Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật

Chương 12: Trung Thu



Sáng hôm sau, đám trẻ con chạy ra chạy vào bếp không biết bao nhiêu lần, ngửi

thấy mùi canh gà thơm nức mũi, nhưng đành phải húp cháo loãng lót dạ.

Từ Quốc Hoa hỏi bà nội không chỉ một lần: “Bà ơi, bao giờ cô cả về ạ?”

Mẹ Từ ngồi dưới mái hiên, tay đang đan giỏ tre, thi thoảng lại ngó ra ngoài, trong

lòng cũng đang mong ngóng.

“Bà biết làm sao được, chắc trước bữa trưa sẽ về thôi”

“A, lâu thế. Cô cả không về thì bọn cháu không được bổ bưởi, còn định làm

thêm hai cái đèn lồng vỏ bưởi nữa cơ mà”

Mấy đứa trẻ bĩu môi không vui. Khó khăn lắm mới quấn lấy ông nội làm khung

đèn cho, cái vỏ bưởi hôm qua đã làm xong rồi, chỉ chờ tối đến lén lấy nến bỏ vào

thắp sáng.

Mẹ Từ đuổi chúng đi, cứ giục giục giục, phiền chết đi được.

Lâm Tuệ cùng hai bà chị dâu đang nhổ cỏ dại ở vườn rau sau nhà.

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Chị dâu hai hừ lạnh một tiếng: “Không đến giờ ăn cơm thì còn lâu mới về”

Chị dâu cả cẩn thận nhìn ra ngoài, rồi nói khẽ: “Năm nào cũng thế, cứ giữa trưa

mới về, ăn xong cơm trưa là đòi về thành phố ngay, cứ như ghế nhà mình mọc

đinh không bằng”

“Ghế mọc đinh gì chứ, là đất trong thôn làm bẩn giày cô dượng ấy. Không cần

tính đến ba đời, ngay đời bố cô ấy thôi cũng là chân lấm tay bùn kiếm ăn trong

đất. Chỉ vì thi đậu được cái bát cơm sắt, thay bộ quần áo vào thành phố, liền coi

như mình không phải dân quê nữa”

Lâm Tuệ cúi đầu, lặng lẽ nghe hai bà chị dâu phun trào ấm ức, thi thoảng hỏi trên

một câu, giả bộ nàng dâu mới cái gì cũng không biết.

Chị cả Từ Hồng Mai là đứa con đầu lòng, được bố mẹ cưng chiều hết mực, nuôi

cho học hết cấp hai, là học sinh trung học hiếm hoi trong thôn, cũng là đứa con

gái hiếm hoi được đi học nhiều năm như vậy.

Được khen nhiều, cô ta cũng vì thế mà hếch mũi lên trời, coi thường dân quê

chân đất.

Anh rể cả là do cô ta tự tìm, bạn học cùng lớp cấp hai.

Ban đầu bố mẹ cũng không đồng ý, nhưng không thắng nổi tính ương bướng của

con gái, phi anh ta không gả, nên đành miễn cưỡng gật đầu.

Anh rể cả tuy nói sống ở thành phố, nhưng chỗ ở chật chội vô cùng, ba gian nhà

nhỏ nhét tám miệng ăn. Gia cảnh cũng chẳng dư dả gì, sính lễ chỉ đưa 200 đồng,

còn ít hơn cả người nhà quê bọn họ.

Đừng nói đến “ba món xoay một món kêu”, ngay cả chiếc xe đạp nhà họ Từ mua

cho con gái cũng bị nhà trai đem đi làm của hồi môn cho sỉ diện.

Nuôi nấng con gái bao năm gả cho một mối như thế, Bố Từ từng có thời gian

không dám ngẩng đầu trong thôn.

Chỉ có chị cả Từ Hồng Mai thật sự coi mình gả vào nhà tốt, mỗi lần về nhà mẹ đẻ

đều phải khoe khoang một trận. Cô ta thành người thành phố, ăn gạo nhà nước

(lương thực phân phối), người trong thôn ai mà không ghen tị?

Rõ ràng là gả thấp, nhưng chỉ vì cái hộ khẩu thành phố mà biến thành gả cao.

Trong lòng Lâm Tuệ, cuộc hôn nhân này thật chẳng đáng giá chút nào.

Dù sao cũng là lựa chọn của chị cả, Lâm Tuệ không quản được. Cô chỉ ghét cái

tính ích kỷ cực độ của chị ta.

Trong mơ, sau khi Từ Đông Thăng gặp chuyện, người chị cả ngày thường hay

bày ra tư thái “trưởng tỷ như mẹ” lại chẳng thấy mặt mũi đâu, sợ bị đám họ hàng

nghèo túng bám lấy, còn lạnh lùng vô tình hơn cả chị dâu hai hay tính toán.

