Thời đại này ít ra cũng ngăn cách được vấn đề quấy rối tình dục bằng lời nói,
nhưng ở những góc khuất thì, ôi, cũng giống như chuyện Tạ Hồng Nghê từng trải
qua vậy, cho dù là mấy chục năm sau đi dạy học ở vùng cao, đối với con gái mà
nói thì vẫn cứ là vô cùng nguy hiểm.
Cô giáo Trần nói với em à? Cố Trình không bận tâm lắm đến chuyện này, Cao
Kiến Quốc nói dối lừa anh chuyện này thì được cái gì chứ? Để khoe khoang là
anh ta yêu vợ chắc?
Tần Dao bắt đầu đun nước: Bảo Trân nấu cháo yến mạch, không chỉ cho sữa bò
mà cô ấy còn cho cả đường lẫn muối, rồi cho cả đại hồi, hồi hương, quế chi, lá
thơm nữa.
Dừng, dừng ngay, em đừng nói nữa. Thật khó mà tưởng tượng nổi cái mùi vị đó,
chỉ nghe miêu tả thôi mà dạ dày đã lộn nhào hết cả lên rồi.
Vô lý hết sức. Cố Trình ôm bụng: Anh đi tàu bao nhiêu năm nay, quen với sóng to
gió lớn rồi, anh rất ít khi say sóng, cũng hiếm khi nôn thốc nôn tháo. Thế mà
nghe em miêu tả cái món này, cảm giác nó còn kinh khủng hơn cả bão cấp mười
hai.
Biết là anh không thích uống sữa rồi. Sữa bò thời này không pha nước, cũng
chẳng thêm thắt thứ gì, sữa tươi mang đến là loại sữa nguyên chất đóng trong
chai thủy tinh, mùi sữa rất nồng, ai thích thì cực kỳ thích, còn ai không thích như
Cố Trình thì đúng là chịu không thấu.
Loại sữa tươi này mỗi lần đưa đến đều phải thu hồi lại vỏ chai cũ.
Trước đây anh từng gặp một ông máy trưởng, ông ấy nôn kinh khủng lắm, chỉ một
chút sóng gió thôi là đã nôn thốc nôn tháo, ông ấy.
Tần Dao giơ tay bịt miệng anh lại, khẩn khoản: Sắp ăn sáng rồi, làm ơn đội
trưởng Cố nói lời nào dễ nghe một chút đi. Đừng có làm em mất ngon chứ!
Nào, hãy nói về cảnh đẹp đi, nói về san hô, ngọc trai với cá heo dưới biển ấy.
Cố Trình ghé sát vào má cô hôn một cái: Nói gì cơ? Toàn là mùi tanh của biển cả
thôi.
Em có biết tại sao đi nhặt hải sản phải đi sớm không? Đợi đến lúc mặt trời lên
cao, đám cá tôm cua ghẻ mắc cạn kia chỉ một lát là chết hết, nắng chiếu vào
một cái là cái mùi đó nó bốc lên.
Tần Dao cầm một sợi mì khô chọc vào khuôn mặt tuấn tú của anh, hậm hực nói:
Đây chính là chiêu trả thù của anh đúng không?
Phải, mà cũng không phải.
Cố Trình cúi đầu cười.
Anh thích cảm giác sáng sớm thức dậy thế này, vẫn còn thời gian rảnh rỗi để nói
đùa vài câu với vợ. So với mấy bài thơ tình hay tình khúc cảm động, thì cái kiểu
cầm sợi mì nghịch ngợm chọc anh thế này còn đáng giá hơn những câu chữ hay
nhất trên đời.
So với Trần Bảo Trân thì đúng là có Dao Dao làm vợ, anh thật sự là có phúc mà
không biết hưởng, ít nhất Dao Dao nhà anh cũng không nấu ra mấy thứ quái dị
như thế.
Cô vợ vô cùng quý giá của anh, sợ là có người dòm ngó mất.
Buổi sáng nấu mì Tần Dao thường hay lười một chút, nhưng cái món mì này dù
chỉ nấu với nước lã và muối, không cho dầu mỡ thì ăn vẫn rất thơm, dù sao cũng
là tinh bột tinh luyện mà.
Mì nước trong, cô cứ thế đun một nồi nước sôi, thả mì vào, mỗi người một quả
trứng chần, trụng thêm ít rau xanh, rắc chút hành hoa, nhỏ thêm vài giọt dầu mè,
thế là xong một bát mì đơn giản.
van-nien-dai/chuong-144.html]
Tần Dao ăn mì xong lại uống thêm nửa cốc sữa, vì sợ lát nữa đi xe bị say nên cô
không dám uống nhiều.
