Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật

Chương 61: Công an đến tận cửa bắt người



Từ Đông Thăng vừa ăn chuối vừa cười: “Con trai mẹ bới từ trạm phế phẩm về

đấy, rồi bỏ thêm tiền đi sửa, tổng cộng hết khoảng 25 đồng”

Mẹ Từ cảm thấy 25 đồng cũng là số tiền lớn, nhưng so với hơn hai trăm đồng

mua xe ba bánh mới thì đúng là không đáng nhắc tới!

Bà vội hỏi: “Trạm phế phẩm còn cái nào nữa không?”

“Hết sạch rồi ạ, con chó ngáp phải ruồi thôi, đúng lúc gặp người ta dỡ hàng. Mọi

người cũng đừng nói ra ngoài nhé, không thì ai cũng đổ xô đến trạm phế phẩm,

lấy đâu ra đồ tốt đến lượt mình nhặt nữa”

Mẹ Từ vỗ đùi: “Không nói không nói! Thế sau này con chịu khó lượn lờ trạm phế

phẩm nhiều vào”

Bố Từ xếp củi dưới mái hiên xong, rón rén sờ nắn chiếc xe ba bánh.

“Ông già đừng sờ nữa, sờ sờ mó mó nước miếng chảy ròng ròng ra kia kìa, cứ

như chưa trải đời bao giờ”

Lâm Tuệ và Từ Đông Thăng đều cười, vừa nãy mẹ già còn sướng đến không

khép được miệng, giờ lại quay sang chê người khác.

Bố Từ cười ha hả cũng không giận: “Thì đúng là chưa trải đời còn gì. Nhà họ Từ

chúng ta đã bao giờ mua được xe ba bánh đâu”

Có chiếc xe ba bánh, cuộc sống của họ có chút thay đổi. Từ Đông Thăng mỗi

ngày được ngủ nướng thêm nửa tiếng, lên trấn không cần gánh gồng nữa, cứ đặt

thẳng xửng hấp lên thùng xe mà bán.

Không chỉ ở bến xe, đi khắp hang cùng ngõ hẻm cũng dễ bán hơn.

Người ta thấy có xe ba bánh bán hàng thì tin tưởng hơn là mấy người gánh hàng

rong, cảm giác “yên tâm” hơn hẳn.

Còn Bố Từ Mẹ Từ ở trong thôn thì sống lưng thẳng tắp, ai mà xì xào bàn tán là

ông bà bật lại ngay.

“Nhà bà có xe ba bánh không?”

“Ông đừng có nói nhiều, thằng ba nhà tôi có xe ba bánh đấy, ông có không?”

..

Từ Lão Tam từ “bánh bao soái ca” chuyển thành “đạp xe ba bánh”, hắn khoái chí

lắm, vỗ ngực bảo với Lâm Tuệ là sau này sẽ “cưỡi xe máy”.

Lâm Tuệ thấy hắn vẫn chưa đủ bạo gan, bèn bảo sau này còn có “lái ô tô con”.

Lại dọa hắn ngây người.

Ta, Từ Lão Tam, cũng có ngày được lái ô tô con á?

Một buổi trưa cuối tháng 5, Lâm Tuệ đang chuẩn bị nấu cơm trưa thì có người gõ

cổng.

“Ai đấy ạ?”

Mẹ Từ vừa đi cho gà ăn, bà liền khóa cổng lại.

“Xin hỏi đây có phải nhà Từ Đông Thăng không?”

Giọng nói là của một nam thanh niên trẻ, nghe không giống người trong thôn.

Cô dắt Sơn Oa đi ra, cẩn thận hé một khe cửa.

Ngoài cửa là hai người đàn ông mặc đồng phục công an, cô sững người.

Đồng chí công an sắc mặt nghiêm trọng, giọng nói nghiêm túc: “Đây có phải nhà

Từ Đông Thăng không?”

Lâm Tuệ mở cổng: “Đúng rồi ạ, đồng chí, xin hỏi có chuyện gì thế ạ?”

Hai công an đi vào trong: “Từ Đông Thăng có nhà không? Chúng tôi cần tìm anh

ấy để hỏi chuyện”

vat/chuong-61-cong-an-den-tan-cua-bat-nguoihtml]

“Anh ấy đi vắng rồi ạ, lát nữa là về”

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Người lớn tuổi hơn nhìn bụng cô: “Con đầu lòng à? Sáu bảy tháng rồi nhỉ?”

