An Họa phải tốn không ít công sức mới thuyết phục được Đông Đông không ngủ
chung với bố mẹ nữa.
“Mẹ ơi, tối qua sau khi con ngủ say, bố thật sự gặm mông con ạ?” Đông Đông
thò cái đầu nhỏ ra khỏi chăn, nghi hoặc hỏi mẹ.
An Họa mặt không đỏ, tim không đập, thản nhiên gật đầu: “Gặm chứ, tối nay con
mà còn ngủ với bố mẹ, bố vẫn sẽ gặm tiếp”
Đông Đông vội bịt chặt cái mông nhỏ của mình, chê bai lắc đầu lia lịa: “Không
muốn đâu, Đông Đông không muốn bị bố gặm mông nữa”
An Họa dém lại góc chăn cho con: “Vậy thì ngoan ngoãn tự ngủ một mình đi nhé”
Thực ra Đông Đông vốn đã bắt đầu tập ngủ độc lập từ sớm, nghe vậy cũng không
quá bài xích, chỉ lo lắng dặn dò mẹ: “Vậy mẹ ơi, mẹ phải tự bảo vệ mình cho tốt
nhé, đừng để bị bố gặm mông”
An Họa suýt chút nữa không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Sau khi dỗ con trai ngủ xong, An Họa lau người qua một lượt, tìm một chiếc váy
ngủ lụa màu xanh hồ thủy để mặc.
Làn da cô vốn đã trắng, màu xanh hồ thủy này càng tôn lên nước da trắng ngần
như mỡ đông ngọc quý.
Tiêu Chính sau khi ăn tối xong thì cứ bận rộn việc riêng, An Họa cũng không làm
phiền anh. Sau khi thay váy ngủ, cô nằm lên giường, trên người chỉ đắp một chiếc
chăn mỏng, làm nổi bật lên những đường cong thon thả.
Cô nghe thấy động tĩnh bên ngoài, chắc là Tiêu Chính lại ra sân dội nước tắm rồi.
Hiện giờ đang là mùa hè, tắm rửa thuận tiện nên anh tắm khá thường xuyên. Có
điều đợi đến mùa đông, anh chắc cũng sẽ giống như đa số mọi người, một tuần đi
nhà tắm công cộng một lần đã được coi là yêu sạch sẽ rồi.
Lúc Tiêu Chính bước vào, thứ đập vào mắt anh là An Họa đang nằm quay lưng về
phía cửa.
Đường cong cơ thể cô hiện lên rõ rệt, chỗ thắt eo lõm sâu xuống, dường như chỉ
một bàn tay là có thể ôm trọn.
Tiêu Chính lập tức đứng sững lại.
An Họa khẽ động đậy.
Tiêu Chính thấy cô chậm rãi chống tay ngồi dậy, mái tóc dài như rong biển đổ dồn
sang vai trái, để lộ đường cổ và bả vai phải tuyệt đẹp. Trên mảng da thịt trắng nõn
mịn màng ấy chỉ vắt vẻo một sợi dây áo mỏng manh.
Tiêu Chính dám khẳng định, sợi dây áo mỏng kia, anh chẳng cần tốn chút sức lực
nào cũng có thể giật đứt.
“Anh bận xong rồi à?” An Họa cố ý hạ thấp tông giọng, thanh âm lười biếng, ngọt
ngào.
“Ừ” Tiêu Chính đảo mắt nhìn quanh phòng một lượt: “Đông Đông đâu?”
An Họa bảo: “Thằng bé đòi tự ngủ một mình”
Tiêu Chính đi tới bên giường.
Tim An Họa đập thình thịch, ánh mắt cô không ngừng dạo chơi trên các khối cơ
lưng của anh, trong đầu bỗng nảy ra một cụm từ: Hổ lưng gấu vai.
An Họa không tự chủ được mà chạm tay lên đó.
Anh rõ ràng là cứng đờ người lại.
“Anh ăn gì mà lớn thế này? Người ngợm toàn cơ bắp cuồn cuộn”
Hồi lâu sau, Tiêu Chính mới dùng giọng khàn khàn đáp: “Hồi nhỏ nhà nghèo, làm
gì có gì ăn, gầy như cái que ấy. Năm mười bốn tuổi vào quân đội mới bắt đầu lớn
phổng lên”
Cô chắc chắn lại bắt đầu chê bai anh rồi.
Trước đây cô từng nói ghét bỏ thân thể anh, thô lỗ dã man.
Ai ngờ cô lại bảo: “Thật đẹp”
Tiêu Chính quay đầu lại: “Cô nói gì cơ?”
