạp chí về đời sống, quan tâm đến thời trang, chia sẻ
sách, nhân văn địa lý hay phong cảnh du lịch.
Cháu cũng không chắc chắn lắm, không biết nên viết gì ạ?
Vậy cháu xem các chủ đề trưng cầu bài viết ở trên này xem.
Trên tạp chí văn nghệ của quân đội mỗi tháng đều có mục trưng cầu bài viết, phó
viện trưởng đưa cho Tần Dao một cuốn: Cuốn này cháu nên đọc kỹ vào.
Đưa tạp chí cho Tần Dao xong, phó viện trưởng để lại một ánh mắt đầy ẩn ý rồi
rời đi.
Tần Dao lật xem mục lục, cô xem qua từng tiêu đề, đột nhiên ở cột tác giả, cô
nhìn thấy một cái tên quen thuộc. Cố Trình?
Lúc ở trên tàu Tần Dao đã biết Cố Trình từng đăng nhiều bài báo, điều này không
có gì lạ, nhưng cuốn trên tay này là tạp chí văn nghệ? Cố Trình này lại viết thơ,
chẳng lẽ là trùng tên trùng họ?
Một bài thơ của Cố Trình mang tên Vì sao biển cả đã được đăng tải, bày tỏ nỗi
lòng nhớ thương người thân khi ra khơi.
Sau khi Tần Dao đọc xong, cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, tóm lại là một
cảm giác rất kỳ diệu, khiến cô đọc xong vừa thẹn vừa ngượng.
Bài thơ này viết cũng khá tốt, chỉ có điều nhiều hình ảnh và câu chữ anh từng viết
cho cô, khiến cô nhớ lại những chuyện cũ, không khỏi thấy da mặt nóng ran.
Cố Trình đã viết cho cô cả trăm bài thơ, cái người này đúng là rất tự tin vào tác
phẩm của mình, da mặt dày đến mức đáng kinh ngạc.
Tần Dao vỗ vỗ mặt, lật đến trang cuối xem mục trưng cầu bài viết. Có một số chủ
đề về phòng thủ bờ biển, nếu bài viết được chọn sẽ có vài đồng tiền nhuận bút.
Mỗi năm còn bình chọn ra nhiều giải thưởng tác phẩm xuất sắc, giải cao nhất có
thể lên tới hai trăm tệ, đúng là một khoản tiền khổng lồ.