Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật

Chương 58: Mẹ già lại nổi cơn tam bành



Chuyện mua đất Bố Từ bảo vợ chồng con trai không cần nhúng tay, ông xách một

con gà trống đi, làm một mâm cơm ở nhà cũ, mời cán bộ thôn sang ăn uống.

Hôm sau, Từ Đông Thăng đi bán bánh bao về, bố hắn mặt mày hớn hở sang

thông báo.

“Người của ủy ban thôn bảo, chỗ đất đấy người ngoài không chen vào được,

mình đều là người làng, nên để giá hữu nghị, 50 đồng”

Ông cảm thán: “Mấy năm trước tao mua mấy mảnh đất nền này cũng chẳng đắt

thế, giờ hai sào đất chó ăn đá gà ăn sỏi cũng đòi 50 đồng”

“Không chừng sang năm còn đắt hơn ấy, bố xem giờ trong thôn cứ hai tháng lại

có người ra ở riêng chiếm đất nền, đất càng chia càng ít, dạt hết cả ra chân núi

rồi”

Lâm Tuệ đã chuẩn bị sẵn tiền, lấy ra 50 đồng đưa cho Từ Đông Thăng.

Chiều hôm đó ủy ban thôn phái người đến đo đất, sau đó hắn phải qua ủy ban ký

thỏa thuận và điểm chỉ. Lâm Tuệ cũng muốn đi theo xem nội dung thỏa thuận,

nhưng ký tên phải là chủ hộ, đây là quy tắc trong thôn.

Ba chữ “Từ Đông Thăng” hắn viết xiêu vẹo như gà bới, là do Lâm Tuệ dạy cả đêm

mới viết được, may mà không thiếu nét nào.

Chỉ trong nửa ngày, chuyện Từ Lão Tam mua đất nuôi gà đã lan truyền khắp thôn.

Không ít người tò mò ngó nghiêng muốn biết rốt cuộc nuôi bao nhiêu gà, nhưng bị

bức tường cao ngất che khuất, chẳng ai nhìn thấy gì.

“Thảo nào lúc xây nhà nó đòi xây tường cao thế! Hóa ra là tính nuôi gà từ lúc đấy

rồi à? Lại còn giấu giếm không cho ai biết, lỡ bị quy vào tội tư bản thì đừng có mà

liên lụy cả thôn nhé”

“Ai bảo không phải, cái thằng Từ Lão Tam này, chưa bao giờ thấy nó an phận”

“Các bà nghe nói chưa? Nó với thằng con nhà họ Vương cùng nhau lên trấn bán

bánh bao đấy, không biết có kiếm ăn được gì không”

Một bà thím bĩu môi: “Còn phải nghe nói à? Tôi nhìn thấy tận mắt trên trấn rồi.

Mặt dày mày dạn nài nỉ người ta mua bánh bao, đúng là mất mặt chết đi được!”

Mấy bà thím xúm lại, kinh ngạc: “Ôi chao, thật á? Bà nhìn thấy tận mắt à?”

Mẹ Chốc Tam hừ một tiếng, vẻ mặt khinh bỉ.

“Hai mắt tôi nhìn rõ mồn một. Nhà nào chẳng có cái ăn, việc gì phải tốn tiền đi

mua? Không cầu xin thì bán cho ai? Cái lưng còng xuống, cười đến cứng cả mặt,

trông đến là thảm hại! Phải tôi là mẹ nó, chắc chắn tôi không nhận đứa con trai

này”

Mẹ Từ từ phía sau xông tới, một tay túm tóc bà ta, một tay tát tới tấp.

“Tao phi! Cái đồ già mồm không biết xấu hổ! Mày mà cũng xứng à?! Bệnh giang

mai của thằng Chốc Tam nhà mày chữa khỏi chưa? Nghe bảo cái chỗ ấy hỏng

hẳn rồi, mày lên trấn là để tìm thuốc gia truyền cho nó chứ gì. Tao còn nghe nói

mày định hỏi cho nó một con mẹ góa có con riêng. Sao, tự mình không đẻ được

thì đi nhặt sẵn à?”

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

“Á! Mày nói bậy bạ gì đấy? Con tao khỏe mạnh bình thường! Á —— giếc người

giếc người! Cứu tôi với!”

Mẹ Chốc Tam sức chiến đấu rõ ràng không bằng Mẹ Từ, bị đè ra không nhúc

nhích được.

