Trước khi ngủ, Lâm Tuệ thăm dò hỏi Từ Đông Thăng: “Gần đây đám bạn của anh
có đến tìm anh không?”
Nghe vợ hỏi, Từ Đông Thăng đang định nhắm mắt lại mở ra, quay sang nhìn cô.
Trong bóng đêm đen kịt, Lâm Tuệ cảm giác như hắn đang ghé sát lại, hơi thở phả
lên mặt cô.
“Sao, sao thế?”
“Em sợ anh lại ra ngoài chơi bời lêu lổng à?”
Lâm Tuệ im lặng, Từ Đông Thăng liền cho rằng cô ngầm thừa nhận. Hắn dang hai
tay kéo cô vào lòng, cằm tựa lên đỉnh đầu cô, giọng nói lộ ra vẻ nghiêm túc.
“Sau này anh sẽ không vứt hết việc nhà cho em làm nữa, em cứ yên tâm”
Lâm Tuệ ôm lại hắn, lúc này mới cảm thấy hắn đúng là một người đàn ông.
“Thế rốt cuộc bọn họ có đến thật không?”
“Ừ, đến hai lần rồi, anh đều từ chối, sau đó họ không đến nữa”
“Cẩu Tử đâu?”
“Nó cũng ở nhà phụ giúp gia đình, dù sao nhà nó cũng chỉ còn mỗi nó là độc đinh.
Thường thì nếu anh không đi, bọn họ cũng sẽ không rủ Cẩu Tử. Trừ phi bọn họ
thiếu tiền”
Từ Đông Thăng nghĩ đến thằng Cẩu Tử thật thà đến mức ngốc nghếch kia, sau
này đúng là phải dạy dỗ lại nó mới được.
Lâm Tuệ ngẫm nghĩ: “Em thương lượng với anh chuyện này nhé? Tết năm nay
mình về nhà mẹ đẻ ở nhiều thêm vài ngày được không? Nếu đợi đến ra giêng mới
về thì lại cập rập đi đi về về, bên đó cũng chẳng ăn Tết được trọn vẹn”
“Được, nghe em cả”
Lâm Tuệ chủ động hôn hắn một cái: “Cảm ơn chồng”
Đây là lần thứ hai cô chủ động hôn Từ Đông Thăng, trong lòng gã đàn ông rạo
rực một trận, kéo chăn lên, bắt đầu động tay động chân cởi quần áo.
Đạo trị chồng, Lâm Tuệ càng ngày càng thuận tay.
Cái giá của việc ăn đậu hũ vợ là ngày hôm sau Từ Đông Thăng phải tự mình chạy
sang nhà cũ báo cáo với bố mẹ.
“Trước Tết không vội, chúng con về trước cũng chẳng sao. Đến lúc đó con sẽ cố
gắng về trước đêm 30, ra giêng còn có thể yên tâm ở nhà ăn Tết, họ hàng đến
chơi cũng tiện tiếp đãi”
Mẹ Từ vốn dĩ cũng chẳng có ý định lập quy củ khắt khe với con dâu: “Về thì về,
các con chuẩn bị quà cáp cho chu đáo, mang cả đồ ăn của mình về, không thể ăn
chực ở nhờ mãi được”
Đã chia nhà rồi, bà cũng không cần phải chuẩn bị quà cho con dâu về nhà mẹ đẻ
nữa.
Từ Đông Thăng bóp vai cho Mẹ Từ, cười hì hì: “Còn một việc nữa cần mẹ giúp.
Mấy ngày bọn con đi vắng, mẹ vất vả sang cho gà với thỏ ăn hộ con nhé”
Mẹ Từ hừ một tiếng, hóa ra là đợi bà ở chỗ này à?
“Bà già này nợ nần gì chúng mày à? Hầu hạ mãi không hết việc. Đúng là lo không
hết chuyện! Để chìa khóa lại đây cho tao”
Từ Đông Thăng đấm bóp vai cho mẹ già: “Cảm ơn mẹ, mẹ chịu khó vất vả chút,
sau này con với A Tuệ sẽ hiếu thuận với mẹ nhiều hơn ~”
Lời này nghe mát lòng mát dạ Mẹ Từ. Tuy bà hay lải nhải vợ chồng thằng ba tiêu
xài hoang phí, nhưng lòng hiếu thuận của chúng nó thì mấy đứa kia không bì
được.
Hễ có gì ngon, chúng nó đều mang sang biếu một phần. Nào là canh xương hầm,
bánh bao đậu đỏ, bánh bao thịt, rồi cả mớ khoai lang dẻo trong túi ông già nữa,
nhai nhiều đến nỗi thuốc lào cũng hút ít đi.
Làm cha mẹ, sợ nhất là bị con cái bỏ quên. Được con cái để tâm nhớ đến, thì có
vất vả bao nhiêu cũng cam lòng.
Từ Đông Thăng đã lo xong phần mẹ chồng, Lâm Tuệ liền ra ủy ban thôn mượn
điện thoại gọi về nhà mẹ đẻ, sau đó cùng chồng đi một chuyến lên trấn sắm sửa
quà cáp.
Ngày về nhà mẹ đẻ, gió lạnh từng cơn thổi tới.
Hai người xuống xe, gánh đồ bước nhanh về phía thôn.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Đi được nửa đường thì gặp anh cả và anh hai Lâm ra đón.
Lâm Tuệ gọi: “Anh cả, anh hai, sao các anh lại ra đây?”
Anh cả Lâm quệt vệt bụi trên mặt: “Bọn anh lo trời mưa, mượn áo tơi ra đón hai
đứa”
vat/chuong-29-co-manghtml]
Lâm Tuệ trong lòng ấm áp không biết nói gì cho phải, nếu trời mưa thật thì áo tơi
cũng chẳng ăn thua gì.
