Thành phần gia đình của Tạ Hồng Nghê rất nhạy cảm, nhưng cô lại có nhan sắc
xinh đẹp, lúc mới xuống nông thôn thường xuyên bị bắt nạt. Tính cô bướng bỉnh,
cắn răng chịu đựng, chọn cách sống một mình. Nhưng dù sao cũng là phận con
gái, có một đêm cô bị mấy gã đàn ông lôi ra đồng định giở trò đồi bại, chính Tần
Học Tài đã cứu cô.
Tạ Hồng Nghê lúc đó tâm như tro tàn, tưởng Tần Học Tài cũng giống như đám
đàn ông kia, chẳng phải hạng tốt lành gì. Cô tự暴 tự khí cởi quần áo ra, nhưng
Tần Học Tài lại bịt mắt lại, bảo cô mau mặc vào. Từ đó hai người kết thành một
đoạn nghiệt duyên.
Tần Học Tài biết mình tướng mạo bình thường, cũng không có bản lĩnh gì lớn,
chắc chắn không trèo cao nổi tới Tạ Hồng Nghê. Anh chưa từng tơ tưởng đến cô,
chỉ muốn tìm một cô gái nông thôn hiền lành, chịu thương chịu khó để kết hôn qua
ngày.
Anh bản tính lương thiện, vóc dáng cao lớn lại có sức khỏe trời cho, thích giúp đỡ
mọi người. Sau đó anh thường xuyên chăm sóc Tạ Hồng Nghê để tránh cho cô
gặp phải những chuyện tương tự.
Tạ Hồng Nghê rất ghét cái tính kiểu trâu già “cam chịu, không cầu đền đáp” của
anh. Tần Học Tài một mình làm bằng ba người nhưng chỉ lấy công điểm của một
người, mấy cô thanh niên trí thức khác không làm nổi việc nhờ anh giúp, anh lúc
nào cũng không nỡ từ chối.
Anh là đồ ngốc à? Cô ta giả vờ ốm đấy, rõ ràng là coi anh như trâu để sai bảo,
anh đừng có giúp cô ta nữa!
Dù sao cũng tiện tay thôi, tôi vẫn còn sức mà.
Cái đồ ngốc này, đầu óc anh có vấn đề đúng không? Anh đúng là con trâu già!
Cô chẳng phải cũng coi tôi là trâu sao? Việc ngoài đồng tôi cũng làm xong cho cô
rồi đấy thôi.
..
Lần nào nói chuyện với “con trâu già” này, Tạ Hồng Nghê vốn khéo mồm khéo
miệng cũng bị tức cho nửa sống nửa chết. Nhưng phải thừa nhận rằng, có Tần
Học Tài giúp đỡ, cuộc sống dưới nông thôn của cô dễ thở hơn nhiều, việc nặng
việc bẩn đều có thể đẩy cho anh làm.
Bố mẹ Tần Học Tài đều là công nhân nhà máy, thành phần gia đình cực kỳ tốt,
anh lại cần cù không lười biếng nên có rất nhiều cơ hội về thành phố, ví dụ như
điều chuyển công tác hay nhập ngũ. Nhưng anh đều từ bỏ, nhường cho người
khác.
Tần lão tam lo mình đi nhập ngũ rồi sẽ không ai chăm sóc Tạ Hồng Nghê. Cô gan
quá lớn lại còn xinh đẹp, giống hệt bà mẹ xuất thân tư bản của mình, biết làm
“buôn bán”. Tần lão tam cảnh báo cô mấy lần, cô toàn bảo không sao.
Bảo Tần Học Tài đi nhập ngũ, anh thật sự không yên tâm nổi.
Lần này đăng ký ra nông trường hải đảo, vì đây được coi là vùng gian khổ xa xôi,
Tạ Hồng Nghê thành phần gia đình kém cũng có thể đăng ký đi cùng. Tần Học Tài
liền dắt cô theo, định bụng nhờ em gái tìm cho cô một đối tượng phù hợp.
Tốt nhất là kiểu gia đình có mẹ chồng ghê gớm, có thể quản thúc Tạ Hồng Nghê
thật chặt.
Sau này cô đừng làm mấy việc đó nữa, không thì ai dám cưới cô?
Mặc kệ anh, tôi cũng có gả cho anh đâu.
Tôi mới không thèm cưới cô. Tần Học Tài vội vàng phủi sạch quan hệ, anh cưới ai
cũng không cưới cái “bà tổ tông” này: Ra đảo rồi, tôi sẽ bảo em gái chọn cho cô
một nhà tử tế.
Nói xong câu này, Tần Học Tài cảm thấy chột dạ. Tạ Hồng Nghê đẹp thì đẹp thật,
nhưng tính tình tệ thế này thì ai dám rước về?
