Từ Đông Thăng nhìn đám gà mái đang cục tác, nhớ đến lời hứa mang gà cho bà
chị trên phố lần trước.
Nhưng đám gà này mới đẻ trứng được ba tháng, còn phải để dành tẩm bổ cho vợ.
Lứa gà khác mới lớn được hơn ba tháng, còn một tháng nữa là đẻ được rồi, hắn
lại tiếc.
“Không phải lễ tết, nhà chị gái kia chắc cũng chẳng nỡ bỏ tiền mua gà ăn đâu. Dù
sao sau này anh cũng thường xuyên vào thành phố, cứ để gà đẻ thêm hai tháng
nữa đi, chọn ngày lễ nào đó mang đi bán thì tốt hơn”
“Được”
Lúc này Từ Đông Thăng bắt 2 con gà trống thiến, đã lớn béo nục nịch, xách nặng
trĩu tay.
Hắn bắt tổng cộng 6 con thỏ, đều là thỏ đực. Để làm giống không cần nhiều, nuôi
nhiều dễ đánh nhau.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Lâm Tuệ kéo ghế con ngồi trong nhà xem hắn bắt, ngẫm nghĩ: “Lần trước mình đi
trước Tết mấy ngày, bán đồ sống cho người ta nuôi hai ba ngày là vừa đẹp. Lần
này hay là mình làm thịt sẵn rồi hẵng đi bán? Nếu người ta mua dọc đường, mang
về cũng tiện”
“Lông gà lông thỏ phơi khô đều bán được tiền, muốn giữ lại dùng cũng được. Nếu
có người muốn mua đồ sống thì lần sau mình lại mang đi”
Từ Đông Thăng nhốt riêng đám gà thỏ định bán vào một cái lồng khác: “Thế thì
phải gọi mẹ sang giúp một tay”
“Gọi mẹ sang làm gì?” Mẹ Từ vừa khéo xách một túi gạo kê sang. Đây là bà đổi
với hàng xóm, người ta bảo gạo kê rất bổ dưỡng.
“Mẹ, sáng mai con định cùng Cẩu Tử lên trấn bán gà với thỏ. Định tranh thủ làm
thịt sớm để mang đi, nhưng một mình con làm lâu quá, muốn nhờ mẹ sang giúp”
Mẹ Từ đi tới nhìn vào lồng sắt: “Được thôi, thế mẹ sang sớm. Ôi chao, mấy con
thỏ này béo thật đấy, lông mượt chưa kìa”
Lâm Tuệ đứng dậy đỡ lấy túi gạo kê cất vào tủ, cười nói: “Bọn con vừa bảo định
rửa sạch lông thỏ phơi khô, để lại nhà mình dùng đấy ạ. Đến lúc đó làm cho bố
mẹ mỗi người một đôi găng tay lông thỏ”
“Thế thì tốt quá, bố mẹ còn chưa được dùng găng tay lông bao giờ”
Lâm Tuệ không còn nghén nữa, chỉ là hay buồn ngủ. Sáng hôm sau tiếng gà kêu
quang quác cũng không làm cô tỉnh giấc.
Lúc cô dậy, Từ Đông Thăng đã đi rồi, Mẹ Từ cũng đã dội sạch vũng máu trong
sân.
Nội tạng thỏ ném cho Sơn Oa ăn, nó ăn đến miệng đầy máu me, còn biết tự
liếm sạch sẽ. Còn tiết thỏ nghe nói tính hàn, chẳng ai ăn, nên đổ đi.
Tiết gà trộn hành hoặc hẹ xào lên, mềm mượt ngon tuyệt. Nhưng sợ bà bầu ăn
nhiều không tốt, Mẹ Từ mang về nhà cũ, chỗ lông gà lông thỏ cũng bị bà mang về
nhà cũ phơi.
Còn lòng mề của hai con gà đã được làm sạch sẽ, để trong chậu. Có người không
thích ăn, nhưng Lâm Tuệ lại rất khoái. Bây giờ còn chưa có chỗ nào bán riêng
món này.
