Nói thật, Lâm Tuệ cũng không chịu nổi cái mùi này, mỗi lần cho gà cho thỏ ăn cô
đều phải nôn vài lần.
Nhưng đây là con đường làm giàu của gia đình, nếu giếc hết thì chỉ kiếm được
một khoản tiền nhanh thôi. Bán bánh bao tuy ổn định nhưng thu nhập so ra kém
xa so với nuôi gà nuôi thỏ.
“Anh bảo mình có mua được mảnh đất sau nhà không?”
“Hả?”
Từ Đông Thăng ngơ ngác: “Mua đất á?”
“Thuê cũng được, nhưng tốt nhất là mua đứt. Mảnh đất sau nhà mình là đất cứng,
không trồng rau được, cũng chỉ rộng tầm hai sào (bắc bộ), muốn xây nhà cũng chỉ
xây được cái bé tí, chẳng ai thèm mua”
“Hay là anh đi hỏi xem trong thôn bán giá bao nhiêu? Nếu mua được, mình trổ
một cái cửa ở tường sau, chuyển gà với thỏ sang đó”
“Tiền trong nhà có đủ không? Giếng còn chưa khoan đâu”
“Cứ xem mua đất hết bao nhiêu đã, nếu không đắt thì mình mua trước, sau này từ
từ xây tường chuyển chuồng trại sau cũng được”
Lâm Tuệ vừa dứt lời thì hai ông bà Từ cũng vừa tới.
“Hôm nay không đi bán bánh bao à? Có chuyện gì thế?”
Từ Lão Tam đi buôn bán, Bố Từ ngoài mặt đồng ý nhưng trong lòng vẫn lo nơm
nớp. Thi thoảng lại phải sang ngó xem sao.
Thậm chí ông còn nghĩ mình giúp thằng ba làm việc đồng áng cho tốt, lỡ có
chuyện gì không hay thì cả nhà nó cũng không đến nỗi chết đói.
Hôm nay nghe vợ chủ nhiệm thôn bảo thằng ba mượn xe đạp đi mất, không biết
làm gì, trong lòng sốt ruột nên ông sang hỏi xem.
Từ Đông Thăng phủi mông đứng dậy: “Không đi ạ, A Tuệ nghén nặng quá, bọn
con nghỉ một ngày đưa cô ấy lên trạm xá khám”
“Bác sĩ bảo sao?”
“Bảo không có việc gì lớn, phải chú ý tẩm bổ dinh dưỡng”
“Thế thôi á? Vì thế mà nghỉ bán hàng?”
“Vâng, thế thôi”
Bố Từ lườm hắn, lo bò trắng răng, thương vợ cũng không phải kiểu này, làm ba
chơi bảy thì kiếm được cái gì?
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
“Hai vợ chồng chúng mày ngồi xổm ở đây làm gì thế?” Mẹ Từ nhìn vào chuồng
gà, thấy vẫn bình thường, không có vấn đề gì.
Từ Đông Thăng liền bảo: “A Tuệ ngửi mùi này khó chịu, con đang tính hay là bán
hết đi”
Thấy mẹ già trừng mắt, hắn nói tiếp: “Bọn con bàn nhau rồi, không bán nữa, đi hỏi
xem trong thôn có bán mảnh đất sau nhà không, chuyển gà với thỏ ra đấy. Thế là
trong nhà hết mùi”
vat/chuong-57-nuoi-ga-cung-la-cong-viec-dang-hoanghtml]
“Mày chê tiền nóng tay à? Mới kiếm được mấy đồng đã tinh tướng rồi? Làm gì mà
tiểu thư thế? Ai mang thai mà chẳng phải trải qua như thế? Qua giai đoạn này
là hết. Còn đòi bỏ tiền mua đất nuôi gà, đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi!”
