Sau Tết Trung Thu, việc xây nhà lại tiếp tục.
Từ Đông Thăng bị Lâm Tuệ “vẽ bánh” dụ dỗ làm việc chăm chỉ suốt nửa tháng,
hoàn toàn chìm đắm trong mỹ nhân kế.
“Mẹ đã nhờ người xem ngày rồi, ngày kia rất thích hợp để cất nóc” Mẹ Từ cười
nói.
Ở thôn Hướng Dương, đa phần mọi người đều làm cỗ ăn mừng vào ngày cất nóc.
Nhà mẹ đẻ chị dâu cả và chị dâu hai ở cùng thôn, đi bộ sang thông báo một tiếng
là được. Lâm Tuệ còn phải ra ủy ban thôn gọi điện thoại về thôn nhà mẹ đẻ, nhờ
người nhắn hộ cho gia đình.
Người lớn thì hỉ hả chuẩn bị nghi thức cất nóc và tiệc rượu sau đó, đặt nhà Béo
hẳn một cái đầu lợn, Mẹ Từ cũng đã tìm mấy bà thím quen biết đến phụ bếp.
Nhà mới cất nóc, lại còn chuẩn bị ra ở riêng bắt đầu cuộc sống mới, có thể nói
đây là chuyện quan trọng chỉ sau đại sự kết hôn.
Lũ trẻ cũng vui sướng vô cùng, vì nhà có cỗ, sau nghi thức cúng bái, bánh quy
kẹo và thịt cúng đều được chia cho ăn.
Ngày cất nóc, người nhà họ Lâm đến từ sáng sớm.
Bố Từ Mẹ Từ cười đón tiếp, Từ Đông Thăng cũng chạy ra đỡ gánh nặng giúp họ.
Lâm Tuệ nắm tay hai đứa cháu gái nhỏ: “Các cháu đến sớm thế, chắc phải dậy từ
tờ mờ đất nhỉ?”
Bé Đào tranh nói: “Cô ơi, bọn cháu còn chưa tỉnh ngủ đã bị mẹ bế ra cửa rồi!”
Bé Mai cũng lắc lắc tay cô: “Lúc bọn cháu tỉnh dậy, mặt trời mới bắt đầu mọc!”
Bé Chí làm mặt xấu: “Là các em ấy lười, cô ơi, cháu tỉnh từ sớm, cháu không cần
mẹ bế, đường xa thế này là cháu tự đi bộ đấy!”
Em trai Lâm lại xin nghỉ học nằng nặc đòi đi theo không chút khách khí vạch trần:
“Rõ ràng là chú cõng mày đi một nửa đường!”
Lâm Tuệ đau lòng vô cùng, dẫn họ vào nhà ngồi nghỉ. Đi xe một người tốn một
hào rưỡi, bố mẹ chắc chắn tiếc tiền nên đi bộ.
“Các cháu giỏi lắm, lát nữa cô cho kẹo ăn!”
Mẹ Từ kéo bà thông gia vào nhà: “Ông bà đến thì đến thôi, sao còn mang nhiều
đồ thế này?”
“Đều là quả trồng trên núi, xưởng đồ hộp đã thu mua một lượt rồi, còn thừa lại
nhà tôi ăn không hết, mang sang cho ông bà nếm thử”
Anh cả và anh hai Lâm mỗi người gánh một gánh bưởi, cam quýt, còn có không ít
thổ sản phơi khô.
Trong giỏ của Bố Lâm Mẹ Lâm còn có mười mấy con gà con, vịt con.
Vì chưa chính thức dọn về nhà mới nên không tiện mang đồ tươi sống sang,
nhưng thế này cũng đã là quá hậu hĩnh rồi.
So ra thì nhà mẹ đẻ chị dâu cả chị dâu hai chỉ mang phong bao lì xì nhỏ đến, có
vẻ không được hào phóng bằng. Hai người nhìn mà ghen tị, nụ cười trên mặt Mẹ
Từ lại càng tươi hơn.
Tiếng pháo nổ đì đùng vang lên từ 8 giờ sáng, cả cửa thôn náo nhiệt suốt cả
ngày.
Nghi thức cất nóc bắt đầu, nhà họ Từ mời người có vai vế lớn nhất trong dòng họ
đến làm lễ, đọc lời chúc phúc.
Bố Từ Mẹ Từ và ba anh em mỗi người xách một cái thúng, bên trong toàn là kẹo,
bánh quy, bánh dày được gói giấy đỏ, còn có cả thuốc lá rời. Họ cười toe toét,
trong tiếng pháo nổ, bốc từng nắm lớn ném về phía đám đông.
Người lớn trẻ con đều nhao nhao lao lên tranh cướp.
vat/chuong-13-cat-nochtml]
Em trai Lâm tuổi nhỏ ham vui, cũng dắt theo mấy đứa cháu chen vào đám đông.
“Nhặt thuốc lá làm gì? Cướp đồ ăn ấy, đồ ngốc!”