“. Các thím cứ nghe tôi, lát nữa cô ấy về tay chắc chắn nhẹ tênh, nhưng lúc đi

thì kiểu gì cũng xách nặng trịch”

Lâm Tuệ âm thầm gật đầu, lời này cô tin.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, chắc là người đã về.

Lâm Tuệ ném nắm cỏ dại vào chuồng gà, gạt bớt bùn đất dưới đế giày, đi theo hai

chị dâu ra ngoài.

Gia đình chị cả về uống rượu mừng lúc đám cưới, ấn tượng của Lâm Tuệ về họ là

kiểu nói chuyện bằng lỗ mũi và cái cằm lúc nào cũng hất lên cao.

Chiếc xe đạp của hồi môn năm nào dừng ngay dưới mái hiên, cả nhà ba người ăn

mặc bảnh bao đứng ở cửa, hàng xóm đều vây quanh nói chuyện.

Lâm Tuệ buồn cười, anh rể cả quả nhiên vẫn mặc bộ đồng phục công nhân màu

xanh biển của nhà máy thép huyện, giống hệt hôm đám cưới. Ba chữ to đùng

“Nhà Máy Thép” trên áo phảng phất như nguồn gốc sự tự tin của anh ta.

Nhà họ có một đứa con gái mười tuổi, trắng trẻo bụ bẫm, giống hệt chị cả như từ

một khuôn đúc ra. Chân đi giày da nhỏ, người mặc váy vải sợi tổng hợp, kiểu

dáng mới nhất trên thành phố.

“. Mọi người không biết đâu, đường trong thành phố toàn lát đá phẳng lì, đạp xe

nhanh lắm. Chỉ tại đường về thôn lồi lõm gập ghềnh nên chúng con mới về muộn

thế này”

“Chị cả, anh rể, anh chị đã về”

Mấy chị em dâu thu lại vẻ mặt khó chịu lúc nãy ở sau nhà, cười tươi chào hỏi. Dù

sao mẹ chồng đang vui, không thể làm bà mất hứng.

vat/chuong-12-trung-thuhtml]

Từ Hồng Mai đưa dải thịt lợn mỏng dính treo trên ghi đông xe cho chị dâu cả, mặt

mày đắc ý: “Thịt lợn này ngon lắm, không dễ mua đâu, bọn chị phải nhờ người

giữ lại đấy”

Lâm Tuệ im lặng không nói, thịt lợn này ngon thì có ngon, nhưng chỉ tầm hơn một

cân, cũng đáng để khoe khoang thế sao? Nhiều người ăn thế này, mỗi người có

gắp nổi hai miếng không còn khó nói.

Chị dâu hai cười như không cười: “Vừa khéo, A Tuệ hôm qua mang từ nhà mẹ đẻ

về hai con gà rừng với ít hạt dẻ, một con hầm một con xào, thơm lắm. Sáng nay

mẹ lại sang thôn bên mua con cá to, trên bàn chỉ thiếu mỗi thịt lợn. May mà anh

chị mang về, có điều một cân thế này không làm thịt kho tàu được. Chị dâu cả à,

mình nhổ thêm ít tỏi tây xào cùng thịt lát, chắc chắn còn thơm hơn”

Lâm Tuệ suýt phì cười, lúc này mới thấy chị dâu hai thật đáng yêu, công kích

không chừa một ai.

Chị dâu cả Từ thoải mái nhận lấy miếng thịt: “Bọn em đi làm cơm trước đây, chị

cả với anh rể ngồi uống nước nghỉ ngơi một lát nhé”

Lâm Tuệ giả vờ không thấy sắc mặt cứng đờ của Từ Hồng Mai, chuyển mấy cái

ghế ra cho họ, nhưng không rót nước.

Vì trong nhà không có cốc thủy tinh, bảo họ dùng bát uống nước chắc chắn họ sẽ

chê bẩn không uống, Lâm Tuệ mới không thèm tốn công, làm ơn mắc oán.

Nhìn kìa, anh rể cả trước khi ngồi xuống còn mạnh tay phủi bụi trên ghế, thật nực

cười, cái mông kia quý giá đến mức nào chứ?

Người trong thôn hỏi đông hỏi tây, mặt anh ta đầy vẻ mất kiên nhẫn, nhưng trong

lòng chắc đang sướng rơn.

Lũ trẻ trong nhà đợi mãi không thấy thịt ăn, sớm đã chạy ra ngoài chơi. Chúng

cũng không thích cô chị họ từ thành phố về này, lúc nào cổ cũng vươn dài như

con ngỗng kiêu ngạo, còn chê chúng bẩn, không chơi cùng được.

Thấy Mẹ Từ kéo con gái lớn vào phòng tâm sự, Lâm Tuệ cũng vào bếp phụ giúp.

Buổi trưa, nhà họ Từ kê một cái bàn cũ ghép lại, nam nữ chia mâm, ai cũng có

chỗ ngồi.

