Thập Niên 60: Theo Chồng Nhập Ngũ, Ta Trở Thành Tâm Can Bảo Bối

Chương 11: Thay đổi vẻ ngoài



An Họa mơ màng ngủ nướng một lát nhưng giấc ngủ không sâu, lúc ngủ dậy soi

gương thấy quầng thâm dưới mắt hơi xanh.

Cái cơ thể này không chỉ trông giống hệt cô lúc trước, mà ngay cả thể chất cũng y

đúc, chỉ cần thiếu ngủ một chút là dễ có quầng thâm ngay.

Tiêu Chính ra ngoài từ lúc trời chưa sáng không biết đã về chưa, bữa sáng là do

tiểu Chu mang đến cho cô và Đông Đông.

“Bố đi đâu rồi ạ?” Đông Đông hơi lo lắng hỏi.

Trước đây bố cũng thường xuyên xuất hiện một hai ngày rồi biến mất, phải rất lâu

sau mới thấy lại.

An Họa an ủi: “Bố đi làm rồi con, trưa tan làm bố sẽ về thôi”

Đông Đông thở phào nhẹ nhõm, lại chợt nhớ ra hỏi: “Mẹ ơi, đêm qua bố có cắn

mông mẹ không?”

An Họa: “. Không cắn không cắn, yên tâm đi. Lúc ăn cơm đừng nói chuyện,

ăn xong mẹ đưa con vào huyện chơi”

Đông Đông không mấy hứng thú với việc vào huyện, nhưng cậu bé vẫn nể mặt

mỉm cười một cái.

Nghe nói An Họa định vào thành phố, Chu Mai Hoa cũng muốn đi theo.

Lúc chuẩn bị đi, chị ấy còn gọi cả Liêu Tam Muội, Tam Muội xua tay bảo: “Em

không đi đâu, còn một đống quần áo chưa giặt đây này”

Chu Mai Hoa thôi không gọi nữa, cùng đi với An Họa.

Chị ấy móc từ trong túi ra một nắm hạt dưa, chia cho An Họa một nửa.

“Lúc nãy cô thấy không?” Chu Mai Hoa tỏ vẻ thần bí: “Lúc Tam Muội nói chuyện

với chúng ta, mẹ chồng chị ấy cứ nấp sau rèm cửa nhìn ra đấy”

An Họa lắc đầu: “Em không chú ý”

Chu Mai Hoa bĩu môi thật cao: “Trước đây tôi cứ ngỡ mẹ chồng tôi đã tệ lắm rồi,

một ngày không mắng tôi ba bận là bà ấy không chịu nổi, nhưng giờ thấy mẹ của

Vương Hòa Bình mới biết thế nào là mẹ chồng ác độc! Cô có thấy ai ngày nào

cũng gọi con dâu dậy làm việc từ lúc bốn canh không? Bà già nhà họ Vương làm

được đấy!”

Bốn canh thiên, chính là khoảng một đến ba giờ sáng.

Đây đúng là còn hơn cả Chu Bát Bì (nhân vật địa chủ bóc lột trong văn học).

An Họa không hiểu: “Sớm thế ạ? Trời còn chưa sáng, dậy thì làm được gì chứ?”

Chu Mai Hoa chậc lưỡi: “Chẳng làm được gì cả, bà ta chỉ muốn hành hạ con dâu

thôi! Không chỉ vậy đâu, Tam Muội ở nhà ăn cơm còn không được ngồi cùng bàn,

phải đợi cả nhà ăn xong mới được ra ăn đồ thừa. Bình thường đi ra ngoài cũng bị

bà già đó quản chặt, như hôm qua ấy, cô ấy theo tôi sang nhà cô ngó một cái, về

nhà là bị bà già đó chỉnh cho một trận ngay!”

An Họa đại kinh: “Chiều qua em còn sang nhà chị ấy thăm hỏi mà, chị dâu Liêu

trông không có gì khác thường cả”

Chu Mai Hoa bảo: “Bà già họ Vương không dùng đấm đá đâu, bà ta toàn cấu

véo cánh tay, bắp đùi, lấy kim đâm vào người, tóm lại là nhìn bề ngoài thì chẳng

thấy dấu vết gì”

An Họa nghi hoặc: “Phó Chính ủy Vương không quản chuyện trong nhà sao?

Cách hành xử này của bà cụ Vương chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của con

trai bà ta chứ”

Chu Mai Hoa thở dài: “Sao mà không quản, tôi đứng bên lỗ chó dưới chân tường

nhà tôi đã thấy mấy lần Vương Hòa Bình quỳ xuống xin mẹ mình rồi. Nhưng chỉ

cần anh ta lên tiếng quản là bà ta lại khóc, khóc lóc thảm thiết bảo góa bụa nuôi

con khôn lớn, giờ con có vợ là quên mẹ, đồ không có lương tâm. Người ngoài

cũng muốn quản lắm chứ, nhưng mỗi lần Cát Hồng Anh đến tìm hiểu tình hình là

Tam Muội lại nói đỡ cho mẹ chồng, cô bảo người ngoài quản thế nào được?”

An Họa hỏi: “Chị dâu Liêu tại sao lại làm vậy?”

Chu Mai Hoa thở dài đáp: “Cô ấy bảo sợ chuyện làm ầm lên thì Vương Hòa Bình

sẽ bỏ cô ấy”

An Họa im lặng. Suy cho cùng, Liêu Tam Muội bị chồng nắm thóp, mà người

chồng lại bị mẹ mình nắm chặt trong tay.

Chu Mai Hoa hỏi: “Đúng rồi Tiểu An, nhà Phó Sư trưởng Tiêu tình hình thế nào?”

