Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật

Chương 38: Mua công việc



Náo nhiệt đến nửa đêm, lũ trẻ buồn ngủ rũ rượi bị đuổi vào giường, đèn tắt, người

lớn ngồi canh bên đống lửa chờ năm mới sang.

Nói ra thì nhà anh cả anh hai vì cho chị cả vay tiền nên lì xì cho bố mẹ mỗi người

chỉ được 1 đồng. Mẹ Từ không nói gì, bà thông cảm cho con cái, vốn dĩ năm đầu

ra ở riêng bà cũng không định đòi hỏi.

Từ Đông Thăng lì xì 2 phong bao mỗi cái 3 đồng, vì giờ nhà thằng ba có cách

kiếm tiền, Mẹ Từ nhận tiền cũng rất vui vẻ.

Từ Đông Thăng còn hứa sau này lì xì năm sau cao hơn năm trước, làm Mẹ Từ

cười không khép được miệng.

Mùng một Tết, Từ Quyên Quyên và Từ Tú Tú mỗi đứa dắt một tay Từ Quốc Siêu,

lẽo đẽo theo sau hai ông anh đi chúc tết từng nhà.

“Chú Ba thím Ba, bọn cháu đến rồi!”

“Chúc mừng năm mới! Cung hỷ phát tài!”

“Chúc các cháu năm mới ăn no chóng lớn, học tập chăm chỉ, ngày càng tiến bộ

nhé!”

Lâm Tuệ cười nhét vào túi mỗi đứa mấy cái kẹo và miếng khoai lang dẻo.

“Cảm ơn thím Ba!”

Từ Quốc Hoa hỏi nhỏ: “Thím Ba ơi, lì xì năm nay bọn cháu có được tự giữ không

ạ?”

Nhìn ánh mắt mong chờ của lũ trẻ, Lâm Tuệ nhướng mày: “Cháu không nói sớm,

lúc các cháu chưa dậy thím đã đưa lì xì cho mẹ các cháu rồi. Còn mẹ cháu có cho

các cháu không thì thím chịu”

Từ Quốc Hoa xị mặt, mấy đứa kia cũng tiu nghỉu, vào tay mẹ chúng nó thì có mà

nhả ra đằng trời.

Nó phụng phịu: “Thế sang năm thím đưa cho cháu, đừng đưa cho mẹ cháu được

không? Hoặc là đưa một nửa cho mẹ, lén đưa nửa kia cho cháu”

Lâm Tuệ cười: “Được rồi, sang năm tính tiếp”

Chỉ dỗ chúng nó thế thôi, chứ cô mà làm thật thì bị hai bà chị dâu lải nhải chết.

Lũ trẻ bóc kẹo ăn, rồi lại ùa sang nhà khác.

Sơn Oa rất hài lòng với cái bát ăn cơm mới đẹp đẽ của nó, cứ tha lôi đi khắp nhà.

Từ Đông Thăng bế nó lên, cầm hai chân trước vái vái: “Năm mới vui vẻ, cung hỷ

phát tài, lì xì đây nào ~”

Lâm Tuệ lấy giấy đỏ gói khúc xương ăn thừa tối qua, đặt vào bát của Sơn Oa, lại

thả thêm một đồng xu lên trên.

“Này, ai cũng có phần nhé”

“Cảm ơn chủ nhân ~”

Lâm Tuệ phì cười, bảo sao chó giống chủ, con chó con này càng nhìn càng

giống cái nết của hắn.

Mẹ Từ đang kể lại mấy câu chuyện nghe được hôm qua cho mấy bà bạn già, thi

thoảng nhớ sai, chị dâu cả chị dâu hai ở bên nhắc, làm mấy bà kia nghe mê mẩn

như nghe kể chuyện ở quán trà.

Chị cả Từ mùng hai Tết mới về, lần này dẫn cả chồng con theo, tay xách hai cái

móng giò, cười tươi rói, nhìn béo tốt hẳn ra.

