Dao Dao, chú ý an toàn nhé. Cái miệng của Cố Trình nãy giờ vẫn chưa ngừng
nghỉ, khiến Miêu Thúy Diệp đứng bên cạnh nghe mà thấy không tưởng nổi, lần
đầu tiên thấy Đội trưởng Cố lải nhải đến mức này.
Biết rồi, biết rồi mà, anh đợi em về nhé.
Cố Trình mỉm cười đáp: Là em đợi anh về mới đúng.
Hai vợ chồng cứ dính lấy nhau sướt mướt mãi, anh ba Tần đứng cạnh cũng
không thể nắm bắt nổi cái “hình hài” cụ thể của cậu em rể này. Trước khi đến thì
tưởng nó dịu dàng dễ bắt nạt, ngày đầu tiên thì thấy mặt lạnh ít lời, đi hỏi thăm
xung quanh thì nghe bảo là lạnh lùng kiêu ngạo, từ hôm qua thì bắt đầu giả vờ
làm bộ làm tịch xót vợ, đến sáng nay thì bắt đầu lải nhải còn kinh khủng hơn cả
mẹ anh là bà Thẩm Quế Hương.
Đủ loại hạng mục cần chú ý, cứ như điều lệ quân đội vậy, từng điều từng khoản
một, trong đầu anh ta hoàn toàn không cần sắp xếp ngôn từ mà nói ra chẳng hề
lặp lại câu nào.
Trần Gia Lan nhìn thấy một Cố Trình như vậy cũng vô cùng kinh ngạc, Đội trưởng
Cố sau khi kết hôn sao lại biến thành cái dạng này?
Chương 75
Tần Dao đến đảo cũng gần một năm rồi, nhưng không gian sinh hoạt cũng chỉ
quẩn quanh trong một phạm vi nhỏ hẹp, phần lớn là ở bệnh viện và khu nhà công
vụ, sống một cuộc đời hai điểm một đường, thỉnh thoảng mới ra bãi biển hay bờ
vịnh quen thuộc dạo chơi.
Con người thường có thói quen đi trên những con đường đã quen thuộc, mà lúc
này những vùng đất chưa được khám phá còn nhiều không kể xiết.
Trên đảo vẫn còn lượng lớn đất đai cô chưa từng thấy qua. Ngồi trên xe, Tần Dao
nghe Miêu Thúy Diệp giới thiệu về những chuyện xảy ra ở các vùng, Miêu Thúy
Diệp là một người dẫn đường rất giỏi, hiểu rõ nhiều câu chuyện xưa cũ. Hòn đảo
này sau năm năm mươi mới được giải phóng, đã từng xảy ra rất nhiều câu
chuyện đấu tranh.
Tiểu Tần, em nhìn cái cây kia xem, đã có cả trăm năm tuổi rồi đấy.
Những người từng làm nông mới biết sức sống của thực vật mãnh liệt đến
nhường nào. Giống như cây cao su vốn bị coi là đỏng đảnh khó chiều, sức sống
của nó cũng rất ngoan cường. Miêu Thúy Diệp bảo vạt cao su trước mắt này do
quản lý không tốt nên phần lớn cây giống mới trồng đều bị khô héo mà chết,
còn vạt cao su đằng kia vì cạo mủ quá dày nên sâu bệnh đầy rẫy, phải nghỉ ngơi
vài năm mới có thể cạo lại được.
Thế nhưng ngay trong khu rừng héo hon này, vẫn có những nơi trông đầy sức
sống. Cạnh những cái cây chết vẫn có mầm xanh, cạnh những cây bệnh vẫn có
những cây khỏe mạnh vươn cao, đại tự nhiên thực sự rất thần kỳ.
Những hàng cây hai bên đường cao vút trời xanh, thân cây rất dài, nhìn từ góc độ
của con người thì cứ như những chiếc đũa cắm bên vệ đường, trên ngọn cùng thì
túm tụm những cụm màu đỏ hồng như đùi gà nướng, hoặc màu xanh như bánh
giầy, khiến người ta nhìn mà thèm ăn.
Cây cao su rất quý giá, giá cao su nhập khẩu vô cùng đắt đỏ. Tần Dao vốn tưởng
cây không nhiều, nhưng thực tế lại không phải vậy. Những năm trước trên đảo
mở rộng diện tích cao su một cách mù quáng, đâu đâu cũng trồng đầy cao su,
điều này cũng gây ra xung đột với các đại đội địa phương.
Cao su dù quý đến đâu cũng không thể ăn thay cơm được. Bên cạnh việc mở
rộng vườn cao su thì càng phải đảm bảo diện tích trồng lương thực, nếu không thì
cao su làm ra rồi mà mọi người lại chẳng có cơm ăn.
Tần Dao nhìn khu rừng mưa dày đặc không xa, bên trong đầy rẫy cây cối và dây
leo, nhìn thì đẹp nhưng lại vô cùng nguy hiểm. Trong khu rừng mưa thế này, đừng
nói là súng đạn, ngay cả đại bác thuốc nổ cũng chẳng có tác dụng gì mấy.