“Ờ” Câu này đúng là làm khó An Họa. Lúc mới cưới Tiêu Chính có giới thiệu

qua tình hình gia đình, nhưng nguyên chủ chẳng quan tâm nên hoàn toàn không

nhớ.

“Hình như” An Họa cố gắng tìm kiếm trong ký ức, “Mẹ anh ấy hình như mất từ

sớm rồi ạ”

Chu Mai Hoa gật đầu: “Không phải tôi nói lời khó nghe đâu nhé, nhưng ở góc độ

của cô thì đó là chuyện tốt. Phó Sư trưởng Tiêu xuất thân nông thôn, mẹ anh ấy

chắc chắn sẽ không hợp với cô đâu, nhà cô bớt được bao nhiêu trận chiến đấy”

An Họa không khỏi tán đồng lời này.

Khoảng cách đường chim bay từ khu doanh trại vào huyện không xa lắm, nhưng

để vào được thành phố, họ phải đi vòng một đoạn qua cây cầu phía bên kia.

can-bao-boi/chuong-11-thay-doi-ve-ngoaihtml]

Hơn nữa không có xe, hoàn toàn đi bộ bằng hai chân, thế nào cũng mất hơn hai

mươi phút.

Nắng hơi gắt, trán Đông Đông đã lấm tấm mồ hôi nhưng cậu bé không kêu nửa

lời, cũng không đòi mẹ bế.

Chu Mai Hoa khen ngợi: “Đứa nhỏ nhà cô ngoan thật, đi đường không quấy khóc

tí nào. Chẳng bù cho thằng nhóc nghịch ngợm nhà tôi, chắc chắn đã nhảy nhót

như Tôn Ngộ Không từ lâu rồi”

Nghe người lớn khen, cái lưng nhỏ của Đông Đông càng ưỡn thẳng hơn.

An Họa lấy khăn tay lau mồ hôi cho con, cười hỏi Chu Mai Hoa: “Chị dâu, nhà chị

mấy cháu ạ?”

Chu Mai Hoa bảo: “Tôi sinh ba trai một gái. Thằng lớn đi bộ đội rồi, thằng hai ở

quê, bên cạnh chỉ còn đứa con gái thứ ba với thằng út thôi. Con gái mười tuổi,

con trai bảy tuổi, cả hai đều là lũ khỉ nghịch ngợm”

Chu Mai Hoa vừa nói vừa lắc đầu, nhưng trên mặt lại lộ rõ vẻ tươi cười và cưng

chiều.

Hai người vừa trò chuyện vừa vào đến thành phố.

“Cô vào thành phố chủ yếu để làm gì?” Chu Mai Hoa hỏi, rồi chủ động bảo: “Tôi là

thuần túy rảnh rỗi không có việc gì nên đi theo cô chơi thôi”

An Họa nghĩ một lát rồi nói: “Em đi cắt tóc trước, sau đó đi mua ít vải về làm quần

áo. Chị dâu rành đường xá, dẫn em đi nhé”

“Được!”

Chu Mai Hoa dẫn An Họa đến tiệm cắt tóc quốc doanh trước. An Họa hỏi trước

một câu: “Có thể ép thẳng được không ạ?”

Thợ cắt tóc suy nghĩ một lát: “Được”

Nhưng động tác tiếp theo làm An Họa có chút ngớ người.

Chỉ thấy người thợ bê ra một cái bàn là.

An Họa: “Dùng bàn là để ép thẳng sao??”

Thợ cắt tóc: “Nếu không thì dùng cái gì?”

An Họa: “Vậy thôi em cứ cắt đi vậy”

Dù thợ cắt tóc dùng loại bàn là than, nhiệt độ không cao như bàn là điện nhưng

trông cũng khá đáng sợ. Để tránh hư tổn, tốt nhất là cắt phăng đi cho rồi, dù sao

tóc vẫn có thể mọc dài lại.

Chu Mai Hoa tiếc nuối thay cô: “Tóc dài thế này phải nuôi lâu lắm mới được đấy”

“Giờ không phải đang thịnh hành tóc ngắn sao, nên em cũng muốn thử xem” An

Họa mỉm cười.

Người thợ kiểm tra chất tóc của An Họa, sợ cô không cắt nữa nên phụ họa theo:

“Đúng thế, đúng thế, giờ các cô gái trẻ ở thành phố ai ai cũng để tóc ngắn. Cô gái

này, tóc này cắt xong bán cho tôi nhé?”

An Họa hỏi: “Bác trả em bao nhiêu tiền?”

Thợ cắt tóc nghĩ một hồi, giơ ra con số “tám”.

An Họa do dự. Cô không rõ giá cả thị trường, sợ bị hớ.

Chu Mai Hoa đứng bên cạnh định kéo An Họa đi: “Cô có thiếu tám đồng này đâu?

Đi thôi đi thôi, không cắt nữa! Ngay từ đầu tôi đã thấy tiếc cho cô rồi”

An Họa thuận thế đứng dậy.

Thợ cắt tóc vội vàng bảo: “Thế cô bảo bao nhiêu?”

An Họa nhìn Chu Mai Hoa, chị ấy nói: “Mười hai đồng, thiếu một xu cũng không

cắt”

Tóc của An Họa tuy xoăn nhưng chất tóc cực kỳ tốt, đen bóng và dày dặn.

Thợ cắt tóc nghiến răng: “Được!”

Tay nghề của thợ cắt tóc khá ổn, cắt đến độ dài ngang xương quai xanh. Vì trước

đó có uốn nên đuôi tóc hơi cụp vào trong, trông mái tóc bồng bềnh nhẹ nhàng. Khi

lượng tóc giảm bớt, ngũ quan của An Họa càng thêm nổi bật, trở nên tinh xảo hơn

nhiều, lại thêm phần thanh thuần rạng rỡ của thiếu nữ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.