Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật

Chương 42: Thế nào gọi là sai bảo tùy thích



Lúc cả đoàn về đến nơi thì trời đã tối mịt, người của hai nhà bên cạnh đều đang

đợi, không biết xảy ra chuyện gì, Từ Đông Thăng bế Lâm Tuệ ngất xỉu sang gọi

người, quả thực dọa người ta sợ chết khiếp.

Thấy mọi người đã về, bảo không sao là yên tâm rồi.

Thấy sắc mặt họ thế mà lại còn hớn hở, chị dâu hai sốt ruột kéo chồng ra hỏi:

“Sao rồi sao rồi? Hôm nay rốt cuộc là có chuyện gì?”

Anh hai Từ cười toe toét: “Vợ thằng ba có tin vui rồi!”

“Ôi chao, thật á?”

“Ừ, sắp được ba tháng rồi”

Chị dâu cả cũng ghé lại: “Nhà mình lại sắp thêm người à? Chuyện tốt đấy”

Tuy hai bà chị dâu mỗi người đều có toan tính riêng, nhưng tâm địa không xấu,

cũng mừng thay cho Lâm Tuệ.

“Thế sao lại ngất đi?”

“Bảo là mệt quá hay sao ấy, cái này anh không rõ”

Anh hai Từ gãi đầu, anh ta cũng đâu có vào nghe bác sĩ nói. Lúc bố mẹ với thằng

ba quay lại, cứ dặn đi dặn lại là phải để Lâm Tuệ nghỉ ngơi cho tốt, bớt làm việc,

tẩm bổ nhiều vào.

Thế không phải mệt thì là gì?

Mọi người nhìn nhau khó hiểu, ruộng cũng chẳng phải xuống, gánh nước bổ củi

đều một tay thằng ba làm, thế thì mệt cái gì?

Biết bố mẹ chồng cũng chạy lên trạm xá, hai chị dâu đều đã chuẩn bị cơm nước,

chờ người về là ăn luôn không cần nhóm bếp lại.

Từ Đông Thăng mặt mũi sưng vù, bế Sơn Oa xuống khỏi bàn, một mình dọn dẹp

nhà chính.

Bố Từ Mẹ Từ lọ mọ trong đêm giếc một con gà mái cho Lâm Tuệ, đặt lên bếp

hầm lửa nhỏ rồi mới về nhà cũ.

Từ Đông Thăng quét dọn sạch sẽ nhà cửa, lại đi tắm rửa sạch sẽ mới dám leo lên

giường.

Hắn nhìn chằm chằm Lâm Tuệ ngó trái ngó phải, lại cẩn thận sờ bụng cô qua lớp

áo. Chẳng cảm nhận được gì khác biệt, chỉ thấy bụng có vẻ hơi căng, cứng cứng.

Hắn cười không thành tiếng, nằm xuống bên cạnh, nếu không sợ làm vợ thức

giấc, hắn đã lăn qua lăn lại vài vòng rồi!

Hắn sắp có con của mình rồi! Vui quá đi mất!

Lâm Tuệ hôm sau ngủ đến khi tự tỉnh, dậy nhìn thấy nhà cửa sạch bong, lu nước

đầy ắp, Từ Đông Thăng đang chẻ củi ngoài sân.

Nghe tiếng động, Từ Đông Thăng quay đầu lại, bỏ dao rựa xuống, đứng dậy.

“A Tuệ, em dậy rồi à? Có chóng mặt không? Đói bụng chưa?”

Cái mặt hắn, qua một đêm, chỗ xanh chỗ tím, minh họa hoàn hảo cho câu “muôn

hồng nghìn tía”. Lâm Tuệ thật muốn bảo hắn đừng cười nữa, nhìn cứ rợn rợn

người.

Từ Đông Thăng cẩn thận đỡ cô ngồi xuống ghế.

