Thập Niên 70: Cô Bạn Thân Cực Phẩm Của Nữ Phụ Trong Văn Niên Đại

Chương 137



Cố Trình đứng bên lề đường, biết trong nhà có khách vẫn chưa về, anh đắn đo

không biết có nên vội vàng về nhà hay không.

Phải biết là sáng sớm hôm qua lúc rời đi anh đã “khá là thảm hại”, lại còn có

nhân chứng sống là chị dâu Táo Hoa và nhân chứng nhỏ Chu Qua Qua nữa.

Chạy cái gì mà chạy, có gì đáng để chạy chứ. Lẽ ra anh nên nghiêm giọng từ chối

người phụ nữ nào đó, rồi lần này về sẽ cho cô ta một bài học nhớ đời, sau đó

đem cả túi yến mạch kia vứt sạch cho nhà Trần Bảo Trân, để đồng chí Cao Kiến

Quốc hưởng cái “phúc khí” đó.

Hai ngày nay, những lúc rảnh rỗi Cố Trình luôn thấy hối hận. Lẽ ra anh không nên

có hành động nhu nhược như ngày hôm qua, anh phải để người phụ nữ nào đó

hiểu ra rằng, trong cái nhà này rốt cuộc ai mới là chủ.

Còn dám làm mấy thứ kỳ quái đó nữa, nhất định phải dạy dỗ cô ta thật nghiêm

khắc.

Dù trong lòng đã hạ quyết tâm sắt đá là về nhà dạy vợ, nhưng sao lúc này đôi

chân anh lại không nghe lời, cứ không chịu bước về phía nhà mình là thế nào?

Càng hận bản thân không làm được việc lớn, sắc mặt Cố Trình càng lạnh lùng,

càng khó coi, cứ như một tảng băng tỏa ra hàn khí khiến người ta không thể phớt

lờ.

Nhân viên y tế nghiêm túc chào anh một tiếng, rồi nhỏ giọng nói: Đây là anh trai ở

quê của cô giáo Trần, tôi đang dẫn họ sang nhà họ Cao.

Hai anh em nhà họ đều cao thật đấy.

Cô giáo Trần? Trần Bảo Trân?

Để tôi dẫn qua cho. Một người vốn chẳng bao giờ mặn mà với việc giúp đỡ người

khác như anh, bỗng nhiên lại muốn làm việc tốt để giếc thời gian, điều này cũng

không phải là không thể.

Anh nán lại là vì có chính sự, nên mới chậm trễ việc về nhà thôi.

Được thôi. Nhân viên y tế không hỏi nhiều, ai trong khu này cũng biết Trần Bảo

Trân và Tần Dao quan hệ rất tốt, thấy Cố Trình nói giúp đỡ, anh ta cũng không

thấy lạ.

Cảm ơn đồng chí, các anh đúng là nhiệt tình giúp đỡ mọi người quá. Tần Học Tài

biết đồng chí nhiệt tình trước mặt tên là đội trưởng Cố, cũng sống trong khu nhà

công vụ này, nên không nhịn được mà hỏi thăm tình hình của em gái và em rể

nhà mình: Tình cảm vợ chồng em gái và em rể tôi thế nào?

Cố Trình: Cũng tạm, hồi mới đến thường xuyên cãi nhau.

Cãi nhau à, cãi nhau cũng tốt. Mẹ tôi đã bảo rồi, em rể tôi tính tình dịu dàng, dễ bị

bắt nạt, lúc nào cũng chiều chuộng em gái tôi, bảo tôi qua đây phải dạy bảo nó

một trận cho ra trò.

Cố Trình rất sẵn lòng xem kịch hay: Đúng là nên dạy bảo thật.

Trần Bảo Trân tính tình nóng nảy, Cao Kiến Quốc trước mặt vợ cũng đúng là hơi

hèn thật. Cố Trình thầm đổ lỗi cho đồng chí Cao đã tạo gương xấu, làm ảnh

hưởng đến uy nghiêm làm chồng của anh.

Cái ông này cũng kém quá, sao không dám đánh nhau với vợ một trận đi chứ.

Chương 71

Anh ba nhà họ Tần tuy hay giúp người, nhưng trong chuyện tình cảm nam nữ,

quan điểm lại rất gia trưởng. Anh thích kiểu phụ nữ truyền thống hiền thục, ngoan

ngoãn, thích kiểu gia đình “chồng lo việc ngoài, vợ lo việc trong”.

Phụ nữ thì nên ở nhà giặt giũ nấu cơm trông con, đừng có ra ngoài ra vẻ ta đây

rồi cãi vã với người ta, trông khó coi lắm, chẳng khác gì mụ đàn bà chanh chua.

Phụ nữ ở nhà là phải coi chồng như trời.

van-nien-dai/chuong-137.html]

Cố Trình ở bên cạnh gật đầu phụ họa. Vẻ mặt anh tuy thản nhiên nhưng trong

lòng lại thầm thắc mắc, tại sao anh trai của Trần Bảo Trân lại là một người cổ hủ

đến thế, nhưng cùng là đàn ông nên anh cũng hiểu được.