“Kêu đi, mày có kêu rách họng cũng vô dụng! Nói xấu sau lưng người khác, không

ai tởm lợm bằng mày đâu!”

“Con trai tao đường đường chính chính dựa vào đôi tay kiếm tiền, không giống

con trai mày, trộm cắp vặt, bị người ta đánh bao nhiêu lần rồi? Có muốn cùng

lên đồn công an tố cáo nhau không? Xem công an bắt ai?”

“Á á á không dám, tôi không dám nữa!” Mẹ Chốc Tam khóc lóc thảm thiết, mặt

sưng vù.

Mấy bà thím nhìn nhau, không dám xông vào can, sợ bị Mẹ Từ đang cơn thịnh nộ

ngộ thương. Nghe bà tự tin như thế, chắc là không có vấn đề gì thật.

Cuối cùng vẫn là Bố Từ nghe tin vợ lại nổi cơn tam bành, chạy tới lôi người về.

Trên đường về nhà thằng ba, Mẹ Từ vẫn chưa hả giận, hai tay chống nạnh, vừa đi

vừa chửi cả nhà Chốc Tam, cứ như đỉa đói bám dai như đỉa, không muốn sống

nữa nhưng đúng là làm người ta ghê tởm!

Từ Quang Tông và Từ Diệu Tổ hôm nay mới biết chuyện nhà thằng ba mua đất

nuôi gà, đều chạy sang hỏi thăm tình hình.

Hai sào đất 50 đồng thật sự không rẻ, cộng thêm tiền xây tường ít nhất cũng phải

mười mấy đồng nữa, nhà thằng ba mới làm ăn được bao lâu, sao mà dám chi

mạnh tay thế?

Chị dâu hai hỏi thẳng: “Chú ba, bên ngoài giờ cho phép buôn bán thật à? Không

bắt người nữa?”

Tuy lúc đầu họ cũng bảo được phép buôn bán, nhưng trong lòng vẫn lo nơm nớp,

không dám tin.

Từ Đông Thăng tuy không thích tính toán chi li của hai bà chị dâu, nhưng dù sao

cũng là người một nhà, hắn sẵn lòng giúp đỡ.

“Nói thế nào nhỉ, hiện tại làm nhỏ lẻ thì không sao, nếu làm lớn thì em cũng không

chắc. Giờ bọn em cũng đang dò đá qua sông thôi”

“Thế một tháng chú thím kiếm được bao nhiêu?”

“Lúc trước chẳng bảo rồi sao? Làm tốt thì ít nhất cũng bằng lương một công

nhân. Lúc nào đắt hàng thì còn nhiều hơn”

vat/chuong-58-me-gia-lai-noi-con-tam-banhhtml]

Chị dâu hai không hỏi ra được con số cụ thể, trong lòng vẫn không yên: “Cũng có

lúc không kiếm được tiền chứ?”

Từ Đông Thăng nhìn chị ta: “Cái đó thì đương nhiên, làm gì có chuyện gì đảm bảo

kiếm được tiền trăm phần trăm? Trồng trọt còn có lúc mất mùa nữa là”

Từ Diệu Tổ có chút dao động: “Chú ba kể thêm chuyện bên ngoài cho anh nghe

đi, người buôn bán có nhiều không?”

“Không nhiều lắm đâu, nhưng cũng lác đác có rồi, như trong bến xe giờ ngoài em

ra còn có ba người nữa bán đồ ăn. Trên đường cũng có người gánh hàng bán kẹo

bán hoa quả, đều là buôn bán nhỏ”

Từ Đông Thăng ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn hai ông anh.

“Anh cả anh hai, nông dân mình trồng trọt quanh năm suốt tháng chẳng dư giả

được bao nhiêu, nếu các anh có ý định thì cứ thử xem. Ra ngoài bán chút đồ lặt

vặt, ít nhiều cũng có đồng ra đồng vào. Ở nhà các chị dâu chẳng phải vẫn nuôi

lợn sao? Cũng đâu phải chỉ trông chờ vào một con đường, thêm một con đường

là thêm chút tiền”

“Giống như các anh vợ em ấy, cũng thi thoảng mang gà với thỏ ra bán kiếm thêm,

vườn tược ở nhà vẫn chăm sóc bình thường”

“Nhưng cái hại em cũng nói rõ với các anh rồi, buôn bán có rủi ro, có thể bị bắt

nạt. Như mấy người mới ra bán ở bến xe ấy, hàng không bán được còn bị lưu

manh thu phí bảo kê, cuối cùng phải nhờ công an giải quyết”

“Buôn bán làm tư thương, không được coi trọng đâu, người trong thôn nói em thế

nào các anh nghe thấy cả rồi đấy”

“Làm cái gì cũng có mặt tốt mặt xấu, các anh tự mình suy nghĩ cho kỹ”

Bố Từ Mẹ Từ nhìn thằng con út, cảm thấy có chút xa lạ. Con trai mình trước kia

thế nào ông bà rõ nhất, giờ nó thay đổi thật rồi, trông chín chắn hơn hẳn.