“Anh không cần làm quá thế đâu, em đã đến mức đó đâu”

“Hì hì, từ hôm nay trở đi, em chính là Lão Phật Gia của nhà này! Em chờ đấy, anh

đi bưng bữa sáng cho em”

Cháo là Từ Đông Thăng nấu, hơi đặc, nhưng ninh nhừ, ăn được.

Bên cạnh còn một bát tô canh gà hầm cả đêm. Cô vớt hết thịt gà ra hâm nóng lại,

chỉ uống nửa bát nước canh.

Trời nóng, buổi sáng không nên ăn quá nhiều dầu mỡ.

Cô ngủ một giấc đẫy, cuối cùng cũng nhớ ra mình đã quên chuyện gì. Mang thai

là một chuyện, chuyện khác là, năm sau là năm thiên tai, phương Nam hạn hán

lớn, cuộc sống sẽ rất khó khăn.

Cô phải mau chóng kiếm tiền tích trữ lương thực!

Cô hỏi Từ Đông Thăng: “Chuyện đi Bằng Thành hay là thôi đi anh?”

Gã đàn ông có chút do dự, quả thực hắn bị cái mác đặc khu kinh tế hấp dẫn. Đàn

ông ai chẳng hướng tới thành phố lớn, cơ hội này hiếm có, sang đó là có việc làm

ngay.

Hơn nữa vợ có thai rồi, giờ càng cần phải kiếm tiền.

“Hay là, bảo bố mẹ sang ở cùng? Bố mẹ kinh nghiệm đầy mình, còn được việc

hơn anh”

Lâm Tuệ suýt thì nghẹn họng: “Bố mẹ giúp được thì tốt nhất, nhưng chúng ta là

phận con cái, cũng không thể cứ dựa dẫm vào người lớn mãi được chứ?”

vat/chuong-42-the-nao-goi-la-sai-bao-tuy-thichhtml]

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

“Với lại, bố mẹ ở đây, em cũng đâu dám sai bảo ông bà? Anh thì khác, hầu hạ vợ

con là thiên kinh địa nghĩa, em có thể sai bảo tùy thích”

Từ Đông Thăng gật gù, thấy cô nói có lý. Ngay sau đó lại khựng lại, ý gì đây? Sao

đối với hắn lại là sai bảo tùy thích? Chẳng lẽ bây giờ vẫn chưa tính là sai bảo à?

“Con cái quan trọng nhất là lúc mới sinh ra. Bố mà cứ vắng nhà suốt, đợi nó lớn

lên, lỡ nó không nhận bố hoặc không thân thiết với bố”

Từ Đông Thăng nhíu mày lắc đầu quầy quậy: “Thế thì không được, bố nó làm

sống làm chết kiếm tiền cho nó, không thể nuôi ra đứa con vô ơn được?”

“Trẻ con còn bé thế, chắc chắn là ai nuôi thì thân với người đó, hiểu đạo lý lớn lao

gì đâu?”

“Anh nhìn nhà họ Mã trong thôn xem, Mã lão nhị chẳng phải đi làm ăn xa sao?

Anh nhìn con nhà đấy xem, tội nghiệp biết bao nhiêu? Ngày nào cũng bị đám trẻ

con khác trêu là đồ không có bố”

Chuyện này Từ Đông Thăng rành hơn cô nhiều, hai đứa nhỏ nhà đó bị bắt nạt thê

thảm. Còn cả mụ vợ nhà họ Mã nữa, nghe đồn lén lút cặp bồ.

Cô không phải là đang ám chỉ mình đấy chứ?

Từ Đông Thăng trừng mắt nhìn vợ.

Lâm Tuệ chớp mắt vô tội nhìn lại.

“Gâu gâu gâu!” Sơn Oa đột nhiên sủa ra phía cổng, có người đi vào.

“Đông, Đông ca”

Là Cẩu Tử đến.

