Mẹ Lâm hết cách, trừng mắt nhìn mấy đứa cháu đang chạy nhảy trên thùng xe
máy kéo, bắt chúng ngồi im, sau đó bà cũng leo lên.
Máy kéo thường xuyên chở khách, bên trên để sẵn mấy cái ghế gỗ nhỏ. Anh hai
Lâm và chị dâu hai ôm hai đứa con gái vào lòng, anh cả Lâm cũng ôm đứa con
trai đang hưng phấn vào lòng, để nó ngồi trước ngực. Đường xóc nảy, không giữ
chắc dễ bị ngã.
Thực ra đường cái không bằng phẳng, ngồi máy kéo rất xóc, chẳng thoải mái chút
nào. Nhưng mọi người cứ thích ngồi máy kéo, oai phong biết bao!
Từ nhà con rể trở về, cả nhà được ngồi máy kéo, mặt mũi rạng rỡ, ngay cả Bố
Lâm cũng cười toe toét.
Em trai Lâm nói nhiều, hôm nay cậu chơi với đám Từ Quốc Hoa, hỏi được rất
nhiều chuyện ở thôn Hướng Dương, giờ đang nóng lòng chia sẻ với cả nhà.
Đợi tiễn khách khứa về hết, mấy bà thím ở lại giúp dọn dẹp, Mẹ Từ chia ít đồ ăn
thừa chưa đụng đũa cho họ mang về, đây là quy tắc cũ, bà đi giúp đám cưới nhà
người ta cũng thế.
Còn bàn ghế mượn về trên đó có viết tên chủ nhà, sáng mai mang trả là xong.
Bố Từ ngày thường bị vợ quản nghiêm, hơn nữa trong nhà cũng chẳng có mấy
tiền, lâu lắm rồi không được uống rượu thoải mái thế này. Hôm nay nghe được
nhiều lời hay ý đẹp, mặt ông đỏ bừng, mang theo mùi rượu gọi hết người lớn vào
nhà chính.
“Cất nóc xong rồi, việc còn lại không nhiều, lợp ngói lắp cửa sổ nhanh thôi, chỉ có
tường rào nhà thằng ba là cần thợ làm thêm mấy ngày”
“Hôm nay cũng thu được ít tiền mừng, trừ đi chi phí, trong nhà còn lại khoảng 400
đồng. Mỗi nhà 100 đồng, cho các con làm vốn lập nghiệp. Không tính là nhiều,
nhưng cũng không ít. Trong thôn khối nhà chia ra riêng chỉ được mỗi mấy đôi bát
đũa”
“Xây nhà mới cho các con rồi, tuy không phải biệt thự cao sang gì, nhưng bố già
này cũng đã cố hết sức, không để các con phải đói! Sau này ấy à, là phải xem
chính các con nỗ lực mà sống cho tốt”
Bố Từ bình thường ít nói, rượu vào lời ra, có chút lải nhải, nhưng mọi người đều
ngoan ngoãn ngồi nghe, không xen ngang, trong lòng cũng thấy bùi ngùi, ngay cả
hốc mắt Mẹ Từ cũng hơi ầng ậng nước.
“Thằng cả nhà mày hai đứa con trai, mày phải gắng sức mà làm, không thì sau
này lấy gì chia cho con? Thằng hai nhà mày tuy chỉ có một thằng cu, càng phải
nuôi dạy cho tốt”
Bị điểm danh, hai nhà anh cả anh hai gật đầu vâng dạ.
Bố Từ quay sang nhìn thằng ba, trầm mặc hồi lâu không biết nên nói gì. Ngày
thường mắng mỏ quản thúc nói mãi cũng chán rồi, có nói lại cũng vẫn là mấy câu
đó.
Từ Đông Thăng tự mình mở miệng: “Bố, con biết bố định nói gì, không cần nói
nữa đâu. Bố cứ yên tâm, vợ con con sẽ không chết đói đâu”
Mẹ Từ vừa định hừ một tiếng, không xuống ruộng làm thì lấy gì mà nuôi sống?
Liền nghe thằng con út nói tiếp, có chút ngoài dự đoán của bà.
“Anh cả anh hai làm chứng, con với A Tuệ sau này mỗi năm biếu bố mẹ mỗi người
100 cân lương thực và 20 đồng, hoặc là đưa thẳng 50 đồng để bố mẹ tự đi mua
lương thực, mỗi năm tăng thêm 10 đồng, bố với mẹ cứ chờ hưởng phúc đi”
Đây là mức tiền dưỡng lão tối qua Lâm Tuệ đã bàn bạc với hắn. Hiện tại nhìn thì
nhiều, nhưng sau này tiền sẽ mất giá.
Hai phòng kia chưa nhắc đến chuyện phụng dưỡng, vì bố mẹ mới ngoài 50, sức
khỏe còn tốt.
Nhưng Lâm Tuệ cảm thấy, đã chia nhà thì phải gánh vác trách nhiệm phụng
dưỡng. Không thể chờ đến lúc ông bà già yếu không làm nổi nữa mới mở miệng
đòi con cái nuôi. Con cái chủ động báo hiếu, người già mới có thể đường hoàng
hưởng phúc.
Lâm Tuệ cũng không muốn gây bất mãn cho nhà anh cả anh hai, nhưng báo hiếu
không phải chuyện để so bì. Chi bằng cứ dứt khoát đưa ra mức cụ thể.
