Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật

Chương 39: Cày bừa vụ xuân



Rằm tháng Giêng, anh cả anh hai Lâm đột nhiên sang chơi, mang theo một túi

nấm khô và 8 con thỏ, trong đó có 2 con thỏ cái bụng đã to.

“Trời lạnh thế này, sao các anh còn chạy lên núi suốt thế? Mặc phong phanh thế

kia chịu sao nổi?”

Anh cả Lâm cười hiền lành: “Không sao, quen rồi mà. Với lại bọn anh cũng không

phải chuyên đi bắt thỏ, chỉ là lên kiểm tra cây ăn quả, may mắn vớ được hai ổ thỏ

thôi”

Lâm Tuệ kéo hai anh trai lại: “Bọn em năm ngoái đi bán thử rồi, thỏ bán được, gà

cũng bán được, nuôi tốt ít nhất cũng bán được 3 đồng một con. Sau này bắt được

thỏ thì các anh giữ lại mà nuôi. Chỗ em có thỏ cái giống này, đẻ tốt lắm”

Anh hai Lâm ngạc nhiên: “3 đồng một con á? Bên mình chỉ bán được 2 đồng thôi”

Lâm Tuệ gật đầu: “Người thành phố khó mua thịt, bán được giá lắm. Nhưng các

anh đi một chuyến xa xôi không tiện, phải nuôi nhiều, có khách quen ổn định thì

mới bõ công”

Hai người anh gật gù, đạo lý này họ hiểu.

“Chị dâu hai dạo này thế nào? Có nghén ngẩm gì không?”

Anh hai Lâm gãi đầu cười ngô nghê: “Khỏe lắm, ăn được ngủ được, mỗi tội hơi

dữ”

Lâm Tuệ cũng cười: “Thế là tốt rồi, mang thai tính khí thất thường là chuyện

bình thường”

Từ Đông Thăng rót nước mời hai anh vợ. Sơn Oa cứ quấn lấy chân họ hít hà mùi

lạ.

“Ái chà, con chó con này lớn nhanh thế? Hồi trước mới bằng bàn tay, hơn nửa

tháng đã dài cả cánh tay rồi?”

Chứ sao nữa, hở ra là có xương gặm. Chủ ăn thịt nó được húp canh, còn sướng

hơn con cái nhà bình thường.

“Các anh ngồi chơi chút nhé, em đi nấu cơm”

Hai người anh vội xua tay: “Thôi thôi không ăn đâu, bọn anh phải về ngay kẻo

tối”

Nhìn bộ dạng này là biết lại định đi bộ về.

Lâm Tuệ biết đưa tiền xe là các anh sẽ giận, bèn ấn họ ngồi xuống, chạy sang

nhà cũ nhổ mấy củ cải, nhanh tay tráng hơn chục cái bánh trứng củ cải cho họ

mang theo.

Gà mái trong nhà đẻ trứng từ Tết, trừ trứng giống ra cũng tích được 10 quả. Vốn

định để dành làm sủi cảo, nhưng giờ dùng hết luôn.

Lúc về Lâm Tuệ còn nhét bằng được một con gà mái cho họ.

Tuy nhà mẹ đẻ giờ cũng nuôi hơn chục con gà, nhưng biếu là tấm lòng của cô.

Cô không biết hai ông anh ngửi mùi bánh trứng thơm phức, mỡ màng mà không

nỡ ăn, chỉ dám ăn hai cái lót dạ, còn lại gói mang về cho lũ trẻ.

Lâm Tuệ quay lại sân sau, thấy Từ Đông Thăng đã nhốt riêng mấy con thỏ mới

vào chuồng. Nghe tiếng động ngày càng náo nhiệt, trong lòng cô vui phơi phới.

Mẹ Từ làm việc nhanh gọn, người trong thôn ít nhà nuôi gà. Bà vất vả lắm mới

mua được hai mươi quả trứng giống để ở nhà cũ ấp, thi thoảng lại mang sang cho

Lâm Tuệ hai ba con gà con.

Đưa tiền trực tiếp không tiện, thi thoảng có gì ngon Lâm Tuệ lại mang biếu một

phần sang nhà cũ.

Mẹ Từ rất biết cách cân bằng quan hệ anh em, mua gà cho nhà thằng ba thì cũng

giúp nhà anh cả anh hai mỗi nhà bắt hai con lợn con. Nuôi tốt cuối năm cũng kiếm

được hai ba trăm đồng chứ ít gì.

Nói xa quá, hiện tại trứng giống chưa nở, trong nhà còn 2 gà trống, 10 gà mái và

16 gà choai.

Cộng thêm thỏ mới đưa sang, tổng cộng là 30 con thỏ.

Chưa tính là nhiều, chắc phải nửa năm nữa mới thành quy mô. Cô rất bình tĩnh,

không vội vàng, làm gì cũng phải từ từ.

Hiện tại nhiệm vụ mỗi ngày của cô là chăm sóc gà thỏ và lo ba bữa cơm.

So ra thì Từ Đông Thăng thảm hơn cô nhiều. Bố Từ sợ hắn mới tu tỉnh được

một mùa đông lại đâu vào đấy, sáng nào cũng sang tận nơi áp giải hắn ra đồng

cuốc đất.

