Từ Đông Thăng bẻ một nải chuối đưa cho Cẩu Tử mang về, dấm hai hôm là ăn
được. Chuối nặng trịch, cũng khổ thân họ vác từ xa thế ra đây.
Lâm Tuệ biết chuyện thì cười trêu hắn, bảo lấy bánh bao đổi hoa quả đúng là đổi
được thật.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Nghe Từ Đông Thăng kể chuyện nhà mẹ đẻ buôn bán thuận lợi, cô cũng yên tâm,
áp lực tiền phạt sinh con chắc cũng giảm bớt phần nào.
“Để anh xem hôm nay con gái anh có nhớ bố không nào”
Từ Đông Thăng ngồi xổm xuống, ghé sát bụng cô, một chỗ lồi nhỏ xíu đang chào
hắn.
“Cuối cùng cũng chịu để ý đến anh rồi! Con gái anh lười thật đấy” Từ Đông
Thăng cười khà khà, tiếc là nó chỉ động đậy một cái rồi im re.
Trên bàn đặt đống đồ hắn mua về, Lâm Tuệ cúi đầu nhìn hắn ngồi im thin thít, áp
tai vào bụng cô nghe ngóng chăm chú.
Cô đưa tay xoa đầu hắn, tóc đen luồn qua kẽ ngón tay, lòng mềm nhũn.
“Nhỡ là con trai, nghe anh nói thế nó lại dỗi đấy”
Từ Đông Thăng ngẫm nghĩ một lúc, chẳng lẽ nó không thèm để ý đến hắn là vì
hắn cứ gọi là con gái?
“Hai đứa cơ mà, chắc ít nhất cũng phải có một đứa con gái chứ?” Từ Đông Thăng
rối rắm: “Hay là, sau này anh gọi một lần con trai một lần con gái?”
Hai người nói chuyện tào lao một lúc, sau đó Từ Đông Thăng bắt đầu kể chuyện
trên trấn.
“. Năm ngoái ở Bắc Kinh mới xuất hiện tiệm cơm tư nhân đầu tiên, năm nay chỗ
mình cũng có cái đầu tiên rồi, ông chủ Cao này là người dám nghĩ dám làm,
không đơn giản đâu”
“Mở được tiệm cơm thì thủ đoạn chắc chắn không thiếu. Mặc kệ ông ta có vấn đề
gì không, nhà mình sau này có thêm một khoản thu nhập ổn định là được”
Từ Đông Thăng nói nhiều, ngày nào cũng phải kể lể đủ chuyện trên trấn với Lâm
Tuệ, cô cũng không thấy phiền, cùng hắn phân tích thảo luận, còn đưa ra lời
khuyên. Hai người có qua có lại, trong nhà không bao giờ thấy buồn tẻ.
Hôm sau, Từ Đông Thăng xách con thỏ đến tiệm cơm Đại Chúng, không ngờ lại
đúng ngày chạy thử đầu tiên.
Tấm chắn xung quanh đã dỡ bỏ hết, biển hiệu to đùng trên cửa cực kỳ bắt mắt,
hắn ước chừng đứng cách mấy chục mét vẫn nhìn rõ chữ.
Ông chủ kia vẫn mặc bộ âu phục đen giày da đen, đứng ở cửa đón khách, nhưng
nhìn qua thì khách có vẻ là bạn bè ông ta, ăn mặc cũng ra dáng ông chủ.
Hắn đi tới: “Chúc ông chủ buôn may bán đắt, tiền vào như nước!”
Ông chủ quay người lại, thấy hắn liền cười: “Cảm ơn người anh em! Cũng chúc
cậu buôn may bán đắt. Có muốn vào thử thực đơn quán tôi không?”
“Thôi ạ, tôi còn bận việc, chỉ mang thỏ đến cho anh thôi”
Ông chủ tiệm cơm gọi đầu bếp ra nhận con thỏ.
Thấy hắn bận thật, Từ Đông Thăng để lại tờ giấy rồi đi. Trên đó ghi số điện thoại
ủy ban thôn, nếu muốn mua thỏ thì gọi số đó nhờ người nhắn lại.
Đầu bếp xách con thỏ đi vào bị khách nhìn thấy, liền hỏi: “Sao trên thực đơn
không có món thỏ?”
Ông chủ tiệm cơm cười nói: “Đây là món mới, chưa thử nghiệm nên chưa đưa
vào thực đơn”
“Vừa khéo, hôm nay chạy thử, bọn tôi giúp anh thử món mới luôn. Mau làm xong
bưng lên đây một đĩa”
Bàn bên cạnh cũng hùa theo: “Bên này cũng cho một đĩa nhé”
Ông chủ tiệm cơm cười gượng, thôi xong, chưa kịp thử món đã bán hết veo, món
thỏ này đúng là không thể bỏ qua rồi.