Nông trường hải đảo cũng có không ít người thành phần kém, dù sao ngoài đảo
cũng xa xôi, mấy chuyện đó không quá nghiêm trọng, hy vọng có thể tìm cho Tạ
Hồng Nghê một nơi chốn tốt.
van-nien-dai/chuong-136.html]
Trong lòng Tần Học Tài lo lắng đủ đường, đợi khi nào thấy cô gả đi rồi thì anh mới
có thể yên tâm nhập ngũ.
Tần lão tam không có tham vọng gì cho tương lai, anh kiểu sống ngày nào hay
ngày nấy, mỗi ngày có ăn có uống là được, ham muốn cuộc sống cực thấp. Giờ
em rể là sĩ quan, bố mẹ ở nhà mong anh nhập ngũ nên anh mới quyết định đi.
Tôi nói cho anh biết, yêu cầu của tôi cao lắm đấy, phải cao ráo, đẹp trai, lại còn
phải có học thức. Tạ Hồng Nghê vừa nói vừa nhìn Tần Học Tài với ánh mắt hằn
học. Cái tên khốn kiếp này chỉ muốn vứt bỏ cô để đi nhập ngũ, đi tìm tiền đồ sáng
lạng của anh ta thôi.
Thành phần cô kém, cưới một người phụ nữ như cô thì làm sao có tiền đồ tốt
được.
Tạ Hồng Nghê hận anh chết đi được.
Đừng hòng dễ dàng rũ bỏ cô.
Hai người đi tàu ra đảo, Tần Học Tài theo chỉ dẫn, cầm thư giới thiệu đưa Tạ
Hồng Nghê tìm đến khu nhà công vụ. Tần Học Tài đứng ở cửa, tự xưng là đến tìm
em gái và em rể, trên tay còn có thư giới thiệu.
Một nhân viên y tế trực ban rất nhiệt tình bảo sẽ dẫn anh vào. Nghe giọng nói đặc
sệt tiếng Bắc Kinh của anh, người kia biết anh từ phương Bắc tới.
Em rể anh là ai thế?
Em rể tôi tính tình dịu dàng dễ bị bắt nạt lắm. Tần Học Tài gãi đầu, anh quên mất
em rể mình tên là gì rồi, chỉ nghe loáng thoáng mẹ Thẩm Quế Hương nhắc qua
một cái tên, không để ý kỹ lắm.
Ở nhà, cứ gọi thay tên là em rể này em rể nọ thôi. Tần Học Tài chỉ nhớ mỗi đặc
điểm em rể tính tình dịu dàng dễ bắt nạt, ngoài ra lúc này chẳng nhớ nổi gì khác.
Ồ, ồ ồ ồ. Nhân viên y tế há miệng kêu lên mấy tiếng, tỏ vẻ đã hiểu. Anh ta thường
xuyên trực ở khu nhà công vụ, nghe miêu tả này là liên tưởng ngay được đến một
người.
Cái người em rể này chắc chắn là nói Cao Kiến Quốc rồi. Vợ anh ấy là Trần Bảo
Trân cũng là người phương Bắc, Trần Bảo Trân là người vợ cao nhất trong cả khu
này, mà anh trai cô ấy quả nhiên cũng cao đến mức vô lý.
Tôi biết anh là người nhà ai rồi, hai anh em nhà anh trông giống nhau thật đấy. Ý
nhân viên y tế là nói hai người đều cao ráo như nhau.
Tần Học Tài ngơ ngác, nhưng vẫn đáp: Đúng thế, đúng thế.
Em gái giống anh á? Chẳng lẽ lấy chồng mấy tháng nó lại béo ra rồi? Em gái Dao
Dao của anh từ nhỏ đã là một cô bé mập mạp.
Tạ Hồng Nghê nghi hoặc: ?
Chẳng phải nghe nói em gái Tần Học Tài sinh ra rất xinh đẹp sao? Tần Học Tài
cái bộ dạng gấu chó râu quai nón này thì chẳng có điểm nào liên quan đến xinh
đẹp cả.
Quý tính là Trần à?
Họ Tần.
Nhân viên y tế lại tỏ vẻ đại ngộ, anh ta đoán đây chắc là anh họ lớn của Trần Bảo
Trân. Ông ngoại Trần Bảo Trân họ Tần, cùng họ với Tần Dao, nhân viên y tế nắm
bắt những thông tin này cực kỳ chính xác.
Cả nhóm đi thêm vài bước, nhân viên y tế chợt thấy phía trước có một người đàn
ông mặc quân phục cao lớn đang đứng. Anh ta mặc bộ quân phục trắng, khí thế
lạnh lùng, đang nhíu mày như đang suy nghĩ điều gì đó.