Trong lòng ông bà thấy an ủi lắm!

Chị dâu cả nhìn Lâm Tuệ, tò mò hỏi: “A Tuệ, nhà mẹ đẻ em nghĩ thế nào mà dám

làm theo?”

Lâm Tuệ biết chị ta vẫn lo lắng, muốn tham khảo thêm ý kiến, bèn nói thật.

“Nhà mẹ đẻ em khó khăn hơn bên này nhiều, không có đất ruộng, hoa quả chè

trên núi không được giá, nên chỉ có thể tìm cách ra ngoài kiếm tiền. Họ cũng

không yên tâm, nên mới bắt đầu thử nghiệm dần dần”

“Bọn em cũng chẳng giúp được gì, chỉ góp ý kiến thôi, việc đi bán thỏ là do hai

anh em tự đi”

Điểm này cô phải nói rõ ràng, kẻo mọi người lại tưởng cô mang bao nhiêu lợi lộc

về cho nhà ngoại, rồi lại bắt vợ chồng cô giúp đỡ.

Bố Từ hắng giọng: “Được rồi, thằng ba đã nói rõ ràng rồi, làm hay không làm là

do các con tự quyết định, không ai giúp được các con đâu”

Chị dâu hai lầm bầm: “Chẳng phải bố mẹ giúp nhà chú ba đấy thôi?”

Từ Đông Thăng nhướng mày, cười như không cười: “Đúng thế, không giúp không

công đâu. Em trả bố mỗi tháng 10 đồng tiền công trông nom ruộng nương. Sau

này còn phải trả mẹ 10 đồng tiền công sang giúp nuôi gà nuôi thỏ nữa. Các chị

dâu nhà mẹ đẻ gần thế, lúc nào bận quá thuê người nhà sang giúp cũng được

mà”

10 đồng? Nhiều thế á? Hai chị dâu kinh ngạc, họ không biết là có trả tiền, cứ

tưởng hai ông bà thiên vị con út.

Một tháng 10 đồng, hai người là 20 đồng!

“Vẫn là A Tuệ có phúc, bọn chị hồi trước mang bầu, đừng nói nuôi gà, đến mùa

cấy hái vẫn phải vác bụng ra đồng kiếm công điểm” Chị dâu cả ghen tị.

Lâm Tuệ xoa nhẹ cái bụng đã nhô lên, tiếp lời: “Vâng, gả vào nhà này là em được

hưởng phúc. Hai đứa trong bụng quấy quá, nếu không phải khó chịu thật thì em

cũng không dám làm phiền bố mẹ”

“Hai đứa á?” Mọi người kinh hô.

Mắt chữ O mồm chữ A, biểu cảm kinh ngạc lại thỏa mãn lòng hư vinh của Từ

Đông Thăng, hắn rung đùi khoe khoang: “Ừ hứ, đúng đấy, A Tuệ nhà em giỏi lắm,

mang thai đôi!”

Hắn còn giơ hai ngón tay ra, nhấn mạnh từng chữ: “Hai đứa con đấy!”

“Tốt quá tốt quá! Giờ kế hoạch hóa gia đình làm gắt thế, một lần được hai đứa thì

còn gì bằng”

“Biết là trai hay gái chưa?”

“Chưa biết ạ, trai hay gái đều tốt cả”

“Ha hả, phải phải”

Tiễn khách về xong, Lâm Tuệ hỏi Từ Đông Thăng: “Anh nghĩ hai nhà các anh ấy

có ra ngoài buôn bán không?”

Hắn lười biếng vươn vai, sau đó cúi đầu ghé sát vào bụng cô, nghe ngóng con

đạp, cười hì hì.

Một lúc sau mới nói: “Anh nghĩ là không”

Lâm Tuệ cười, đúng là tâm đầu ý hợp!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.