Từ Đông Thăng: “Sơn Oa, ngoan nào, lại đây”

Sơn Oa ngoan ngoãn quay lại nằm phục xuống chân hắn ngủ tiếp.

Cẩu Tử bước vào, nó còn chưa biết chuyện chiều qua Lâm Tuệ đi trạm xá, ngô

nghê chào một tiếng “chị dâu”.

“Đông ca, chuyện hôm qua em về nói với mẹ và ông bà nội rồi, họ không đồng ý”

Cẩu Tử ngồi xuống, mặt buồn rười rượi.

Chuyện này Từ Đông Thăng cũng chịu, có thể hiểu được: “Nhà mày còn mỗi mày

là độc đinh, ba người nuôi một mình mày, cũng chẳng thiếu tiền”

“Nhưng nếu các anh đi hết, em cũng muốn đi”

Từ Đông Thăng liếc nhìn Lâm Tuệ: “Chị dâu mày có thai rồi, anh không đi nữa”

Vừa nãy cô đã nói đến mức đấy rồi, hắn còn yên tâm đi được sao?

Thằng Chốc Tam bị phế ở sau thôn còn chưa chết đâu, hắn ở nhà mà còn bị

người ta nhòm ngó, hắn mà đi cả năm không về, nhà bị trộm sạch cũng chẳng

biết kêu ai.

Cẩu Tử kinh ngạc: “Đây là chuyện tốt mà, sao hôm qua không nói?”

Từ Đông Thăng vẻ mặt ngượng ngùng: “Mới biết thôi”

Lâm Tuệ mở lời: “Vậy hai người các anh đều không đi nữa, ở nhà cũng kiếm

được tiền mà”

Hai người quay đầu nhìn cô.

Cô nói tiếp: “Em ở nhà trông gà với thỏ, các anh ra ngoài bày sạp bán hàng, thấy

thế nào? Hai người đi cùng nhau, cũng không sợ xảy ra chuyện”

Từ Đông Thăng có chút do dự: “Bây giờ được phép bày sạp á? Không bị bắt vì tội

đầu cơ trục lợi à?”

“Em chẳng phải ngày nào cũng đọc báo cho anh nghe sao? Lãnh đạo đã nói rồi,

mèo trắng hay mèo đen không quan trọng, bắt được chuột mới là mèo tốt”

“Lãnh đạo khuyến khích nông dân dựa vào đôi tay kiếm tiền, làm giàu bằng mồ

hôi nước mắt. Chúng ta thế này sao lại không được tính? Giờ đâu phải là đi bán

đồ quốc cấm hay tư bản chủ nghĩa”

“Hiện tại chúng ta chưa cần sạp cố định, cứ gánh đòn gánh đi bán rong như

người ta ấy. Anh mua kẹo mạch nha có bao giờ nghĩ người ta làm sai đâu”

Từ Đông Thăng bừng tỉnh đại ngộ, đúng rồi, sao lúc mua kẹo hắn không cảm thấy

là phạm pháp nhỉ?

“Vì người ta bán đồ người ta tự làm ra, chúng ta cũng làm đồ ăn bán chẳng phải

là được rồi sao? Hiện tại mọi người đều thiếu ăn thiếu mặc, có thể đáp ứng nhu

cầu sinh hoạt của nhân dân, đều có thể bán”

Từ Đông Thăng cười hì hì: “Giống như chúng ta đi bán gà bán thỏ ấy, là nhà mình

nuôi được, người khác còn tranh nhau mua ấy chứ”

Cẩu Tử ngồi bên cạnh nghe mà ù ù cạc cạc, gà với thỏ gì cơ, Đông ca đi bán gà

á?

Từ Đông Thăng vỗ mạnh vào vai Cẩu Tử một cái, làm nó lùn xuống một khúc, giật

bắn mình: “Thằng ngốc, đi theo anh mày mà học. Mai anh dẫn mày lên trấn bán

gà, tiện thể xem chúng ta có thể buôn bán cái gì”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.