Quả nhiên, Từ Đông Thăng vừa dứt lời, sắc mặt chị dâu cả chị dâu hai liền có
chút cứng đờ. Nhưng lúc này họ không thể xen vào.
Từ Quang Tông và Từ Diệu Tổ nhìn nhau, sau đó cũng tán đồng.
“Anh thấy được đấy”
“Em cũng không có vấn đề gì”
Sự khó chịu trong lòng Mẹ Từ tan biến, tóm lại là không nuôi công cốc mấy đứa
con trai này.
vat/chuong-14-chia-cuahtml]
“Các con có lòng là tốt rồi, tao với bố chúng mày còn làm được, chuyện dưỡng
lão để sau hãy nói. Các con mới ra riêng, tiền nong còn eo hẹp, chưa cần vội báo
hiếu”
Bố Từ cũng gật đầu: “Cái này để sau hẵng hay”
Lâm Tuệ không tỏ thái độ thêm, muốn biếu thì cũng là chuyện sang năm.
Chị dâu cả chị dâu hai thở phào nhẹ nhõm, không làm chủ gia đình không biết củi
gạo đắt đỏ. Nhà thằng ba hiện tại chưa nuôi con, trong tay có chút tiền, chứ hai
nhà họ con cái đang tuổi ăn tuổi lớn, lấy đâu ra nhiều tiền dưỡng lão thế?
Thật là, muốn làm người tốt cũng đừng kéo họ xuống nước chứ.
Mẹ Từ lấy ra mấy xấp tiền, đã đếm sẵn, có tiền lẻ có tiền chẵn, dùng dây chun
buộc lại, mỗi phòng lấy một bó nhỏ.
Xác định không có vấn đề gì thì ai về phòng nấy, hôm sau nhà mới vẫn phải tiếp
tục thi công.
Nắng thu gay gắt, tháng 10 rồi mà vẫn nóng hầm hập.
Xây nhà còn có thể mặc áo lót cũ hở tay, nhưng đến lúc thu hoạch ngô thì không
được. Lá ngô sắc bén vô cùng, không cẩn thận là cứa chảy máu ngay.
Trừ mấy đứa còn nhỏ quá, ngay cả Từ Quốc Hoa cũng xin nghỉ mùa vụ, về nhà
giúp bẻ ngô. Cả nhà cùng ra trận, bận rộn khí thế ngất trời.
Trong lúc này Từ Đông Thăng còn làm trò cười cho thiên hạ.
Bố Từ bảo hắn dùng đòn gánh gánh hai bao ngô đã bẻ về, hắn gánh được lên vai,
nhưng đi đường không thẳng. Dọc đường đi xiêu vẹo ngả nghiêng, rồi ngã tòm
xuống mương nước.
Lúc này cả thôn đều đang làm đồng, bao nhiêu người nhìn thấy cảnh này, cười bò
lăn bò toài.
Quả thực mất mặt chết đi được!
Bố Từ mặt đen sì bắt hắn đi bẻ ngô cùng đám phụ nữ trong nhà.
Lâm Tuệ vặn nắp chai dầu trà, xoa bóp tấm lưng trầy xước vì ngã của chồng, cái
mông còn trắng hơn cả mặt, nhìn bộ dạng rên hừ hừ của hắn, cô không tự chủ
được mà xuống tay mạnh hơn chút.
Hôm sau, nhìn thấy thằng ba dùng vải rách quấn kín mít đầu và mặt ra đồng làm
việc, Bố Từ suýt nữa thì đuổi nó về nhà.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
“Mày làm cái trò gì đấy? Còn cần thể diện hay không biết xấu hổ hả? Đến đàn bà
con gái nhà người ta cũng không ai như mày!”
Từ Đông Thăng còn đắc ý: “Nhà ai có đàn bà con gái trắng trẻo đẹp đẽ được như
con?”
Từ Quốc Hoa cười khanh khách, nó là thằng nhóc đen thui: “Không có ai đâu ạ!
Chú Ba, cả thôn này chú là trắng nhất!”
Mẹ Từ vỗ một cái vào gáy cháu đích tôn: “Đừng nhìn nó, mau làm việc đi, chú Ba
mày chỉ giỏi làm trò mèo, không đứng đắn”
“Vâng” Từ Quốc Hoa làm mặt xấu với chú Ba rồi tiếp tục bẻ ngô.
“Chưa từng thấy thằng đàn ông nào như nó, vừa lười vừa ham ăn lại còn điệu đà,
phí công cao to thế kia mà chẳng giúp được tích sự gì”
Tiếng lải nhải của Mẹ Từ vang vọng khắp ruộng ngô, Từ Đông Thăng nghe tai này
ra tai kia, dù sao hắn cũng đã ra làm việc rồi.
Nắng to liên tiếp mấy ngày, ngô thu hoạch về được phơi khô ngay.
Tuốt hạt xay ngô, ba anh em nhà họ Từ mỗi người được chia một bao, đủ ăn đến
mùa xuân năm sau.
Nếu nhà nào ăn không đủ thì tự nghĩ cách, vay mượn nhà người khác cũng được,
lấy phiếu gạo đi mua cũng xong, Mẹ Từ không quản nữa.