Chỉ có đàn ông mới tranh thuốc lá, phụ nữ và trẻ em đều nhắm vào bánh kẹo.
Chị dâu cả chị dâu hai Lâm thấy con mình nhặt được kẹo rồi vội vàng bế ra ngoài.
Bé tí teo mà dám chui vào chân người lớn, lỡ bị giẫm phải thì khổ.
Em trai Lâm tay nhanh, túi áo đầy kẹo, cậu bé cầm đi đổi lấy bánh quy và bánh
dày với đám Từ Quốc Hoa, rồi mang về cho mấy đứa cháu gái ăn.
Thôn Hướng Dương rất lớn, chắc chắn không thể mời hết cả thôn, nhưng về cơ
bản họ hàng thân thích và hàng xóm láng giềng đều đến ăn cỗ, hưởng chút không
khí vui vẻ.
Bạn bè của Từ Đông Thăng đương nhiên cũng đến, chẳng qua hắn là gia chủ,
phải tiếp đãi họ hàng nên không rảnh uống rượu tán gẫu với họ.
Chị cả Từ Hồng Mai mãi đến trưa mới về, hơn nữa lại đi một mình đạp xe về, chỉ
mang theo một gói đường.
Cô ta giải thích là công việc của anh rể bận không xin nghỉ được, con cái đi học,
bố mẹ chồng ốm đau không dứt ra được. Tóm lại là một đống lý do.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Lâm Tuệ nhìn thấy sắc mặt bố mẹ chồng khó coi hẳn đi, nhưng cô chẳng rảnh
quan tâm chuyện nhà đó. Tầm nửa buổi chiều, cô gọi Từ Đông Thăng ra một góc,
nhét vào tay hắn 3 đồng tiền.
“Anh Đông, anh ra xem máy kéo của đại đội có rảnh không, nhờ chú Ngưu Nhị
đưa bố mẹ em về”
Nhà mẹ đẻ cô ở xa, phải về sớm. Đường về thôn núi không an toàn, đi đêm rất
nguy hiểm.
Máy kéo của đại đội lúc rảnh rỗi cũng chở khách chở hàng kiếm thêm chút tiền,
gọi là tăng gia sản xuất. Chú Ngưu Nhị là tài xế chuyên trách lái máy kéo.
Từ Đông Thăng cũng chỉ uống vài chén lúc mời rượu họ hàng, chưa đến mức say.
Hắn nhận lấy tiền: “Được, anh đi ngay đây”
Mẹ Lâm không biết con gái tự ý thuê máy kéo cho mình, đợi xe dừng lại bên
đường, bà bất chấp đang ở trước mặt thông gia, vỗ mạnh vào lưng con gái.
“Con tiêu hoang vừa thôi! Sắp ra ở riêng rồi, còn sợ không có chỗ tiêu tiền à?
Cũng không biết đường tiết kiệm!”
“Tiền xe trả rồi, không trả lại được đâu, mẹ với mọi người mau lên xe đi, đừng để
người ta chờ lâu”
“Cái con này”
Từ Đông Thăng chạy tới giải vây cho vợ: “Mẹ ơi không sao đâu, tiền xe cũng
không đắt lắm. Sáng nay mọi người mang bao nhiêu đồ sang, mệt rồi, về sớm còn
được nghỉ ngơi”
Mẹ Từ tuy cũng xót tiền nhưng lúc này cũng không dám nói gì, đường xa thế này
đúng là không dễ dàng, bà cũng giúp khuyên thông gia lên xe: “Đều là tấm lòng
của A Tuệ, ông bà mau lên xe đi, bọn trẻ con cũng mệt rồi”
Mấy đứa nhỏ mắt hau háu nhìn cái máy kéo, chỉ thiếu điều viết hai chữ “muốn
ngồi” lên trán. Lâm Tuệ nhanh tay bế cặp song sinh lên thùng xe sau.
Buồn ngủ á? Vừa nãy thì buồn ngủ thật, lúc ăn cơm suýt nữa thì gật gù. Nhưng
giờ nhìn thấy máy kéo là tỉnh như sáo, mắt đứa nào đứa nấy mở to thô lố.
Em trai Lâm cũng xốc nách bé Chí, nhấc bổng lên cho nó bám vào thành xe leo
lên, miệng còn hét lớn: “Quốc Hoa, lần sau nhất định phải sang chỗ bọn tớ chơi
nhé”
Mới có một buổi trưa mà hai đám trẻ con đã xưng huynh gọi đệ, thân thiết như
mặc chung một cái quần.
Bé Chí leo lên xe xong cũng hét vọng xuống đám anh em nhà họ Từ: “Chờ các
cậu sang nhà tớ, tớ dẫn đi hái quả, còn đi săn nữa!”
Sức hấp dẫn của máy kéo đối với trẻ con quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Đám Từ Quốc Hoa ghen tị muốn chết, chúng nó còn chưa được ngồi máy kéo
bao giờ! Nhưng ai bảo nhà bà ngoại chúng nó gần quá, chạy bộ mười phút là tới
nơi rồi.