Anh rể cả bên kia thao thao bất tuyệt, kể lể cuộc sống thành phố tốt đẹp thế nào,

làm việc trong nhà máy oai phong được người ta kính trọng ra sao.

Còn Từ Hồng Mai vừa tự hào phụ họa, vừa gắp đầy thịt nạc cho con gái và vào

bát mình, bát chất cao như ngọn núi nhỏ.

Mẹ Từ nhìn thấy cảnh này ngược lại còn đau lòng con gái sống ở nhà chồng

không dễ dàng.

Lâm Tuệ biết thừa, cuộc sống nhà chồng chị cả chỉ được cái vỏ bọc hào nhoáng.

Tám người chen chúc trong cái nhà tập thể chật hẹp, hai vợ chồng còn không

được phân nổi một gian phòng riêng tử tế, thì tốt đẹp ở chỗ nào?

Họ chưa ra ở riêng, anh rể cả là công nhân bậc ba, lương tháng 44 đồng nuôi cả

nhà, vừa phải nộp tiền sinh hoạt phí, thi thoảng còn sĩ diện rủ bạn bè đi tiệm cơm

quốc doanh, cơ bản chẳng dư được đồng nào.

Chị dâu cả chị dâu hai bận chăm con, Lâm Tuệ cũng giúp gắp thịt cho bọn trẻ,

bản thân chỉ ăn mấy hạt dẻ bở tơi, cô thích ăn món này.

Từ Hồng Mai thấy thế, cười nói: “A Tuệ tốt với trẻ con nhỉ. Gả về đây gần hai

tháng rồi, vẫn chưa có động tĩnh gì à? Nên sớm sinh một đứa con của mình đi.

Sau này kế hoạch hóa gia đình càng ngày càng nghiêm, vẫn là ở nông thôn tốt

hơn, lỡ sinh con gái thì nhân lúc còn trẻ, 5 năm sau vẫn có thể sinh thêm đứa

nữa”

Bố mẹ đẻ, bố mẹ chồng còn chưa giục, cô chị chồng xuất giá bao năm rồi tay

cũng vươn dài quá nhỉ?

Lâm Tuệ còn chưa kịp mở miệng, Từ Đông Thăng phía sau đã lười biếng nói vọng

sang: “Đúng thế, bọn em là người nhà quê, chuyện này có gì quan trọng đâu. Chỉ

có anh chị, vừa ở thành phố vừa ăn lương nhà nước, đời này chắc chỉ sinh được

một đứa thôi nhỉ”

Mặt vợ chồng chị cả cứng đờ.

Anh rể cả cười gượng: “Sinh trai hay gái đều giống nhau cả, lãnh đạo đã nói rồi,

phụ nữ nắm giữ một nửa bầu trời, thời buổi này không thịnh hành trọng nam khinh

nữ nữa”

“Đương nhiên rồi, sau này con gái của em với A Tuệ chắc chắn cũng được nuôi

như bảo bối, giống như bố mẹ đối với chị cả vậy”

Bố Từ trừng hắn một cái.

Chị dâu cả giảng hòa, hỏi thăm về những thay đổi mới trên thành phố. Các chị ấy

cùng lắm lễ tết mới lên trấn mua đồ, chưa từng ra đến huyện thành.

Có người bắc thang, Từ Hồng Mai liền thuận đà leo lên, lại bắt đầu đắc ý dào dạt

giới thiệu cuộc sống huyện thành tươi đẹp thế nào.

Bữa cơm làm Lâm Tuệ suýt thì khó tiêu, thà nhìn bọn trẻ con ăn cơm còn ngon

miệng hơn.

Đúng như lời chị dâu hai nói, nhà Từ Hồng Mai ăn no xong cứ như lửa đốt mông,

vội vàng đòi về thành phố.

Ngoài hai quả bưởi và một túi hồng, Mẹ Từ còn bắt cho họ một con gà mái, đúng

là thắng lợi trở về. Cũng may anh rể cả còn chút liêm sỉ, nếu không chắc vác cả

bao lương thực đi mất.

Lâm Tuệ thì không sao cả, gà là Mẹ Từ nuôi, bà cho ai là quyền của bà.

Trên đường về thành phố, anh rể cả mặt đen sì: “Sau này em bớt qua lại với bên

nhà mẹ đẻ đi, một chút quy tắc cũng không có!”

Từ Hồng Mai hoàn toàn mất đi vẻ đắc ý trước đó, lí nhí đáp: “Em biết rồi”

Con gái cô ta to xác, ngồi gióng trước không vừa, đành phải chen chúc ở yên sau,

mẹ nó ngồi sau chới với nửa cái mông suýt thì bị xóc văng ra ngoài.

Cô ta cũng hừ một tiếng: “Mẹ, bọn trẻ con trong thôn quần áo bẩn quá, đầu còn

có chấy, sau này chúng ta đừng về nữa”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.