Từ Đông Thăng đưa thỏ xong, tiện đường qua tiệm sửa xe xem chiếc xe ba bánh
của hắn biến thành cái dạng gì rồi.
Ông bác thợ già này lấy tiền công cao nên làm việc không qua loa chút nào. Chỗ
gãy đã được hàn lại, tay dính đầy dầu mỡ đang sờ nắn lốp xe.
Hắn ngồi xổm xuống bắt chuyện: “Bác ơi, tay nghề bác đỉnh thật đấy, là gia truyền
hay học trong nhà máy ra thế ạ?”
Thằng đồ đệ nhỏ bên cạnh tưởng lại thêm một đối thủ cạnh tranh, cau mày nhìn
hắn chằm chằm đầy cảnh giác.
Ông bác cười: “Từng làm trong xưởng quốc doanh, nhưng cũng là nghề gia
truyền. Ăn cơm bằng bản lĩnh, tay nghề không tốt thì chết đói”
Tiệm sửa xe còn mấy chiếc xe khác, hắn hứng thú ngắm nghía: “Bác ơi, nếu cháu
muốn làm thêm cái mái che cho thùng xe sau thì hết bao nhiêu ạ?”
Ông bác rít thuốc, nhìn hắn: “Muốn làm mái che á? Không rẻ đâu”
“Sau này cháu muốn chở vợ con đi chơi, không có mái che nắng lắm”
Cái mái che hắn muốn làm không phải loại tôn sắt kín mít, mà giống kiểu xe kéo,
có thể thu vào mở ra, mấy thanh sắt căng tấm vải lên, mưa nắng gì cũng không
sợ.
Không ngờ thằng này còn biết thương vợ thương con, ông bác hút xong điếu
thuốc, báo giá: “Vải dùng loại vải dầu tốt, khung anh sơn cùng màu xe cho chú,
thêm 3 đồng”
Từ Đông Thăng: Được rồi, giá gốc 18 đồng không bớt một xu, quỹ đen lại bay
màu.
Nhưng hắn vẫn làm, chưa nói cái khác, để bánh bao lên đấy không sợ mưa ướt
cũng đáng.
Tiệm sửa xe có hai thợ học việc, việc cũng không nặng, ông bác bảo chiều mai là
lấy được xe.
Từ Đông Thăng chưa đi ra khỏi con phố đó thì nhân viên tiệm cơm Đại Chúng đã
chạy ra kéo hắn lại.
“Người anh em, mai lại mang cho tôi 3 con thỏ nữa nhé”
Từ Đông Thăng vui mừng, có đơn đặt hàng cố định thì đỡ phiền phức bao nhiêu.
Nhưng ông chủ tiệm cơm rõ ràng cũng muốn thử trước, bán chạy mới tính tiếp.
“Được, ông chủ cũng thấy rồi đấy, thỏ nhà em nuôi béo tốt, 3 đồng 2 một con”
vat/chuong-60-xe-ba-banhhtml]
Ông chủ tiệm cơm gật đầu dứt khoát, túi rủng rỉnh tiền có khác: “Được”
Chiều hôm sau, lúc Từ Đông Thăng đạp chiếc xe ba bánh về, oai phong không để
đâu cho hết.
Cẩu Tử ngồi trên thùng xe, hưng phấn hú hét ầm ĩ, không biết còn tưởng khỉ trên
núi xuống.
Từ Quốc Hoa, Từ Quốc Cường và đám trẻ con đang bắn bi trước cửa, nghe
tiếng hét từ xa, nhìn ra thì thấy chú Ba đang đạp một chiếc xe ba bánh!
“Chú Ba! Chú Ba mua xe ạ?”
“Oa! Chú Ba cho cháu lên ngồi với!”
Từ Đông Thăng sắp về đến cổng nhà thì bị lũ trẻ vây kín.
Chị dâu cả chị dâu hai nghe tiếng cũng chạy ra xem, trợn tròn mắt.
“Chú Ba, cái này chú mua đấy à?!”
“Trời ơi! Xe này không rẻ đâu nhỉ?”
Từ Đông Thăng vỗ đầu Từ Quốc Hoa: “Gọi thím Ba cháu ra đây”
Từ Quốc Hoa lao vào sân hét: “Thím Ba ơi, chú Ba mua xe ba bánh! Mới coong
đẹp lắm!”
Lâm Tuệ biết hôm nay lấy xe về nên không ngạc nhiên, nhưng Mẹ Từ đang sang
giúp cho gà ăn thì hoảng hồn.
“Cái gì?! Mua xe ba bánh á?”