Tuy chồng con chị ta vẫn hếch mũi lên trời, nhưng mọi người đều giữ phép lịch

sự, chào hỏi xã giao vài câu.

Đàn ông ngồi ngoài sân nói chuyện, phụ nữ vào nhà, Từ Đông Thăng cũng đi theo

vào, hắn ghét nói chuyện với mấy kẻ thích khoác lác.

Bố hắn và hai ông anh kiến thức hạn hẹp, chứ hắn lăn lộn trên trấn bao năm, loại

người sĩ diện hão, keo kiệt bủn xỉn này hắn gặp đầy, liếc mắt là nhìn thấu tâm

can.

Chị dâu cả chị dâu hai dù không vui cũng vẫn phải lì xì cho con gái chị cả.

Mấy chị em dâu đã bàn trước, mỗi người lì xì 1 đồng.

Mọi năm chị cả Từ xót tiền phải lì xì cho 5 đứa cháu, mỗi phong bao chỉ nhét 5

hào.

Nhưng năm nay hào phóng đột xuất, chị dâu hai lén nhìn, thấy mỗi phong bao đều

là 1 đồng.

Không đợi họ hỏi, chị cả Từ đã tự khoe, chị ta mua được công việc kia rồi. Tức là

từ giờ chị ta là công nhân nhà máy giày, lương tháng 38 đồng!

“Thật á?! Tốt quá rồi!” Mẹ Từ nắm tay con gái, vui mừng khôn xiết.

Lâm Tuệ nhẩm tính, bố mẹ chồng không có bao nhiêu tiền, cho mượn hết chắc

được 100 đồng. Hai anh trai mỗi người cho vay 50 đồng (tổng 100).

Cô âm thầm quan sát gia đình này, xe đạp không bán, đồng hồ vẫn đeo trên tay.

Nghĩa là họ vốn có thể tự lo tiền mua công việc, nhưng vẫn về nhà mẹ đẻ vay,

định chơi trò tay không bắt giặc đây mà.

vat/chuong-38-mua-cong-viechtml]

Chị dâu hai vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ: “Thế thì tiền nợ bọn em chắc hai tháng

là trả hết nhỉ”

Nụ cười của chị cả Từ hơi cứng lại: “À thì, anh chị cũng mượn bố mẹ chồng

không ít, trả dần dần, nhưng sẽ trả xong sớm thôi, các em yên tâm”

Cũng chẳng nói “sớm” là bao giờ, ai mà yên tâm cho được.

Chị ta vẫy Từ Quốc Cường lại gần, giơ hai cái móng giò lên: “Xem bác cả mang gì

về cho các cháu này?”

Từ Quốc Cường cũng dửng dưng, mấy ngày nay ăn thịt ngập mồm, nó tuy thèm

nhưng không đến mức chảy nước miếng.

“À, móng giò chứ gì ạ? Thím Ba cũng mua cho bọn cháu rồi, còn làm thịt kho tàu,

thịt viên chiên nữa”

Móng giò là Từ Đông Thăng đổi một con thỏ với anh Lực, vì muốn nhờ các anh

sang giúp mở rộng chuồng trại.

Chị cả Từ càng thêm xấu hổ, gượng cười hỏi: “Không phải bảo nhà không có tiền

sao?”

Từ Đông Thăng chẳng nể nang gì: “Tại muốn ăn thịt nên mới hết tiền đấy”

Dựa vào đâu mà phải nhịn ăn nhịn mặc để cho chị vay tiền? Mặt chị to quá cơ!

Lâm Tuệ đỡ lấy móng giò, giải vây cho không khí ngượng ngùng: “Chị cả ngồi

chơi đi, em vào nấu cơm”

Hai cô em dâu cũng đi theo vào bếp, chỉ còn lại Mẹ Từ và thằng ba, chị cả Từ cau

mày: “Thằng ba, mày có ý kiến gì với chị à? Mày đối xử với chị ruột thế đấy hả?”