Cố Trình tiễn bọn họ ra xe. Tần Dao định ở lại vườn cao su một đêm nên đã
chuẩn bị sẵn quần áo thay từ sớm. Cố Trình xách túi vải giúp cô, miệng không
ngừng dặn dò kỹ lưỡng: Ở ngoài đó phải cẩn thận rắn rết côn trùng, đêm đến thì
phòng muỗi, ban ngày đừng đứng lung tung dưới gốc cây đại thụ, lúc nào cũng
phải để ý dưới chân, thấy sâu bọ thì đừng có tiện tay đập.
Dù là ở trong núi hay rừng mưa nhiệt đới, sâu bọ và kiến đều rất ghê gớm. Rắn
nghe thì sợ thật đấy, nhưng thực ra lại là loài động vật có tỉ lệ gây hại tương đối
thấp, cho dù cả núi là rắn độc thì số trường hợp cắn người cũng không nhiều,
người sợ rắn mà rắn cũng sợ người.
Đừng nhìn con rắn dài ngoằng mà sợ, nó chỉ có thể tấn công người bằng răng
độc thôi, thế nên chỉ cần tránh xa đầu nó là được, điểm yếu của rắn rất dễ tìm.
Đáng sợ nhất là kiến, vì nó bò lên người mình lúc nào không hay, không một tiếng
động, cũng chẳng biết sợ là gì.
Có người cứ thế xắn ống quần đứng dưới gốc cây, bất chợt nhìn xuống thì thấy
bắp chân đã bám đầy kiến, vất vả lắm mới rửa trôi được đám kiến đi thì chân đã
sưng đỏ lên rồi.
Lúc đi ra ngoài cứ trét một lớp bùn lên người cũng là một cách bảo vệ da.
Đội trưởng Cố này, có phải anh từng dạy lớp kỹ năng sinh tồn ngoài dã ngoại
không đấy? Tần Dao day day lỗ tai, không chịu nổi sự lải nhải của người đàn ông
bên cạnh nữa. Sao cái ông này lại có thể lắm lời đến thế nhỉ?
Cô chỉ là đi nông trường ở lại một đêm thôi, chứ có phải đi sinh tồn đâu, mà Cố
Trình cứ như ông bố trẻ lần đầu đưa con gái đến nhà trẻ, vừa lo lắng vừa dặn dò
đủ thứ.
Từng dạy rồi.
Tần Dao: Giáo quan Cố ơi, tha cho em đi.
Em phải nghe giáo huấn chứ.
Anh lải nhải quá đi, lải nhải quá đi. Tần Dao lầm bầm, đẩy lồng ngực anh ra.
Rất nhanh sau đó, một chiếc xe vận tải chạy tới, thùng xe phía sau mở toang,
Miêu Thúy Diệp thò đầu ra vẫy vẫy tay với cô.
Xe dừng lại, Trần Gia Lan lúc này xuống xe. Miêu Thúy Diệp hỏi cô ta: Cô thực sự
không đi cùng nữa à?
Lần đi vườn cao su này coi như là có nhiệm vụ định kỳ. Vườn cao su có rất nhiều
cây cao su, thuộc loại cây công nghiệp quan trọng, bao nhiêu năm qua lúc nào
cũng có kẻ gian trà trộn vào định phá hoại, nhiều nơi cần người thay phiên nhau
canh gác, lục soát kiểm tra người và vật dụng.
Cái vườn cao su họ đến lần này thuộc loại nông trường cao su có trình độ quản lý
khá cao. Hiện tại trên cả hòn đảo này có gần một trăm hai mươi nông trường cao
su với mười mấy vạn thanh niên trí thức tham gia, mỗi nông trường trình độ quản
lý lại khác nhau một trời một vực. Cao su là loại cây nhiệt đới rất đỏng đảnh, có
những nông trường khai khẩn mù quáng, cạo mủ vô tội vạ khiến cây bị chết
khô, sâu bệnh, chất lượng mủ cũng không cao.
Hai năm nay công tác khai khẩn đã chậm lại, trọng điểm là duy trì tốt những cây
cao su chất lượng cao hiện có. Đồng thời năm nay có một đợt lớn cây cao su đã
đạt tiêu chuẩn để cạo mủ, diện tích khu vực rất rộng nên sợ bị phá hoại có chủ
đích.
Lần này qua đó, nếu bắt được vài tên đặc vụ thì đúng là lập công lớn.
Thôi ạ, dạo này sức khỏe em không tốt lắm, em muốn nghỉ ngơi thêm. Trần Gia
Lan từ chối. Cô ta thấy Miêu Thúy Diệp đúng là viển vông, sang đó giúp cạo mủ
không công thì đào đâu ra chuyện tốt mà gặp.
Được rồi, thế cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe.
Trần Gia Lan gật đầu, cô ta định đi thăm cô giáo Trần Bảo Trân để học nhạc cụ.
Cô ta còn mang theo ít cà phê, muốn cùng thưởng thức với Trần Bảo Trân.