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Đặc biệt là cuối tháng 3 mưa xuân xối xả, đất ngấm nước mềm tơi, vụ xuân chính

thức bắt đầu. Tối nào hắn cũng rên hừ hừ, tay phồng rộp cả lên.

vat/chuong-39-cay-bua-vu-xuanhtml]

Nhưng kêu thì kêu chứ hắn không trốn việc, chỉ là ăn khỏe hơn hẳn.

Lâm Tuệ ngày nào cũng nghĩ cách cải thiện bữa ăn cho hắn, trưa mang cơm ra

tận ruộng. Ruộng nhà họ Từ liền nhau, ăn gì ai cũng thấy.

Lâm Tuệ mua ở trạm phế phẩm 2 cái ca sứ bụng to có nắp, mới chín phần, giá 2

hào, đậy nắp vào là không sợ bụi.

Một cái đựng nước uống, lúc thì chè đậu xanh lúc thì nước cà chua. Cái kia đựng

cơm và thức ăn. Vì đông người, cô cũng không tiện làm món quá sang.

Nhưng dù không có thịt thì cũng xào bằng mỡ heo. Trứng xào dưa chuột, xào

mướp, xào hẹ, xào đủ thứ trên đời, lưng gà mái trong nhà còng rạp xuống vì đẻ.

Đến tối về nhà, Lâm Tuệ mới làm sủi cảo nhân tóp mỡ cho hắn ăn, còn thịt một

con gà mái, hầm với nấm nhà mẹ đẻ mang sang, vừa ngọt vừa bổ.

Cũng coi như thực hiện lời hứa nuôi gà để làm món ngon cho hắn ăn.

Lâm Tuệ không nhắc chuyện ra đồng giúp, Từ Đông Thăng cũng không đề cập

đến.

Mấy nhà hàng xóm xì xào, thằng ba làm một mình mệt như trâu cày, vợ nó cứ

ngồi nhà chơi không à?

Mẹ Từ xót con trai, sang nói chuyện riêng với hắn, bảo thương vợ cũng vừa vừa

phải phải thôi, đừng để nó lười chảy thây ra.

Từ Đông Thăng bênh vợ: “Cô ấy ở nhà cũng có nhàn đâu mẹ, việc nhà bao nhiêu

thứ. Cô ấy mà ra đồng thì ai nấu cơm. Với lại bọn con đang tính chuyện con cái,

cô ấy cần dưỡng sức”

Thôi xong, nhắc đến chuyện con cái là Mẹ Từ tắt đài.

Cưới hơn nửa năm rồi chưa thấy gì, bà không muốn sốt ruột cũng không được.

Lâm Tuệ không biết mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu đã được chồng hóa giải nhẹ

nhàng như thế.

Cô ở nhà làm việc cũng không ít, nhưng cũng chẳng đến mức tối mắt tối mũi. Cho

gà thỏ ăn, giặt giũ nấu nướng xong, thời gian còn lại cô đọc báo học tập, mặt chữ

nhận biết ngày càng nhiều.

Vụ xuân kết thúc, Từ Đông Thăng như mất nửa cái mạng, mặt đen nhẻm vì nắng,

nằm vật ra giường ngủ li bì.

“Thiến gà đây ~ thiến gà đây ~”

Ông chú thiến gà lại đến thôn, Lâm Tuệ vội mở cửa gọi: “Chú ơi, cháu thiến gà ạ”

Hộp đồ nghề nhỏ treo trên ghi đông xe đạp, chú dựng xe ngay dưới mái hiên, trải

cái bao phân đạm ra, lấy ghế con xuống, thế là thành cái sạp thiến gà.

Lâm Tuệ bắt 5 con gà trống ra, chú thợ vui vẻ, một nhà mà thiến nhiều thế này là

mối sộp.

Trẻ con thích xem thiến gà, xúm lại xem với ánh mắt tò mò thích thú.

Chỉ thấy chú thợ dang hai chân, đè con gà nằm xuống, hai chân giẫm lên cánh và

chân gà, sau đó nhổ ít lông ở sườn phải, lộ ra da gà, dùng dao nhỏ đã hơ lửa

rạch một đường.

Tiếp đó dùng hai miếng đồng nhỏ banh vết mổ ra, đưa một sợi dây vào trong khều

khều. Chỉ vài động tác đơn giản, từng hòn ngọc kê (tinh hoàn gà) nguyên vẹn

được lấy ra.

Lũ trẻ xem đầy phấn khích, Lâm Tuệ lại thấy hơi thốn, thế là mấy chú gà thành

thái giám hết ~

Gà thiến xong sẽ lớn nhanh hơn, thịt ngon hơn, quan trọng nhất là tính tình hiền

lành, cho ăn không lo bị nó mổ.

Năm con gà làm vèo cái là xong, chú thợ hỏi cô có lấy ngọc kê không. Lâm Tuệ

lắc đầu, nhìn thôi đã thấy ghê ghê, đời nào cô làm món này cho Từ Đông Thăng

ăn.

Thiến gà có hai cách tính tiền, nếu chủ nhà lấy ngọc kê thì trả 1 xu một con, hoặc

là cho chú thợ luôn chỗ ngọc kê đó thì miễn phí công thiến.

Chú thợ mang ngọc kê đi bán được giá lắm, khối người thích ăn món này để tẩm

bổ.

Chú thợ thu dọn đồ nghề đi tiếp vào trong thôn, Lâm Tuệ thả gà về sân sau.

“Em dâu, nhà nuôi nhiều gà thế?”

Cô quay lại nhìn, là đám bạn vàng của Từ Đông Thăng đến tìm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.