Lâm Tuệ sợ bà sốt ruột lại mắng, vội thì thầm vào tai bà: “Là mua ở trạm phế
phẩm về đấy mẹ ạ, anh ấy bỏ 20 đồng ra sửa lại, không lỗ đâu”
Mẹ Từ há hốc mồm: “Phế phẩm á, cái này cái này. không được, để mẹ ra xem, A
Tuệ con đi chậm thôi nhé”
Bà ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, tốc độ không kém gì Từ Quốc Hoa.
“Tránh ra tránh ra, chúng mày tránh ra cho bà” Gạt đám trẻ con ra, Mẹ Từ cuối
cùng cũng sờ được vào chiếc xe oai phong lẫm liệt.
Bà kéo con trai lại, hỏi nhỏ: “20 đồng thật hả?”
Từ Đông Thăng cười gật đầu: “Vâng ạ!”
Mẹ Từ cười nở hoa, quệt mồ hôi tay vào quần áo, bắt đầu sờ nắn chiếc xe.
Cẩu Tử đã bị bọn trẻ đuổi xuống, cái giỏ cũng bị bỏ xuống đất, trên xe giờ là bé
út Từ Quốc Siêu, đang hưng phấn định nhảy tưng tưng thì bị Mẹ Từ lườm: “Cấm
nhảy! Hỏng xe thì sao?”
Mấy đứa khác cũng tranh nhau đòi lên, bị mẹ chúng mắng cho một trận.
Lỡ làm hỏng thì đền không nổi. Trong thôn khối nhà mua được xe đạp, nhưng
chưa ai mua xe ba bánh cả.
Lâm Tuệ đủng đỉnh đi ra, vác cái bụng bầu, liếc mắt là thấy nụ cười đắc ý của
chồng.
Thân xe được sơn màu xanh biển, trừ vài chỗ hơi lồi lõm, nhìn qua đúng là như
mới.
Từ Đông Thăng chạy lại đỡ cô: “A Tuệ, em xem xe mới nhà mình này, không tệ
chứ? Sau này chở em với con đi chơi được rồi”
Hắn nóng lòng muốn khoe với cô: “Anh còn làm thêm cái mái che nữa, không sợ
mưa nắng!”
Hắn bảo Từ Quốc Siêu ngồi xuống, rồi “soạt” một cái bung tấm vải che mưa lên.
“Oa!”
“Xe khác chẳng có cái này, mỗi xe mình có!”
Hắn y hệt con Sơn Oa, vẫy đuôi chờ được khen.
Lâm Tuệ đúng là bất ngờ, không ngờ hắn chu đáo thế, cười nói: “Tốt quá, cái mái
che này đáng tiền đấy”
Mẹ Từ ngứa tay, đuổi hết lũ trẻ xuống, Từ Quốc Siêu cũng bị bế thốc xuống đất,
rồi bảo: “Thằng ba, mày dạy mẹ lái thế nào đi”
Tuy Từ Đông Thăng hôm nay mới đạp một lúc, nhưng từ trên trấn về mất hơn nửa
tiếng, hắn tự thấy mình đã là “tay lái lụa”.
“Mẹ, đây là phanh trước, đây là phanh sau”
Thực ra cũng chẳng có kỹ thuật gì cao siêu, xe ba bánh vững hơn xe hai bánh,
quan trọng nhất là phải giữ chắc tay lái.
Cổng thôn rộng rãi, Mẹ Từ rón rén đạp một lúc là quen, sướng quá không muốn
xuống.
Từ Đông Thăng không trông thấy, đỡ Lâm Tuệ vào phòng tính sổ mấy ngày nay.
Hàng xóm cũng kéo đến xem náo nhiệt, có người hỏi chị dâu cả chị dâu hai: “Ra
ngoài bày sạp kiếm được nhiều tiền thế cơ à? Tôi nghe nói xe ba bánh đắt hơn xe
đạp nhiều lắm đấy!”
“Phải đến hai trăm đồng chứ ít gì? Từ Lão Tam mới đi bán bánh bao được hai
tháng thôi mà?”
Hai bà chị dâu cũng ghen tị nổ mắt: “Bọn tôi cũng chịu chết”
Hàng xóm tưởng họ giấu, nhưng họ không biết thật. Kiếm bao nhiêu không biết,
xe ba bánh giá bao nhiêu không biết, mua kiểu gì cũng mù tịt.
Mẹ Từ lái đã đời, rồi cẩn thận đẩy xe vào trong sân để.
Lũ trẻ ồn ào cũng bị đuổi về.
Bếp nhà thằng ba đun nhiều, thiếu củi, Bố Từ rảnh rỗi chặt hai bó mang sang.
Vào sân nhìn thấy chiếc xe ba bánh, ông ngơ ngác hỏi: “Cái này mượn ở đâu về
thế?”