Từ Đông Thăng ngạc nhiên: “Em làm sao?”

Chị cả Từ càng tức: “Lần nào nói chuyện mày cũng móc máy. Chị nợ nần gì mày

à? Hồi bé tuy chị ít trông mày, nhưng cũng từng giặt tã cho mày”

“Thôi thôi, đừng nhắc chuyện cũ, người giặt tã cho em đâu chỉ có mình chị. Chẳng

lẽ em phải dập đầu tạ ơn từng người một à?”

Chị cả Từ suýt tức phát khóc: “Mẹ xem nó kìa, sao giờ nó đổ đốn thế này?”

Mẹ Từ vỗ mạnh vào lưng con trai: “Ai dạy mày nói năng thế hả?”

Từ Đông Thăng suýt xoa, hơn ba mươi tuổi đầu, nếp nhăn kẹp chết ruồi rồi mà

còn bĩu môi làm nũng.

Hắn rùng mình, thôi đi ngắm vợ rửa mắt cho lành ~

Chị cả Từ được mẹ dỗ dành xong, liền ra cửa hóng chuyện để được người ta nịnh

nọt.

Giờ nhà chị ta là gia đình song công nhân viên chức, năm mới lương chồng lại

tăng thêm 5 đồng. Tổng thu nhập hai vợ chồng một tháng ngót nghét 87 đồng!

Ngay cả chị dâu cả chị dâu hai trên bàn cơm cũng thi thoảng tâng bốc chị ta, lộ rõ

vẻ ngưỡng mộ.

Chỉ có vợ chồng thằng ba cắm cúi ăn, như thể chưa được ăn thịt bao giờ, thật

mất mặt.

Chị cả Từ trong lòng bất mãn, nhớ đến cái sân sau nhà thằng ba, cười nói: “A

Tuệ, nhà em nuôi nhiều gà với thỏ thế, có chăm xuể không?”

Lâm Tuệ nuốt miếng thịt móng giò: “Không nhiều lắm đâu chị, lo được ạ”

“Sao em lại nghĩ ra chuyện nuôi thỏ thế? Vẫn là ở quê sướng thật, muốn ăn là có

đồ rừng ăn. Chẳng bù cho bọn chị ở thành phố, mua cái gì cũng cần phiếu, có

phiếu cũng chưa chắc mua được. Ở cửa hàng thực phẩm chẳng bao giờ thấy bán

thịt thỏ, cái Tuyết nhà chị còn chưa được nếm bao giờ đâu”

“Vâng, ở thành phố cũng chẳng dễ dàng gì, có thời gian anh chị cứ về thăm bố

mẹ, bố mẹ vui lắm đấy”

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Nói xong câu này, Lâm Tuệ lại tiếp tục gắp thịt, còn gắp cho mấy đứa cháu: “Ngon

không? Đây là bác cả vất vả mang từ thành phố về đấy, sau này lần nào về cũng

có, các cháu nhớ cảm ơn bác cả bác rể nhé”

Lũ trẻ nhao nhao: “Cảm ơn bác cả, bác rể ạ”

Anh rể cả cười bảo không cần khách sáo.

Mặt chị cả Từ cứng đờ.

Còn định lần nào về cũng có á? Hai cái móng giò cũng phải bảy tám cân thịt (gần

4kg).

Lúc về thành phố, chị cả Từ xách đi con gà mái già còn lại của nhà cũ.

Tối nằm trên giường, Bố Từ thở dài: “Con Mai đến con thỏ nhà thằng ba cũng

nhòm ngó”

Mẹ Từ nhắm mắt không nói, nhưng hơi thở rối loạn chứng tỏ bà chưa ngủ.

Một lúc lâu sau, bà mới nói khẽ: “Nó. có lẽ sống ở thành phố cũng không dư dả

gì”

Bố Từ thở dài, không nói gì thêm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.