Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật

Chương 15: "Mượn" Đồ



Đừng nói là nhà nghèo hay nhà giàu, bất kể có nhà mới hay không, muốn ra ở

riêng thì nhất định phải có cái nồi trước đã.

Bố Từ cũng phải tích cóp mãi mới được sáu cái phiếu công nghiệp, từ sớm đã

nhờ người đặt chảo sắt, dao phay cũng phải mua mới. Con dao phay cũ mẻ hai

miếng ở nhà cũ ông bà vẫn tiếc chưa nỡ thay đâu.

Lâm Tuệ nhìn mà thấy mệt, đúng là không nên đẻ nhiều, đẻ ít nuôi dạy tốt vẫn có

cái lý của nó.

Giường tủ, rương hòm trong phòng tân hôn đều là đồ mới đóng. Cô đã bàn bạc

với nhà mẹ đẻ, nhờ cha và hai anh trai đóng thêm cho cô một bộ nữa để ở phòng

bên kia, cả bàn ghế nhà chính cũng phải sắm.

Cô bỏ tiền ra mua, đến lúc đó thuê máy kéo chở về tận cửa.

Tuy hơi phiền phức chút, nhưng người nhà mẹ đẻ làm bằng gỗ thật, quét dầu

bóng loáng, dùng được cả mấy chục năm.

Tiền chắc chắn là tốn không ít, nhưng nếu đã bắt đầu cuộc sống mới thì phải chịu

chi.

Nghĩ đến những ngày tháng khổ sở trong giấc mơ, Lâm Tuệ một chút cũng không

muốn sống lại cảnh đó. Tiền này nên tiêu thì phải tiêu, nếu không vất vả tích cóp

được rồi lại tiêu vào người khác mất.

Trừ tiền xây thêm tường rào đã trả, trong tay Lâm Tuệ hiện tại còn khoảng 580

đồng.

Dự tính tiền đồ gỗ bên nhà mẹ đẻ khoảng 100 đồng, còn phải trích ra 80 đồng

mua đồ sắt và vật dụng khác, mấy chục đồng còn lại để tiêu vặt hàng ngày là quá

đủ rồi.

Lâm Tuệ nhét 400 đồng tiền chẵn vào cái hộp gỗ tinh xảo mà Từ Đông Thăng

nhặt về hôm nọ, rồi giấu xuống đáy rương quần áo. Số tiền này không thể động

đến, giữ lại sau này làm vốn buôn bán.

400 đồng này tuyệt đối không phải là con số nhỏ.

Công nhân bậc ba trong thành phố như anh rể cả Lâm một tháng lĩnh lương 40-45

đồng, một năm giỏi lắm tích cóp được hai ba trăm.

Còn nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời, một tháng kiếm được 10 đồng

đã là kịch trần, hầu như không có cách nào kiếm ra tiền. Muốn bán nông sản thì

phải mang đến trạm thu mua, bị người ta soi mói bắt bẻ đã đành, giá cả còn rẻ

mạt.

“A Tuệ, xong chưa?”

Chị dâu cả và chị dâu hai xách rổ đứng đợi Lâm Tuệ ngoài cửa.

“Xong rồi ạ” Lâm Tuệ nhét tiền vào túi quần.

Hiện tại khu nhà mới chỉ còn tường rào nhà cô là chưa xong, nhà hai anh chị đã

chuẩn bị xong xuôi, hôm nay rủ nhau lên trấn mua đồ.

Mấy người đi bộ hơn một tiếng mới đến trấn, ghé vào Cung Tiêu Xã mua đồ

trước.

Gió xuân cải cách mở cửa vẫn chưa thổi đến nơi hẻo lánh này, rất nhiều vật dụng

sinh hoạt vẫn cần phiếu mới mua được.

Từ lão tam sống đời độc thân nên số phiếu trên tay Lâm Tuệ đếm trên đầu ngón

tay cũng hết, dù cô muốn mua sắm lớn cũng chịu chết.

Chị dâu hai có chút đắc ý, vẫn là chị biết lo liệu.

Hai người giấu rất kỹ, ngày thường không lộ ra chút nào, thế mà cũng tích được

không ít phiếu. Nhưng họ tiết kiệm quen rồi, chỉ mua muối, xà phòng, diêm, rồi

sang cửa hàng gạo chọn mấy loại ngũ cốc thường thấy, thế là kết thúc cuộc mua

sắm.

Lâm Tuệ: “” Vì chút đồ này mà đi bộ rạc cẳng ba tiếng đồng hồ, thật bội phục.

“Sao các chị không bảo em mua về cho? Còn vất vả đi chuyến này làm gì”

Chị dâu hai cười: “Trong nhà có lương thực, dao phay với chảo sắt bố đã đặt

giúp rồi, chẳng thiếu gì cả”

Đâu phải là không thiếu, chẳng qua vừa tốn 100 đồng xây nhà, đang xót ruột,

không nỡ tiêu tiền thôi.

Chị dâu cả nhìn sấp vải trong rổ người bên cạnh, thèm thuồng nói: “Thực ra còn

thiếu mấy mảnh vải, nhưng bọn chị không có phiếu vải”

“Cho dù có phiếu cũng không mua được đâu, chúng ta ở trong thôn, tin tức mù

mịt, Cung Tiêu Xã có vải về là bị tranh cướp sạch ngay”

Lâm Tuệ liếc nhìn đồng chí mậu dịch viên mặt lạnh như tiền sau quầy, cái nghề

này nổi tiếng là vì luôn có thể mua được “hàng lỗi” giá rẻ ngay lập tức.