Gà và thỏ đã làm sạch sẽ nên nhẹ hơn nhiều, Từ Đông Thăng và Cẩu Tử mỗi
người đeo một cái giỏ, chia nhau gánh chẳng thấy mệt chút nào.
Lần này Từ Đông Thăng không đến khu tập thể nhà máy quốc doanh nữa, hắn
muốn thử vận may ở tiệm cơm quốc doanh.
vat/chuong-43-noi-nao-nhiet-nhathtml]
Hôm nay hắn đi đôi giày giải phóng cũ, trên mũi giày còn dính bùn, quần áo trên
người cũng cũ mèm, may từ mấy năm trước, tay áo ống quần đều cộc một đoạn.
Làm đồng một tháng, da dẻ cũng đen đi một tông. Trừ việc chưa đủ đen giòn, thì
cả người hắn toát lên vẻ mộc mạc quê mùa hết mức có thể.
Chính vì thế, hắn chắc chắn không thể đi cửa chính vào tiệm cơm quốc doanh,
hắn gõ cửa sau.
Rất nhanh có một gã gầy gò đi ra: “Các anh làm gì đấy?”
“Đồng chí, bọn em ở thôn gần đây, muốn hỏi xem chỗ các anh có thu mua gà với
thỏ không, đều là gà nhà nuôi, vừa béo vừa to”
Gã gầy kia cau mày, sau đó nói: “Gà thì bọn tôi có mối quen rồi, thỏ thì hơi lạ.
Thấy các anh đi lại cũng vất vả, đợi đấy, tôi đi hỏi đầu bếp xem sao”
Nói xong gã quay người đi vào.
Qua cánh cửa mở, Từ Đông Thăng thấy gã khúm núm nói chuyện với một gã béo.
Gã béo liếc nhìn về phía hắn một cái, rồi lắc đầu.
Không biết nói câu gì, nhưng Từ Đông Thăng biết là không xong rồi.
Quả nhiên, gã gầy đi ra liền bảo: “Đồng hương à, các anh về đi, đầu bếp bên tôi
bảo không cần”
Từ Đông Thăng còn muốn cố vớt vát: “Đồng chí ơi, không cần cũng không sao,
nhưng có thể cho em biết lý do là gì không? Thỏ nhà em nuôi tốt lắm, các anh còn
chưa xem qua mà”
Gã gầy vẫn lắc đầu: “Nuôi tốt đến mấy cũng vô dụng, lãnh đạo bảo không cần là
không cần, thực đơn hiện tại không thể tùy tiện sửa đổi. Các anh đi nhanh đi,
đừng làm lỡ việc của tôi”
Nói xong gã đóng sầm cửa lại.
Từ Đông Thăng cũng dứt khoát bỏ đi.
Tiệm cơm quốc doanh vẫn là phải có quan hệ, hoặc cũng có thể là tiền chưa đưa
đủ. Bọn hắn là nông dân nghèo rớt mồng tơi, lấy đâu ra tiền mà lót tay.
Cẩu Tử hơi buồn, tưởng là bán ế rồi: “Anh, giờ mình làm thế nào?”
“Anh chỉ đến thử xem sao thôi, hiện tại thỏ trong nhà cũng chưa nhiều đến mức
ngày nào cũng cung cấp được cho trấn. Sau này chúng ta không cần đến tiệm
cơm quốc doanh nữa, bọn họ không biết nhìn hàng”
“Chúng ta đi đến nơi náo nhiệt nhất”
Nơi nhiều tiền nhất là khu tập thể nhà máy quốc doanh, nơi náo nhiệt nhất là bến
xe.
Người đi kẻ lại nườm nượp, ai bảo cứ phải người thành phố mới thiếu thịt? Người
nhà quê cũng có nhà không nuôi gà chứ.
Dám bỏ tiền đi xe khách thì cũng khấm khá hơn người thường rồi.
Còn một điểm nữa, vị trí bến xe cách cổng trấn không xa. Muốn đi huyện thành
hoặc đi thăm thân ở xa, đây là nơi nhất định phải đi qua.