Tuy cảm thấy trình độ thơ thẩn của Cố Trình cũng thường thôi, nhưng dù sao
cũng được đăng báo, Tần Dao cũng thấy nở mày nở mặt. Cô chê ba mấy bài thơ
dở tệ trước kia của anh, coi như lần này anh đã phát huy được phong độ trung
thượng.
Trong lòng bỗng nảy ra một cảm giác tự hào kiểu con nhà mình cuối cùng cũng
trưởng thành.
Đọc bao nhiêu thơ rác của ông rồi, cuối cùng cũng có chút tiền đồ đấy nhỉ.
Tiểu Cố! Tiểu Cố nhà mình có tiền đồ rồi nha! Buổi tối Cố Trình về nhà, Tần Dao
cầm tờ nguyệt san chạy xuống lầu chào anh, nhiệt tình chúc mừng: Tác phẩm lớn
của Tiểu Cố được đăng rồi này.
Cố Trình nghe thấy tiếng Tiểu Cố thì bực mình nhướng mày, lườm Tần Dao một
cái.
Tiểu Cố thì còn được, dù sao cũng tốt hơn là cái đồ này cứ gọi Tiểu Trình Tiểu
Trình loạn lên.
Tác phẩm lớn anh được đăng còn ít sao? Đồng chí Tiểu Tần, em biết quá ít về
chồng mình đấy, phạt em vào thư phòng chép lại những bài anh từng đăng báo.
Tần Dao ra dấu X.
Đây là bài thơ đầu tiên anh đăng mà, viết cũng không tồi đâu.
Tôi cũng có cùng quan điểm với đồng chí Tần. Đồng chí Cố chẳng khiêm tốn chút
nào, mỉm cười khoanh tay đứng đó, năm ngón tay phải nhịp nhàng lên xuống như
đang chơi piano.
Tần Dao làm mặt quỷ: Da mặt dày.
Còn có người da mặt dày hơn, Cố Trình tiến lên ôm Tần Dao vào lòng, ghé sát tai
cô nói: Đợi mấy ngày nữa mời vợ chồng Tiểu Cao và Tiểu Trần qua nhà mình
dùng bữa, đến lúc đó, anh sẽ tuyển chọn kỹ lưỡng mười mấy bài thơ.
Để ngâm à?
Cố Trình véo mũi cô: Chính xác.
Cằm Tần Dao suýt rơi xuống đất: Đồng chí Tiểu Cố, anh có thể bớt làm màu một
chút được không.
Cố Trình thản nhiên: Giàu sang mà không về làng thì khác gì mặc áo gấm đi đêm.
Anh giỏi, anh có học thức, để vợ anh quảng bá giúp anh nhé.
Quảng bá tác phẩm của chính mình thì có vẻ mặt dày, nhưng quảng bá tác phẩm
lớn của người khác thì đồng chí Tần Dao lại thấy rất hưởng thụ.
Trong nhà có người trí thức đúng là thích thật.
Lúc chị dâu Táo Hoa hàng xóm sang buôn chuyện, Tần Dao vô tình nhắc đến việc
Tiểu Cố nhà mình vừa đăng một bài thơ: Anh ấy viết nhiều bài báo rồi, nhưng đây
là lần đầu đăng thơ, viết cũng khá lắm.
Oa, viết thơ cơ à, giỏi thế!
Chị dâu Táo Hoa về nhà là mắng chồng ngay: Ông nhìn ông xem, cũng tự nhận là
người có học mà chẳng thấy đăng được bài thơ nào.
Người ta đội trưởng Cố còn biết viết thơ, lại còn được đăng báo kìa.
Chính ủy Chu cứng họng.
van-nien-dai/chuong-133.html]
Cố Trình, Cố Trình. Cố Trình đào đâu ra tế bào văn nghệ thế không biết?
Người có cùng cảm nhận với chính ủy Chu là Cao Kiến Quốc, cái thằng Cố Trình
này lấy đâu ra máu văn chương vậy?
Trần Bảo Trân nói: Thật ra điều kiện của đội trưởng Cố rất tốt, trước kia tôi còn
thấy anh ấy lớn tuổi hơn Dao Dao, giờ xem ra mấy cái đó chẳng là vấn đề gì. Anh
ấy trông trẻ trung, có kỹ thuật, có trình độ, lại còn lãng mạn trí thức thế này, biết
làm thơ nữa. Lão Cao à, ông thật sự nên học tập người ta.
Anh ấy với Dao Dao rất đẹp đôi, chàng rể này tôi chấp nhận rồi.
Trong lòng Cao Kiến Quốc chửi thầm, nghe Trần Bảo Trân khen Cố Trình mà
ông thấy khó chịu thế nào ấy.