“Các chị đi theo em” Cô kéo hai người đi vào một con hẻm nhỏ.

“A Tuệ em làm gì đấy? Đưa bọn chị đi đâu?” Hai người ngơ ngác, con đường lạ

lẫm làm họ thấy bất an.

Họ rất ít lên trấn, hầu như chỉ đến Cung Tiêu Xã mua đồ xong là về, chẳng bao

giờ la cà.

“Suỵt, bé mồm thôi, em đưa các chị đi mua vải không cần phiếu”

vat/chuong-15-muon-dohtml]

Hai người nhìn nhau, sắc mặt càng khó coi, không phải là đi “chợ đen” đấy chứ?

Đây là tội đầu cơ trục lợi đấy!

Nhà chú Ba to gan quá!

Đang lúc họ còn rối rắm trong lòng, Lâm Tuệ dựa vào ký ức đã tìm được đúng

chỗ.

Trước mặt là một cánh cửa gỗ cũ kỹ đen sì, sơn bong tróc từng mảng.

Cô nhìn trái nhìn phải, con hẻm rất yên tĩnh, đi thêm vài bước nữa là đến đường

cụt.

Dáng vẻ thập thò lén lút của Lâm Tuệ càng làm hai bà chị dâu căng thẳng, chắc

chắn là làm chuyện phi pháp rồi!

Lâm Tuệ bước lên, gõ cửa ba tiếng mạnh, hai tiếng nhẹ, sau đó lẳng lặng đứng

chờ.

Chẳng bao lâu sau, sau cánh cửa vang lên tiếng bước chân một nặng một nhẹ,

“kétttt” một tiếng, cửa hé ra một khe nhỏ.

Một bà lão hơn 60 tuổi nhìn qua khe cửa đánh giá ba người, ánh mắt dò xét:

“Các cô tìm ai?”

Lâm Tuệ mỉm cười nhẹ: “Bà Trương, lâu rồi không gặp, chân bà đi lại không tiện,

mẹ cháu bảo bọn cháu qua thăm bà một chút”

Bà Trương mím môi dưới, sau đó mở cửa ra.

Lâm Tuệ kéo hai chị dâu vào sân.

Bà Trương đóng cửa lại cẩn thận, khập khiễng đi đến trước mặt Lâm Tuệ.

Bà cau mày hỏi: “Cô là con cái nhà ai?”

“Nói ra bà Trương cũng chưa chắc nhớ, bọn cháu ở dưới quê lên. Trước đây mẹ

cháu đến chỗ bà mượn vải, tấm vải đỏ ấy đẹp lắm, nhưng ngày thường mặc

không tiện. Nay sắp vào đông rồi, muốn hỏi bà xem có thừa tấm vải nào không,

chia cho bọn cháu mấy tấm, để may mấy bộ áo bông”

Lâm Tuệ nói dối không chớp mắt, vì cô biết số vải qua tay bà già này nhiều vô kể.

Quả nhiên, bà Trương bán tín bán nghi, tháng trước bà đúng là có “cho mượn”

(bán chui) mấy sấp vải đỏ. Hơn nữa cô gái này nói chuyện rất thạo, còn biết tên

bà.

Bà nghĩ ngợi một chút, rồi nói nhỏ: “Trong nhà vải thừa không nhiều, chỉ còn mấy

tấm màu xanh và màu xám. Đợi ở đây, tôi đi lấy cho”

Nói xong bà đi vào trong nhà.

Lâm Tuệ biết quy tắc, đứng yên tại chỗ, càng không dám nhìn ngang liếc dọc.

Vải trong tay bà Trương không được nguyên vẹn, có chỗ tuột chỉ hoặc bị mốc

nhỏ, chắc là hàng lỗi bị nhà máy loại ra, nhưng diện tích lớn, ghép ba tấm lại là

may được một cái áo khoác cho trẻ con.

Lâm Tuệ còn thấy một tấm to đủ làm ga trải giường.

Chị dâu cả chị dâu hai nhìn thấy vải thì mắt sáng lên, nhưng không dám tùy tiện

nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt len lén nhìn chằm chằm.

Lâm Tuệ thì mạnh dạn sờ chất liệu.

Vải dày, hơi cứng, đúng là hợp để may quần áo mùa đông.

“Bà Trương, bà có bông không? Áo bông nhà cháu mỏng quá”

Hai cái chăn bông 5 cân mẹ đẻ cho đủ dùng mùa đông, nhưng không có áo bông

mới, bông cũ bên trong đã xẹp không còn giữ ấm tốt, cần phải trần lại.

Bà Trương liếc nhìn cô một cái, không nói gì, đứng dậy đi lấy.

Lâm Tuệ quay lại hỏi hai chị dâu: “Các chị có lấy không? Không lấy thì em lấy hết

đấy”

“Vải. vải này có đắt không?”

“Chúng ta không có phiếu, giá sẽ đắt hơn một chút, nhưng vải của bà ấy cũng

không phải loại thượng hạng, lại là vải vụn cắt ra, nên sẽ rẻ đi chút. Tóm lại giá

cũng sàn sàn như Cung Tiêu Xã thôi”

Chị dâu cả cắn răng: “Nếu, nếu không đắt quá thì chị cũng lấy hai tấm”

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Chủ yếu là nhà chị ba đứa con, con trai lớn rồi, ngủ giường riêng, chị đang thiếu

ga trải giường.

“Chị xem đã” Con nhà chị dâu hai còn nhỏ, có thể chen chúc được, tạm thời

chưa cần vội mua.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.