Những hàng cây này chính là bức tường ngăn cách tự nhiên tốt nhất, dù có phóng
hỏa cũng chưa chắc đã đốt cháy được một vạt, rừng ẩm ướt nên lửa sẽ tự tắt
thôi.
van-nien-dai/chuong-145.html]
Phong cảnh trước mắt thật đẹp, thật hợp để chơi trò sinh tồn dã ngoại, chỉ là môi
trường quá nguy hiểm.
Cũng chỉ có môi trường tự nhiên như miền Nam này mới có thể che giấu được
con người. Ở phương Bắc muốn tìm một nơi ẩn náu thì vừa thiếu lương thiếu
nước, mùa đông lại trơ trụi, cơ bản là khó mà sinh tồn. Nhưng ở đây thì khác.
Cây cối ở đây quá nhiều, một kẻ tội phạm thông thạo dã ngoại mà chui tọt vào
rừng, tìm một hang núi trú ngụ, nước không thiếu, thức ăn không thiếu, tự làm
một bộ đồ ngụy trang khoác lên người thì có ẩn náu vài chục năm cũng có thể
khiến người ta không phát hiện ra.
Miêu Thúy Diệp dặn: Đừng có tùy tiện vào rừng, nhất là kiểu rừng thế kia, dù chỉ
cách nhau mười mấy mét, em có gào thét khản cổ thì bên cạnh cũng chẳng nghe
thấy gì đâu.
Có khi cách nhau vài mét, đi lướt qua nhau trong rừng mà cũng chẳng hay biết
đấy. Thế nên tìm người cực khó, mỗi năm đều có vài người mất tích không một
tiếng động, tìm mãi không thấy, hài cốt chẳng còn.
Tất nhiên, cũng có khả năng bỗng dưng lòi ra thêm vài người, một bộ phận người
từng ở lại đây biết đâu vẫn còn lẩn trốn quanh quẩn.
Tần Dao tò mò hỏi: Trong nông trường có rắn không chị? Vạn nhất có rắn bò vào
thì sao? Có cần rắc thuốc đuổi rắn không ạ?
Miêu Thúy Diệp nghe cô nói vậy thì nhìn cô bằng ánh mắt rất kỳ quặc: Thức ăn
miễn phí tự dâng tận cửa, em còn chê à? Đây chẳng phải là bánh từ trên trời rơi
xuống sao?
Trong nông trường cái gì có thể thiếu chứ hội những người yêu thích bắt rắn thì
không bao giờ thiếu. Sợ ư? Sao có thể chứ? Những người tay không bắt rắn độc
nhiều không đếm xuể. Thời buổi này vật tư thiếu thốn, người ta đói đến mức nhìn
cái gì cũng thấy ăn được.
Nếu có một con rắn béo múp míp chui nhầm vào “ổ người”, kẻ lo lắng không phải
là con rắn độc mà là người ta lo thịt không đủ chia kia kìa, đem hầm một nồi canh
rắn thơm nồng đậm đà thì còn gì bằng.
Một con rắn thì gặp em không sợ, nhưng nếu trên một cái cây treo đầy rắn thì
sao? Đồng chí Tiểu Tần cảm thấy Đội trưởng Miêu đang bốc phét quá đà, nỗi sợ
rắn của cô đã ăn sâu vào trong xương tủy rồi.
Treo đầy rắn á? Miêu Thúy Diệp thốt lên: Còn có chuyện tốt như vậy sao?
Hồi trước ở sau núi nhà chị có một vạt rừng trúc, có lần trên cây treo đầy rắn lục
đuôi đỏ, cả nhà chị huy động lực lượng bắt được mười mấy con đấy, sướng lắm.
Miêu Thúy Diệp vừa nói vừa bắt đầu thấy thèm.
Có mười mấy con thôi thì chưa chắc đã đủ chia nhau đâu.
Hồi năm sáu tuổi chị đã theo anh trai đi bắt rắn rồi. Miêu Thúy Diệp bắt đầu kể với
Tần Dao về những chiến tích oanh liệt thời thơ ấu của mình, ví dụ như cách vần
vò trăn lớn ra sao.
Có lẽ cũng có phần thổi phồng, nhưng Tần Dao và Tạ Hồng Nghê nghe mà say
mê vô cùng, chuyện thiếu niên thiếu nữ đùa nghịch với rắn cứ như những câu
chuyện truyền kỳ về những đứa con của rừng xanh vậy.
Tạ Hồng Nghê trước đây đi thanh niên xung phong ở tỉnh Kiềm, bên đó nhiều bản
làng người Miêu lắm, nhưng lúc này cô thấy Miêu Thúy Diệp còn giống con gái
người Miêu hơn cả người Miêu bên đó nữa.
Hồi nhỏ lúc chị viết văn chắc có nhiều tư liệu để viết lắm nhỉ? Lúc trước có nói
muốn viết về câu chuyện của Miêu Thúy Diệp, Tần Dao đã hỏi cô rất nhiều câu
hỏi, nhưng những chuyện thú vị thời thơ ấu thế này thì cô vẫn chưa biết. Tần Dao
thấy thật không tưởng nổi, có những người mạnh mẽ bạo dạn có lẽ cũng có
nguồn gốc từ những việc này.