Bà quay sang khuyên Lâm Tuệ: “Cố nhịn qua đợt này là được, tiêu hết tiền đi, con
sinh ra lấy gì mà nuôi? Chúng mày đều sắp làm cha làm mẹ rồi, không thể tùy
hứng thế được”
Từ Đông Thăng lúc này không vội giải thích, đợi mẹ mắng sướng mồm rồi mới
đủng đỉnh nói: “Trong bụng A Tuệ có hai đứa đấy”
“Cái gì?”
Nhìn bộ dạng trợn mắt há mồm của bố mẹ, Từ Đông Thăng đắc ý trong lòng, cuối
cùng cũng có người choáng váng giống hắn.
“Bác sĩ bảo A Tuệ mang thai đôi, một miệng ăn cho ba người vốn dĩ đã không
đủ chất rồi. Giờ trong nhà nuôi nhiều gà thỏ quá, mùi hôi, A Tuệ không ăn được
gì, mẹ không thấy cô ấy gầy đi à? Bác sĩ bảo cứ thế này mãi thì cả mẹ lẫn con
đều không chịu nổi đâu”
Mẹ Từ nhìn Lâm Tuệ từ đầu đến chân: “Hình như gầy đi thật”
Lâm Tuệ sờ mặt mình, gầy thật á? Cô còn thấy mình béo lên ấy chứ.
Một lần được hai đứa cháu, Mẹ Từ vừa mừng vừa lo: “Phải tiêu tiền thật à? Hay
là chúng mày chuyển về nhà cũ ở một thời gian, đợi khỏe rồi hẵng về? Hoặc là
chuyển gà thỏ về nhà cũ, mẹ nuôi cho”
Cách này không phải không được, nhưng Lâm Tuệ thấy phiền phức quá, lại dễ
gây chú ý.
“Nhà cũ ở giữa làng, hàng xóm đông đúc, bất kể là bọn con buôn bán hay nuôi
thỏ đều bất tiện, chỉ sợ hàng xóm lắm mồm, đồn đại lung tung”
Mẹ Từ vẫn thấy không cần thiết phải tốn tiền oan uổng, định khuyên thêm.
Bố Từ cười ha hả mở miệng: “Thôi, chúng nó có tiền thì cứ để chúng nó mua,
đằng nào cuộc sống cũng là của chúng nó, hai thân già này không lo hộ được
mãi”
Nhà họ Từ chưa từng sinh đôi, đợi hai đứa cháu ra đời, đám bạn già của ông
không ghen tị chết đi được à?
“Ấy, vẫn có chỗ nhờ được bố mẹ giúp đấy”
Từ Đông Thăng ôm vai mẹ, bắt đầu nịnh nọt: “Mẹ xem, bố giúp bọn con trông nom
ruộng nương, bọn con biếu bố 10 đồng. Mẹ sang giúp bọn con nuôi gà nuôi thỏ,
bọn con cũng biếu mẹ 10 đồng, thế nào? Thế là bố với mẹ đều có công ăn việc
làm rồi nhé”
“Xì —— cái này gọi là làm việc gì? Nói ra người ta cười cho”
“Cười cái gì mà cười? Nuôi gà cũng kiếm ra tiền, trên trấn cũng có trại gà trại heo
đấy thôi, không thì xưởng thịt lấy đâu ra thịt bán? Nuôi gà sao không gọi là đi
làm? Nuôi gà cũng là công việc đàng hoàng đấy. Nói thế nhé, quyết định thế đi”
Lâm Tuệ lén giơ ngón cái với chồng, hắn cười hì hì.
“Bố mẹ, hôm nay bọn con làm hết bánh bao rồi, đang hấp, lát là chín. Bố mẹ đừng
về nấu cơm nữa, ở lại ăn cùng bọn con luôn”
Tim Mẹ Từ lại nhói lên, hai vợ chồng này đúng là đứa sau giỏi chọc tức hơn đứa
trước, sao mà hoang phí thế không biết?
Bà nhìn lại thì thấy ông chồng già đã ngồi vào bàn rồi.
Được lắm, cơn giận trong lòng bà lại bốc lên, đúng là giống nhà lão già này có
vấn đề!