Lâm Tuệ hơi căng thẳng, xoa bụng: “Vâng, con đầu lòng ạ, vì là sinh đôi nên nhìn

to thế, mới được hơn 4 tháng thôi ạ”

“Mời các đồng chí ngồi uống nước”

“Đồng hương không cần khách sáo, chúng tôi ngồi đây đợi anh ấy về là được”

Ông ta nhìn bức tường rào cao ngất mà không nói gì, người công an trẻ tuổi kia

thì đi lại trong sân quan sát.

Sơn Oa chặn chặt ở cửa sân sau, gầm gừ trong cổ họng, không cho họ đi qua,

điều này làm họ cảnh giác, tiến lại gần.

“Sân sau có cái gì?”

Lâm Tuệ đi tới ôm con chó ra: “Sơn Oa ngoan, không sao đâu, không phải người

xấu”

“Sân sau nuôi gà với thỏ thôi ạ, ngại quá, chó nhà em thấy người lạ hơi dữ”

Hai công an không nói gì, vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, đi ra sân sau.

“Đồng hương, nhà mình nuôi nhiều thế này à?”

“Thỏ là bắt trên núi về, lúc đầu định nuôi chơi, sau đó càng đẻ càng nhiều. Nuôi

gà là vì sức khỏe em kém, mang thai hai đứa càng vất vả. Vì chuyện này em

đã phải đi trạm xá trấn hai lần rồi, đều có biên lai viện phí đấy ạ”

Lâm Tuệ giữ biên lai rất kỹ, hai công an kiểm tra qua, đúng là dấu của trạm xá

trấn, thời gian cũng khớp.

“Bắt đầu nuôi từ bao giờ?”

“Từ lúc ra ở riêng ạ, lúc đầu chỉ nuôi vài con, vì em cưới mấy tháng mà chưa có

bầu nên mới nuôi nhiều thêm”

“Từ Đông Thăng làm gì bên ngoài cô biết không?”

“Biết ạ, giữa tháng 4 năm nay em ngất xỉu vào trạm xá mới biết có thai, lúc đó nhà

túng thiếu nên bọn em mới tính chuyện đi bán ít bánh bao tự làm để kiếm thêm

chút đỉnh”

“Mỗi ngày kiếm được bao nhiêu? Có thuê người không?”

“Trừ tiền vốn đi thì lãi được khoảng 5 đồng, không thuê người, chỉ sợ gặp lưu

manh nên rủ anh em đi cùng cho có bạn thôi ạ”

..

Hai người liên tục đặt câu hỏi, hỏi rất chi tiết, Lâm Tuệ dần bình tĩnh lại. Tuy công

an không đưa ra đánh giá gì, nhưng Lâm Tuệ biết mình không có sơ hở.

Trên trấn đã cho phép tiệm cơm tư nhân mua đất xây nhà mở quán, chứng tỏ

không cấm buôn bán cá thể thật.

Người công an già đột nhiên hỏi một câu: “Cô có đi học không?”

“Em chỉ học hết tiểu học thôi ạ. Nhưng bọn em mua rất nhiều báo cũ ở trạm phế

phẩm, ngày nào cũng đọc báo học tập, cố gắng theo sát bước chân của lãnh đạo,

tiến về phía trước”

Ông ta gật đầu, nhìn đống báo chất cao trong góc tường, ánh mắt lộ vẻ tán

thưởng. Biết cầu tiến, nói năng rõ ràng mạch lạc, không giống thôn nữ bình

thường. Ấn tượng trong lòng ông ta có chút thay đổi, nếu Từ Lão Tam thực sự là

lưu manh thì sao cưới được cô vợ tốt thế này?

Lâm Tuệ: Mặt, dựa vào cái mặt lừa về đấy!

Quá trưa, ngoài cửa có tiếng động.

“Vợ ơi, anh về rồi đây”

Từ Đông Thăng đẩy cửa, cùng Cẩu Tử đi vào, thấy trong sân có hai công an thì

sững người.

Người công an trẻ tuổi cũng ngẩn ra: “Lần trước ở bến xe người báo án giúp là

anh à?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.