Anh hai Lâm giằng lấy gánh nặng trên vai Từ Đông Thăng: “Để anh gánh cho, đi
nhanh lên!”
Từ Đông Thăng cũng không tranh với anh vợ, sức mình đúng là yếu hơn thật.
Nhìn anh hai kìa, gánh nặng thế mà bước đi như bay.
“Về thì cứ về, mang nhiều đồ thế này làm gì?”
“Một ít là quà Tết, một ít là quần áo với đồ ăn của hai đứa em trong mấy ngày tới”
Anh cả Lâm lườm em gái: “Về nhà ở có mấy ngày, chẳng lẽ nhà này không nuôi
nổi à?”
Lâm Tuệ cười cười, không giải thích nhiều. Anh thì là anh ruột, nhưng chị dâu rốt
cuộc vẫn là người ngoài. Lương thực trong nhà thế nào cô biết rõ, đủ ăn đã là tốt
lắm rồi. Cô đâu phải về nhà mẹ đẻ để ăn bám.
Mấy người vừa về đến nhà thì trời bắt đầu lất phất mưa.
Mẹ Lâm nhìn hai gánh đầy ắp đồ, lải nhải vài câu nhưng không nói nhiều. Chỉ cảm
thán, con gái mình đi lấy chồng cũng biết cách đối nhân xử thế để giữ gia đình êm
ấm.
Hai chị dâu quả nhiên rất vui mừng, bưng ngay bát trà gừng nóng hổi đã chuẩn bị
sẵn ra mời.
Lâm Tuệ tinh mắt, ngạc nhiên nhìn về phía chị dâu hai.
Chị dâu hai mím môi cười.
“Chuyện từ bao giờ thế ạ?”
Anh hai Lâm cười toe toét: “Chắc sắp được ba tháng rồi. Đã dặn dò lũ trẻ trong
nhà kỹ càng, không cho nói ra ngoài, ngày thường cũng hạn chế cho chúng nó đi
chơi”
Lâm Tuệ vỗ đùi: “Thế thì quà em mua vừa khéo! Anh Đông, lấy đồ ra đi”
Từ Đông Thăng bỏ túi lương thực nhỏ và bọc quần áo của hai người sang một
bên, lấy quà Tết ra.
“Kẹo sữa Đại Bạch Thỏ là cho bọn trẻ con. Một gói đường đỏ, một đôi móng giò,
cho chị dâu cả chị dâu hai cùng tẩm bổ, tốt cho cả người lớn lẫn trẻ con”
Vợ chồng anh hai nhìn nhau, trong mắt tràn đầy vui sướng. Mang thai là một
người ăn hai người bổ, trong nhà giờ nuôi thêm gà, trứng gà để dành ăn dần,
nhưng vẫn không bằng thịt được.
Chị dâu cả mím môi, mắt ngân ngấn nước. Vốn nhìn em dâu mang thai trong
lòng cũng có chút tủi thân, giờ thấy được quan tâm cũng dễ chịu hơn, tẩm bổ
nhiều chút biết đâu lại có tin vui.
Mẹ Lâm cười híp mắt: “Hầm lên cả nhà cùng ăn”
Móng giò ở đâu cũng là đồ tốt! Quý hóa lắm!
Điều khiến cả nhà kinh ngạc nhất là, cuối cùng Từ Đông Thăng lại lôi ra một cái
bếp lò!
Cái này là loại bếp lò đất nung hai tai đơn giản nhất, mới hơn cái ở nhà Lâm Tuệ
một chút, nhưng hơi bị méo.
Nói ngắn gọn, nó là hàng lỗi, bị nhà máy loại ra rồi công nhân tuồn ra ngoài bán
kiếm tiền. Ở chợ đen bán 5 đồng một cái, Lâm Tuệ may mắn vớ được.
Mẹ Lâm cau mày: “Đồ quý thế này là con mua đấy à?”
“Cái này là hàng lỗi, không đắt đâu mẹ, có mấy đồng thôi”
“Mấy đồng mà bảo không đắt? Khẩu khí con giờ lớn thật đấy, mấy đồng bạc đủ
cho cả nhà ăn tiêu cả tháng rồi!”
“Mẹ đừng vội, mẹ còn lạ gì tính con? Con đâu phải đứa tiêu hoang” Lâm Tuệ nói
dối không chớp mắt.
Đợi mẹ hạ hỏa, cô mới mở lời: “Con có chuyện muốn nhờ cả nhà giúp. Hôm trước
con nói muốn nuôi thỏ, là định mang đi bán lấy tiền”
“Mọi người không thấy là bây giờ không còn chuyện ‘cắt cái đuôi tư bản’ nữa rồi
sao? Chúng ta cứ lặng lẽ mà nuôi, nuôi lớn thì mang bán cho tiệm cơm quốc
doanh. Thêm một hai năm nữa, hộ kinh doanh cá thể trong thành phố sẽ mọc lên
như nấm cho mà xem”
“Chúng ta cứ thành thật làm nông dân, ở nhà nuôi thỏ cũng giống như nuôi gà
nuôi lợn thôi, dựa vào sức lao động của mình kiếm tiền, phù hợp với chủ trương
xã hội chủ nghĩa mà lãnh đạo đã nói”
Lâm Tuệ cũng chẳng nói gì đến chuyện gió xuân cải cách mở cửa đã thổi tới, họ
nghe không hiểu, không tin cũng chẳng dám làm. Chỉ cần làm cho họ tin rằng việc
mình làm là phù hợp với đường lối là được.
Trong phòng im phăng phắc, ai nấy đều kinh ngạc nhìn cô.
Lâm Tuệ tung ra liều thuốc mạnh cuối cùng.