An Họa mỉm cười: “Em nói đường nét cơ bắp của anh rất đẹp”
can-bao-boi/chuong-10-ngu-thi-thuc-su-chi-la-nguhtml]
Không phải kiểu cơ bắp bóng lưỡng do uống bột protein ở phòng tập gym, mà là
kiểu dẻo dai khỏe khoắn thực thụ, giống như loài mãnh thú đã chiến đấu để xưng
vương giữa rừng già.
An Họa chợt hiểu ra vì sao trước đây mình chưa từng hẹn hò với mấy anh chàng
cơ bắp rồi, có lẽ vì chưa gặp được ai tự nhiên, không chút giả tạo như Tiêu
Chính.
Bồi hồi một lát, Tiêu Chính mới nói bằng giọng nghèn nghẹt: “Trước đây cô đâu có
nói như thế”
An Họa nghẹn lời, thân mật đánh anh một cái: “Em đã bảo là trước đây em có
định kiến với anh rồi mà, giờ đôi mắt mù lòa của em sáng ra rồi, thẩm mỹ thay đổi
không được sao?”
Tiêu Chính cảm thấy toàn thân tê rần như có luồng điện chạy qua, đâu còn nghe
rõ cô nói gì, chỉ biết gật đầu lia lịa: “Được, cô nói sao thì là vậy”
“Vậy chúng ta mau đi ngủ thôi” An Họa dùng ngón tay khẽ chọc vào lưng anh,
cười như một con hồ ly nhỏ thèm ăn.
Người Tiêu Chính run lên, khẽ “ừ” một tiếng.
Tắt đèn, nằm xuống giường.
An Họa nhắm mắt tĩnh lặng chờ đợi hồi lâu, bên cạnh lại truyền đến tiếng ngáy
nhè nhẹ.
?
Ngủ thì thực sự chỉ là ngủ thôi sao?
An Họa trừng mắt nhìn vào bóng tối một lúc, cuối cùng chặc lưỡi một cái đầy vẻ
không thể tin nổi.
Hóa ra nãy giờ cô tung tích cực như vậy mà lại là “đàn gảy tai trâu”.
Nhưng không đúng nha, một người đàn ông bình thường sau bao năm “ăn chay”,
đối mặt với vợ mình dù không như hổ vồ mồi thì cũng tuyệt đối không thể không
chút động tĩnh. Huống chi những tiếp xúc cơ thể trước đó đã chứng minh Tiêu
Chính không phải là không có phản ứng với cô.
Tối qua có thể nói là vì có con ở đó, tối nay chỉ có hai người, đâu có gì không
thuận tiện.
Kỷ luật tác phong trong quân đội thời này quản lý rất nghiêm, có thể nói là gắn
liền với tiền đồ, nên An Họa không hề nghi ngờ chuyện Tiêu Chính “ăn vụng” bên
ngoài.
Cô hậm hực quay đầu nhìn cái bóng đen bên cạnh. Một đại mỹ nhân tươi mơn
mởn nằm ngay sát bên mà anh ngủ được à? Tầm tuổi này không tranh thủ phấn
đấu, đợi già rồi còn sức đâu mà phấn đấu nữa?!
An Họa bị câu hỏi “Tại sao Tiêu Chính không ngủ với mình” làm cho trăn trở rất
lâu, rồi sau đó mới chìm vào giấc ngủ trong sự oán niệm.
Kết quả là đêm đó cô lại mơ thấy con hổ lớn kia, con hổ siết chặt khiến cô khó
thở. Cô vùng vẫy mãi mới thoát ra được, bèn giáng cho con hổ một cái tát.
Lúc này cô cũng tỉnh giấc, trong cơn mơ màng mới phát hiện con hổ lớn chính là
Tiêu Chính.
Người đàn ông này bị gì vậy, lúc bảo làm thì không làm, tranh thủ lúc cô ngủ lại
quậy!
“Em buồn ngủ, đừng có phá em” Cô lẩm bẩm.
Một lát sau, tiếng sột soạt mặc quần áo vang lên.
An Họa hơi nhổm người dậy: “Anh dậy sớm thế?”
Tiêu Chính bảo: “Tôi dậy tập thể dục buổi sáng, cô ngủ tiếp đi”
An Họa nhìn ra ngoài trời, không có lấy một tia sáng, giờ này chắc chắn chưa đến
năm giờ.
Tiêu Chính đã mở cửa đi ra ngoài.
Lại là “bỏ chạy lấy người”.
An Họa có cảm giác, không phải Tiêu Chính không có cảm giác, mà là anh đang
cực lực kiềm chế bản thân.
Nhưng cô vẫn không thể hiểu nổi tại sao.
Ôm vợ mà không ngủ, định làm Ninja Rùa chắc?