Đàn ông đa phần đều thích phụ nữ dịu dàng mềm mỏng, mấy cô nàng yếu đuối

một chút càng dễ khơi dậy bản năng bảo vệ của phái mạnh.

Tần Học Tài hỏi: Đồng chí này, anh kết hôn chưa? Trong nhà ai là người quyết

định?

Cố Trình thản nhiên đáp: Việc lớn trong nhà, vợ tôi đều nghe tôi hết.

Tất nhiên rồi, nhà anh thì chẳng bao giờ có việc gì lớn cả.

Phải thế chứ.

Tạ Hồng Nghê đứng bên cạnh đen mặt nghe hai gã đàn ông tán dóc, hận không

thể mỗi tên bồi cho một cước. Hai cái đồ “chân giò lợn lớn” này, gã đàn ông thối

tha, ai lấy phải đúng là xui xẻo. Cái anh đội trưởng Cố này trông “đạo mạo” thế

kia mà hóa ra cũng là hạng đàn ông chết tiệt.

Tần Học Tài vừa nói vừa liếc nhìn Tạ Hồng Nghê một cái, hy vọng cô có thể học

hỏi được chút ít để sớm ngày cảm hóa “tảng đá cứng đầu” này.

Tần lão tam chưa chắc đã thấy lời mình nói hoàn toàn đúng, nhưng anh hy vọng

những lời này có thể tác động đến Tạ Hồng Nghê, để cô biết sau khi kết hôn phải

coi chồng là trời, đừng có động vào mấy cái việc buôn ngược bán xuôi lộn xộn kia

nữa, cứ thành thật làm một người phụ nữ hiền thục là anh yên tâm rồi.

Nghe đi nhé, phải tính tình ôn hòa, nghe lời đàn ông thì mới gả được cho người

tốt.

Ngày nào anh cũng nói mấy lời này, chính là muốn làm gương, củng cố khái niệm

“vợ hiền dâu thảo” để gây ảnh hưởng đến Tạ Hồng Nghê.

A Di Đà Phật, hy vọng Tiểu Hồng sớm hiểu được nỗi lòng khổ tâm của anh.

Tần Dao dẫn hai người Miêu Thúy Diệp sang nhà Trần Bảo Trân làm khách. Trần

Bảo Trân kéo cho mọi người nghe một khúc vĩ cầm. Miêu Thúy Diệp vốn tính thô

lỗ, không biết thưởng thức nhạc điệu, chỉ thấy bản nhạc Trần Bảo Trân chơi rất

hay.

Cô giáo Trần giỏi quá đi mất!

Hay, hay lắm luôn!

Ánh mắt Trần Gia Lan thì không ngừng dán vào chiếc phong cầm và cây đại cầm

xinh đẹp. Nhà Trần Bảo Trân có rất nhiều nhạc cụ, khí chất của cô lại cao sang

quý phái, đúng là hình mẫu phụ nữ hoàn hảo lý tưởng.

Cô biết lúc đầu Trần Bảo Trân đến đây là để xem mắt Cố Trình, chỉ có người phụ

nữ ưu tú như cô ấy mới xứng đôi với tài năng trẻ như Cố Trình, vậy mà một người

phụ nữ tốt như thế lại bị Cao Kiến Quốc phỗng tay trên.

Còn Tần Dao đúng là một kẻ ăn cắp, nếu không phải nhờ có mối quan hệ với Trần

Bảo Trân, làm sao cô ta có thể trèo cao tới chỗ Cố Trình được?

Cả Trần Bảo Trân và Cố Trình đều bị Tần Dao lừa rồi!

Tần Dao thì có bản lĩnh gì chứ? Chẳng có lấy một chút tài lẻ nào, chỉ là cái gối

thêu hoa xinh đẹp rỗng tuếch. Còn xưng là nhà văn nữa chứ, sợ là vào nhà vệ

sinh cả buổi cũng chẳng rặn ra được bãi phân nào.

Cô giáo Trần, sau này em có thể xin chị dạy em chơi phong cầm được không?

Trần Gia Lan cười dịu dàng. Cô hy vọng có thể nhân cơ hội này làm quen với

Trần Bảo Trân, trở thành bạn tốt của cô ấy để vạch trần bộ mặt thật xấu xa của

Tần Dao.

Được chứ, có vấn đề gì em cứ tới hỏi chị. Giọng điệu Trần Bảo Trân mang vẻ

khách sáo, lời nói không phải là từ chối thẳng thừng mà là đồng ý một cách lạnh

nhạt. Gả vào khu nhà công vụ bấy lâu nay, Trần Bảo Trân đã có tiến bộ hơn

trước.

Trước đây có nhiều chị dâu khách sáo nói muốn học nhạc cụ với cô, Trần Bảo

Trân không thích nên từ chối thẳng mặt chẳng nể nang ai, làm mất lòng không ít

người. Cao Kiến Quốc về nhà cũng vì chuyện này mà cãi nhau với cô, bảo cô đối

nhân xử thế nên khách khí một chút, đừng làm quan hệ căng thẳng quá.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.