Chẳng phải là làm thơ thôi sao, thơ vè thì ai mà chẳng biết?
Tần Dao liên lạc với đội trưởng dân quân tự vệ nữ Miêu Thúy Diệp, cô đã xem
yêu cầu trưng cầu bài viết, định viết một câu chuyện về nữ dân quân hoặc nữ
quân nhân, nên mời Miêu Thúy Diệp qua nhà ngồi chơi để thu thập tư liệu sáng
tác.
Miêu Thúy Diệp vui vẻ đồng ý.
Cùng lúc đó, một lá thư được gửi đến tay Tần Dao, là thư của anh ba đang đi
thanh niên xung phong viết cho cô. Anh ấy vốn ở tỉnh Kiềm, biết em gái gả xa tận
ngoài đảo, lại nghe người nhà kể về tình hình hiện tại của Tần Dao, nên năm nay
có cơ hội, anh cũng đăng ký chi viện xây dựng nông trường biên phòng hải đảo.
Anh ba đi thanh niên xung phong được mấy năm rồi, gia đình liên lạc muốn anh
nhập ngũ, nhưng anh ba còn do dự. Anh là người hiền lành, vốn có suất nhập ngũ
nhưng toàn nhường cho người khác, lúc này trong lòng vẫn còn nhiều điều chưa
dứt khoát được.
Ở nhà vài ngày, anh ba lên đường xuống phía Nam ra đảo. Trước khi đi, mẹ Thẩm
Quế Hương ân cần dặn dò, bảo anh ra đến đảo thì phải trông nom em gái cho tốt,
em rể tính tình dịu dàng dễ bị bắt nạt, đừng để em gái làm quá đáng quá.
Chương 69
Mẹ, mẹ yên tâm đi, con sẽ nghĩ cách. Gọi điện thoại cho mẹ Thẩm Quế Hương
xong, bà ở đầu dây bên kia yêu cầu con gái Dao Dao phải nghĩ cách mai mối cho
anh ba.
Chọn cô nào nhanh nhẹn một chút, biết quán xuyến việc nhà ấy, kiểu như Vương
Hy Phượng là tốt nhất.
Anh ba nhà họ Tần tính tình thật thà, không màng danh lợi, dịu dàng lương thiện,
nhường nhịn và tính khí cực tốt, từ nhỏ đến lớn toàn chịu thiệt, chẳng có mưu mô
gì. Năm đó trong nhà có người phải đi thanh niên xung phong, anh ba xung phong
đứng ra, thu xếp đồ đạc lên đường, khổ cực đến mấy cũng không than vãn nửa
lời.
Cái thằng ngốc này. Thẩm Quế Hương thở dài. Hiện tại bà lo lắng nhất là đứa
con trai này, muốn tìm cho anh một cô vợ tinh ranh mạnh mẽ để người ngoài khỏi
bắt nạt.
Mẹ, nhưng cũng phải để anh ba thích mới được chứ. Tần Dao dở khóc dở cười,
đúng là mẹ thì hiểu tính con nhất. Nghĩ đến tính cách của anh ba, nếu tìm vợ theo
yêu cầu của mẹ cô thì đúng là bù trừ cho nhau thật.
Nhưng chuyện nam nữ chọn đối tượng đâu phải lúc nào cũng như ý muốn.
Đợi anh ba qua đây, Tần Dao định đi tìm y tá trưởng Cát nhờ giúp đỡ làm bà mai,
y tá trưởng Cát mới là người chuyên nghiệp nhất.
Vương Hy Phượng cơ à, đó là người lợi hại sắc sảo lắm đấy, hừ hừ, đúng là mẹ
cô cũng nghĩ ra được.
Thời tiết trên đảo ngày càng nóng, ban ngày ở trong nhà bắt buộc phải bật quạt,
ban đêm có gió thổi thì còn coi là mát mẻ. Ban ngày nắng gắt, nhiệt độ đã sớm
vượt quá ba mươi độ, là cái kiểu nóng ẩm đặc trưng của mùa hè.
Cây cối trong sân lớn nhanh như thổi, những phiến lá xanh biếc như ngọc, cứ
như được ai đó quét lên một lớp mỡ bóng loáng. Hoa trong sân nhà Tần Dao đã
nở, lá xanh mướt trông còn đẹp hơn cả hoa.
Tần Dao cắt hai đóa hoa cẩm tú cầu màu hồng phấn, đi vào nhà tìm một chiếc
bình thủy tinh, đổ đầy nước rồi đặt lên bàn ăn.
Hoa cẩm tú cầu nở hoa màu đỏ ở vùng đất hơi kiềm, nở hoa màu xanh ở vùng đất
hơi chua, còn ở vùng đất vừa chua vừa kiềm? Thì nó nở hoa màu tím.